Lại nói, Bùi Ngọc Kiều vẫn còn may mắn, có phu nhân bị nôn nghén cả ngày còn không ăn hết nửa chén cơm, nàng không nghiêm trọng như vậy, mặc dù vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn ăn được một ít, các nha hoàn bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm. Tư Đồ Tu ở bên ngoài cũng không giống như trước, thỉnh thoảng chàng sai người đến hỏi thăm xem nàng đã ăn sáng chưa, ăn trưa chưa, nếu vẫn chưa ăn, buổi tối hơn phân nửa thời gian đều đến nhìn chằm chằm nàng, chỉ ăn bữa tối thôi mà cũng tốn hết một canh giờ.
Ngày hôm đó, Bùi Ngọc Kiều cất kim khâu, xếp gọn hai bộ y phục và quần nhỏ, sai người đưa đến Từ gia, căn dặn nhất định phải đưa tận tay Bùi Ngọc Anh để muội ấy nhìn thử xem có được không.
Hai người đều có tin vui, dường như còn thân thiết hơn tỷ muội ruột thịt, Bùi Ngọc Kiều nghĩ, bây giờ nàng có thể cảm giác được muội muội cũng giống như nàng, hai nàng tựa như một người, sau này đứa bé được sinh ra, hai nàng cộng thêm hai đứa bé đều gặp mặt, vậy thì hai đứa bé ngay từ nhỏ đã có thể trở thành bằng hữu tốt.
Chỉ mới nghỉ thôi mà nàng đã cảm thấy thú vị, bây giờ nàng hận không thể sinh ngay lập tức.
Thế nhưng vẫn còn bảy tháng, nàng thở dài, sờ sờ bụng: "Hài nhi à, khi nào thì con mới chịu động đậy đây, để nương nhớ con một chút."
Vẫn yên lặng như vậy, một chút phản ứng cũng không có.
Bụng nàng cũng không lớn, nhìn sơ qua thì hơi mập, nàng hoài nghi đó là mỡ thịt, nàng nhìn gương xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy mặt tròn giống bánh bao, hèn chi Tư Đồ Tu rất thích nhéo mặt nàng, ban đêm yên tĩnh, rãnh rỗi sờ thịt trên người, giống như đang ước lượng nàng được bao nhiêu cân.
Trúc Linh thấy nàng nhìn chằm chằm gương, cười nói: "Nương nương đừng sợ, đến khi đứa bé được sinh ra, sẽ lập tức gầy lại thôi."
Nữ nhân đều thích chưng diện, lại có trượng phu anh tuấn bên người, đương nhiên sẽ sợ bản thân bị biến dạng, khiến chàng sẽ ghét bỏ.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có nha hoàn dẫn một người ma ma đến, Bùi Ngọc Kiều nhìn, chính là Hồ ma ma, nàng vui vẻ nói: "Hồ ma ma! Sao ngươi lại tới đây, chân tổ mẫu đã tốt hơn chưa?" Hồ ma ma là nha hoàn theo bên người của Thái phu nhân, đã theo tổ mẫu mấy chục năm, bình thường sẽ không rời bà nửa bước.
Hồ ma ma cười nói: "Tốt rồi, chỉ là đã lớn tuổi nên xương cốt yếu ớt, phải nghỉ ngơi một trận, còn hôm nay, người muốn nô tỳ đến thăm nương nương, nói là hôm qua mơ thấy nương nương nên hơi bận tâm." Bà chăm chú nhìn Bùi Ngọc Kiều, thấy nàng châu tròn ngọc sáng, gương mặt tràn đầy vui vẻ thì biết Thái phu nhân đã quá lo lắng. Bây giờ bà thấy Thái phu nhân đã lớn tuổi rồi, nên lúc thì lo lắng cái này lúc thì lo lắng cái kia, giống như muốn đem mọi chuyện cần thiết hoàn thành hết.
Chính là sợ đến lúc bà ngã xuống rồi, thì làm không kịp nữa.
Nhưng thân thể phu nhân vẫn còn tốt, không đến mức đó, chỉ là bị trẹo chân cho nên mới suy nghĩ nhiều, bà thở dài trong lòng, thấy Bùi Ngọc Kiều mời bà ngồi, liền ngồi lên ghế nhỏ bên cạnh: "Nương nương phúc thái an khang, lại có thái y bênh cạnh trông chừng, nô tỳ về báo lại chắc chắn Thái phu nhân sẽ yên tâm, lần này nô tỳ đến cũng tiện thể báo cho người biết hai tin tức tốt."
"Là gì?" Bùi Ngọc Kiều chờ mong.
"Thứ nhất là biểu công tử muốn thành thân, vào ngày hai mươi hai cuối tháng này, thứ hai là đại công tử muốn thành thân, vào ngày mồng sáu tháng 8."
"Đại ca muốn thành thân, chính là cưới Lâm cô nương ư?" Nàng cười nói: "Lúc trước ta có nghe nói, còn sợ là Nhị thẩm không đồng ý chứ."
Hồ ma ma nói: "Nương nương có điều không biết, lần đó suýt nữa hai mẹ con đã trở mặt, may mà đại công tử ngang ngược bướng bỉnh giống như trâu, đã nhận định rồi thì quyết không đổi, cứ như vậy, mọi chuyện đến tai Lâm gia khiến Lâm phu nhân tức giận muốn gả Lâm cô nương cho người khác, Nhị phu nhân không muốn đắc tội cả hai bên nên mới đồng ý."
Lâm gia là thân thích của đại phòng, Thái phu nhân lại ủng hộ cuộc hôn nhân này, Mã thị không thể làm nhi tử đổi ý thì có thể làm gì? Nên phí công ầm ĩ một trận khiến Lâm gia không vui vẻ, may mà có Lâm Sơ Tuyết cô nương thông minh sáng suốt đã hóa giải xấu hổ giữa hai nhà, nên hiện nay đã tốt hơn, bây giờ hai nhà đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới và sính lễ.
Bùi Ứng Hồng cũng thường xuyên đến Lâm gia, cùng Lâm Sơ Tuyết tình đầu ý hợp.
Bùi Ngọc Kiều rất chuyên chú nghe, cười nói: "Cuối cùng kết quả cũng tốt, chắc hẳn sau này từ từ rồi Nhị thẩm cũng thích đại biểu tỷ thôi."
"Rất đúng, Thái phu nhân khen cô nương ấy không dứt miệng."
Hồ ma ma còn có lời muốn nói, nhìn Trúc Linh và Đinh Hương một chút, còn có nha hoàn kia nữa, ba người biết điều lần lượt lui ra ngoài. Hôm nay đến đây còn một việc quan trọng cần nói, cũng là việc mà Thái phu nhân lo lắng nhất, sợ Bùi Ngọc Kiều tính tình trẻ con, không biết xử lý việc đó thế nào.
Thực ra chính là việc phòng the, nữ nhân có tin mừng nên không thể thỏa mãn nam nhân, thời gian lại vừa dài, tóm lại đó chính là cách khảo nghiệm nam nhân, dân chúng bình thường thì không sao, nam nhân nhà quyền quý thì có mấy người nhịn được? Toàn bộ gia tộc đều dựa vào bọn họ, địa vị quan trọng, là người chính thê, phải suy nghĩ mọi thứ cho trượng phu, lúc nào cũng ở bên cạnh trượng phu? Thì nói gì đến con cháu hoàng gia.
Hồ ma ma cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Vương gia có nhắc tới chuyện phòng the không?"
Bùi Ngọc Kiều hơi giật mình, lắc đầu: "Không có."
"Một chút cũng không có ý đó ư?" Hồ ma ma nói.
"Ừm, chàng nói không muốn động phòng."
"Xem như có thể nhịn được." Hồ ma ma gật đầu, xem ra lúc trước Vương gia cưới đại cô nương không phải không có lý do, trong lòng Vương gia cũng thực tốt, bà cười nói: "Không có thì tốt quá rồi, nếu như có, nương nương nên nguyện ý, nhưng ngàn vạn lần không nên tùy tiện để một nha hoàn vào động phòng, đến lúc đó sẽ dẫn sói vào nhà. Thái phu nhân sợ nương nương ứng phó không tốt."
Thì ra là sợ nàng tin lầm người, nhưng nàng cũng không muốn điều đó, Bùi Ngọc Kiều vểnh môi nói: "Ta mới không muốn cho chàng động phòng đâu."
Hồ ma ma thấy nàng tính tình trẻ con thì phì cười, nếu Sở vương nhịn được thì tốt, nếu không nhịn được thì phải có kế sách vẹn toàn, bà nói: "Nếu gặp tình trạng đó thì không cần hoảng sợ, suy nghĩ thật kĩ lời nói, tuyệt đối không được ầm ĩ, nhưng trước giờ Vương gia không nhắc đến vậy sau này sẽ không nhắc đến, đây là chuyện tốt."
Trở về nói cho Thái phu nhân, nhất định người sẽ rất vui.
Hồ ma ma còn muốn dặn dò thêm, nhưng Bùi Ngọc Kiều đã khác xưa rồi, có thái y xem bệnh, bọn họ làm sao có thể hiểu rõ hơn thái y được, nên lập tức cáo từ ra về.
Hai nhà đều có việc mừng, Bùi Ngọc Kiều sai người lấy danh sách trong kho ra, chọn lễ vật, đến ban đêm, nàng định nói chuyện này với Tư Đồ Tu, ai ngờ chàng vẫn chưa về, thì ra là vào cung, nếu ở trong cung thì sẽ bị giữ lại dùng cơm, sợ là đến giờ Tuất (là từ 7h đến 9h tối) mới về được.
Một mình nàng ngồi dùng cơm, nhìn vị trí đối diện không có ai, bỗng nhiên cảm thấy không quen.
Chàng sợ nàng bị nôn nghén, nên tối nào cũng cùng nàng dùng cơm, cùng nàng ăn rất lâu, có đôi khi chàng vui vẻ còn đút nàng ăn, lúc nào trên bàn cơm cũng có tiếng cười nói vui vẻ, nhưng bây giờ yên tĩnh quá, nàng nghĩ đi nghĩ lại, rồi cảm thấy buồn nôn, không ăn được miếng nào.
Trong Khôn Ninh cung, Tư Đồ Hằng Thành, Vi thị còn có Tư Đồ Dập, Tư Đồ Tu cùng nhau dùng cơm, lúc nãy có phủ Vĩnh Bình đưa tấu chương đến nói, mấy năm trước kia bên đó gặp hạn hán, nên mấy năm gần đây, xung quanh nghìn dặm đất đều bị khô cằn, dân chúng ngay cả nước cũng không có uống, khiến dân chúng nổi dậy, đạo tặc xung quanh cũng nổi dậy khắp nơi, khiến lòng người hoang mang, châu phủ lân cận cũng không được yên ổn. Cho nên Tư Đồ Hằng Thành muốn phái Tư Đồ Dập đi điều tra việc này, kết quả Vi thị đến, nói Tư Đồ Tu đã lập gia đình rồi, nên đã đến lúc luyện tập, Tư Đồ Hằng Thành nghĩ nghĩ rồi đồng ý, bữa cơm này chính là bữa đưa tiễn.
Ngay cả một lời cự tuyệt Tư Đồ Tu cũng không nói được.
Bởi vì Vi thị nói, phủ Vĩnh Bình gần đây,sau khi mọi việc giải quyết xong, vừa đi vừa về cũng chỉ mất hai tháng, nếu không yên lòng Ngọc Kiều thì bà sẽ phái hai ma ma đến chăm sóc. Cuối cùng đề nghị này bị Tư Đồ Tu từ chối, chàng nói Bùi Ngọc Kiều nhát gan sợ người lạ, nên Vi thị cũng không muốn ép buộc.
Từ biệt phụ hoàng và mẫu hậu, hai huynh đệ cùng rời đi.
Tư Đồ Dập thấy sắc mặt Tư Đồ Tu không vui, cười nói: "Lo lắng cho đệ muội à? Việc này ta biết rõ nhất, lúc trước Quý Lan sinh con, huynh còn ở Hồ Nam, hận không thể mọc cánh chạy về, đêm đó ngủ cũng không ngon giấc!"
"Nàng chưa từng sinh con bao giờ, đệ..." Tư Đồ Tu nhớ đến Ngọc Kiều, trong lòng liền mềm mại, lúc đầu muốn luôn bên cạnh nàng, ai ngờ lại xảy ra việc này.
Đây là ý tốt của Vi thị, dù sao chuyện này không khó giải quyết, Vi thị sợ công lao bị một mình Tư Đồ Đập hưởng hết, mới hi vọng chàng kiếm được một chén canh, nhưng chàng lại không để ý đến mấy việc này, nhưng mà phụ hoàng và mẫu hậu đã quyết định, nên chàng đành phải tiếp nhận.
Tư Đồ Dập vỗ bả vai chàng, an ủi: "Không có việc gì đâu, bây giờ không phải chỉ mới ba tháng thôi sao, còn có bảy tháng nữa, chúng ta đến phủ Vĩnh Bình, tốc chiến tốc thắng, tam ca bảo đảm trong vòng hai tháng đệ có thể trở về. Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, trở về chuẩn bị một chút, từ ngày mai chúng ta lập tức xuất phát."
Trong mấy vị hoàng huynh, Tư Đồ Dập, Tư Đồ Lan tính tình đều rất đường đột, mà Tư Đồ Dập và Tư Đồ Cảnh là cũng một tính tình, rất khó nói dường như là từ tốn, bọ họ giống như người hai ba mặt, rốt cuộc là người thế nào còn phải xem gió thổi theo hướng nào, Tư Đồ Tu gật đầu, cười nói: "Mọi chuyện đều nhờ Tam ca!"
Hai người cười nói vui vẻ rời đi.
Lúc trở lại Vương phủ đã sớm qua giờ Tuất.
Nghe nói Tư Đồ Tu trở về, Bùi Ngọc Kiều nghĩ muốn xuống giường, nhưng lại nghĩ đến chàng về trễ như vậy, nàng liền rụt chân lại, đưa lưng ra ngoài giả bộ như đang ngủ. Trúc Linh nhẹ giọng nói với Tư Đồ Tu: "Đêm nay nương nương chưa ăn gì, cũng không nói chuyện."
"Sao lại như vậy? Vài ngày trước đều rất tốt mà." Tư Đồ Tu nhíu mày phân phó: "Đem một chút đồ ăn thanh đạm đến đây."
Chàng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi nàng.
Thân thể nàng giật giật, không muốn để ý đến chàng, nhưng nghe thấy giọng nói trầm thấp và ôn nhu của chàng thì nhịn không được xoay người lại.
"Có đói bụng không?" Chàng hỏi, đưa tay ôm nàng vào ngực.
Nàng chu môi: "Không muốn ăn."
Vẻ mặt không tình nguyện, giống như đang ép buộc nàng, hơi tức giận, Tư Đồ Tu cảm thấy kì quái, chắc là hôm nay nàng không thoải mái? Vậy thì thôi đi, hiếm khi mới thấy, dù sao đều ăn điểm ăn và cơm trưa, chắc không có chuyện gì, chàng cười nói: "Không muốn ăn thì thôi vậy."
Thấy đồ ăn được bưng lên, chàng lại sai người đem xuống.
Bụng nàng rất đói, nhưng mới vừa rồi chính nàng nói không muốn ăn, Bùi Ngọc Kiều sốt ruột, nghĩ thầm sao hôm nay chàng không dỗ dành nàng? Rõ ràng trước kia nàng nói không ăn, chàng liền lo lắng, không lẽ chàng không muốn quan tâm đến nàng nữa? Không biết tại sao, không nói ra được lời ủy khuất, đột nhiên nước mắt nàng liên tục rơi xuống.
Rơi vào mu bàn tay chàng, lành lạnh.
Tư Đồ Tu cả kinh: "Nàng sao vậy, sao lại khóc? Ta không ép nàng ăn mà?"
Nàng lắc đầu, rồi cảm thấy vì muốn ăn cơm mà khóc rất mất mặt, chôn mặt trong ngực chàng nói: "Lại, lại đói bụng."
Tư Đồ Tu buồn cười, vội vàng sai người bưng đến, nàng lại không xuống giường, nhìn chằm chằm tay chàng, chàng nhíu mày nói: "Nàng muốn ca ca đến đút nàng ăn hả?"
Nàng lắc đầu thật mạnh.
Chàng cười ha ha, thì ra nàng cảm thấy không quen, hóa ra đến một ngày nào đó nàng cũng ỷ lại chàng đút cơm cho, chỉ tiếc, từ nay trở đi chàng phải đi rồi.