Vào buổi chiều, nàng ở trong phòng Bùi Trăn chơi, cha con hai người cùng nhau viết chữ, nói chuyện vui vẻ, Bùi Ngọc Kiều phấn khởi muốn Bùi Trăn đặt tên cho đứa bé trong bụng nàng.
"Không biết Vương gia đã nghĩ được tên chưa, chàng không nói với con, vậy phụ thân cũng đặt một cái tên đi, chỉ là nhũ danh thôi."
Bùi Trăn nhíu mày: "Tên đứa bé thường là do tổ phụ (ông nội), hoặc là do phụ thân nó đặt, làm gì có chuyện do ngoại tổ phụ (ông ngoại) đặt chứ?"
Mặc dù ông không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh, nhưng những việc phải làm thay này thì ông không làm đc.
Bùi Ngọc Kiều năn nỉ nửa ngày vẫn không được nên đành phải chịu.
Dọc đường theo đường nhỏ trở về, trên đường gặp nha hoàn của Bùi Ngọc Họa đang xách nước về viện, nàng liền hỏi: "Tam muội từ nhà họ Hà trở về nên muốn tắm rửa hả?"
Tiểu nha hoàn kia cảm thán một tiếng: "Cô nương bị ngã vào hồ nước ở Hà gia, trong ao không biết đang nuôi cái gì, cực kì thối, khiến cô nương tức muốn chết nói phải tẩy rửa mấy lần."
Vậy mà lại có loại chuyện này xảy ra, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy kì lạ, liền vội vàng đi theo.
Nàng ngồi trong phòng uống trà, đợi một hồi lâu, Bùi Ngọc Họa mới chịu bước ra, tóc ướt sũng, vẻ mặt cực kì tức giận, thấy Bùi Ngọc Kiều đang ngồi đó, đương lúc có người để kể khổ, muội ấy mắng to: "Tỷ nghĩ muội gặp được ai ở đó? Chính là tiện nhân Hứa Đại Mi đó! Hứa gia bây giờ đã xuống dốc rồi, thì ở nhà làm rùa rụt cổ đi, nhưng nàng ta được lắm, tự nhiên lại dám đem đen đủi cho muội, bà cô ta không thể chịu được. Kết quả là thừa dịp lúc muội không chú ý đẩy muội xuống hồ, lần sau mà để muội gặp lại nàng ta, muội mà không lột da móc mắt nàng ta thì muội không chịu được."
Bùi Ngọc Kiều nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ danh là Tam muội, miệng lưỡi thật sắc bén.
Nhưng nàng không biết an ủi muội ấy thế nào, ao cũng đã rơi xuống rồi, bây giờ cũng không thể tìm Hứa Đại Mi trút giận, hèn chi muội ấy lại rất tức giận.
Bất chợt nàng nhớ đến một chuyện bèn nói với muội muội: "Có lần Hứa gia mời tỷ đến làm khách, tỷ bắt gặp Hứa Đại Mi bị người ta đánh đến nổi mặt mũi đều sưng phù hết lên, hình như là do Chu Dịch đánh."
Bùi Ngọc Họa cười khanh khách, nhíu mày nói: "Nếu thật như vậy, thì nàng ta thảm rồi. Ngày thường thì ra ngoài làm mưa làm gió, ở nhà thì bị người ta đánh, bây giờ không cần nói đến nàng ta nữa." Song, muội ấy quay đầu phân phó nha hoàn: "Đi giặt sạch áo khoác của Tiết công tử đi, ngày mai phải đi trả lại, ta không nên giữ lại y phục của hắn."
Là Tiết Cảnh Nguyên ư?
Trong đầu nàng bỗng hiện ra dáng vẻ một công tử anh tuấn, nàng giật mình nói: "Vì sao y phục của hắn lại ở chỗ muội."
"Đúng lúc hắn nhìn thấy muội, sợ muội lạnh nên lấy áo khoác của mình cho muội mặc." Bùi Ngọc Họa sớm đã gặp Tiết Cảnh Nguyên ở Châu Quang Các, lúc đó nàng ấy đã biết hắn có ý đối với mình, chỉ là Hoa Tử Dương nhanh chân đến trước khiến nàng thấy được tâm ý của y mà nàng ấy cũng nguyện ý tiếp nhận, đương nhiên sẽ không để Tiết Cảnh Nguyên ở trong lòng. Mặc dù, người này luận dung mạo hay ngôn hành cử chỉ đều tốt, Tiết gia lại có gia thế hiển hách, lại có Tấn vương phi làm chỗ dựa, với lại bây giờ Hứa gia đã suy sụp nên bây giờ Tiết gia như mặt trời buổi trưa sáng rực rỡ, nhưng cũng phải nói đến thứ tự trước sau.
Bùi Ngọc Kiều nói: "Cởi quần áo cho cô nương gia mặc, chính là một lựa chọn chính xác."
"Coi như cũng giúp muội một việc đi, nhưng mà người này, hình như có hơi láu cá." Không giống Hoa Tử Dương làm việc vụng về, Tiết Cảnh Nguyên vô cùng lão luyện, hình như hắn có không ít nữ nhân, nghĩ đến đó, Bùi Ngọc Họa liền cảm thấy không hứng thú.
Bùi Ngọc Kiều cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi
Bùi Ngọc Họa lau khô tóc nói: "Bây giờ bụng của nhị tỷ rất lớn, lại không tiện ra cửa, hay là ngày nào đó chúng ta đến thăm tỷ ấy đi? Tỷ bây giờ còn tốt, không giống Từ phu nhân vô cùng khẩn trương, sợ có việc không hay xảy ra, nhưng cũng không thể trách được, ai kêu nhị tỷ nhà ta là vợ của con một mấy đời chứ."
"Nhưng tỷ cũng là lần đầu tiên mang thai mà, muội không sợ tỷ xảy ra chuyện gì ư?" Bùi Ngọc Kiều sờ bụng.
"Được rồi, được rồi, muội đã nghe nói lúc tỷ ra ngoài sẽ có trận thế như thế nào rồi, phía trước sau lưng tất cả đều là hộ vệ trong Vương phủ, một con ruồi còn không lọt vào được nữa là, ai có thể đụng tỷ chứ?"
Đây là do Tư Đồ Tu phân phó, nên Lư Thành an bài rất nghiêm túc.
Người không biết còn tưởng là có người đến ám sát.
Bùi Ngọc Kiều cười hì hì, ánh mắt rơi vào ngọc bội treo bên hông, khiến nàng nhớ lại ngày đó chàng cúi người treo lên cho nàng, rât ôn nhu khiến lòng nàng lay động, nàng ngu ngốc nghĩ, không biết bây giờ chàng đi đến đâu rồi, khi nào thì đến phủ Vĩnh Bình? Mọi việc có được thuận lợi không?
Nhìn dáng vẻ thất thần của nàng, Bùi Ngọc Họa chế nhạo nói: "Tỷ đang nghĩ đến tướng công nhà tỷ hả? Vương gia còn chưa đi được nửa ngày đó."
Đúng vậy ư, chỉ mới qua nửa ngày, nhưng phải sáu mươi ngày sau chàng mới quay về.
Bùi Ngọc Kiều cảm thấy không vui bèn lôi kéo Bùi Ngọc Họa đi tản bộ.
Lại nói đến chuyện ở Hà gia, Hứa Đại Mi đẩy Bùi Ngọc Họa xuống ao, khiến Hà phu nhân rất tức giận, đây là lần đầu tiên bà đến kinh thành mở tiệc đãi khách, mà cô Hứa Đại Mi này, bởi vì đường tỷ của bà có chút quan hệ với Chu phu nhân nên mới mời Chu gia đến, ai nghĩ tới nàng ta lại không biết quy củ. Hà phu nhân nhìn dách sách quản gia đưa tới càng tức giận, quan hệ giữa các nhà không rõ ràng, nhưng lại không ai đến nhắc bà, lần này thật mất mặt, nhưng trước mặt khách bà không tiện phát tiết nên miễn cưỡng nuốt vào bụng.
Nhưng tin tức này vẫn truyền đến tai Chu phu nhân, sắc mặt bà liền tái xanh, bây giờ Hứa gia đã suy sụp, con dâu còn không biết thân phận còn tưởng mình là thiên chi kiêu nữ (nghĩa là nghĩ mình là tiểu thư gia đình quyền quý nên khinh thường người khác) ư? Nghe nói cô cô của con bé ở lục cung còn phải ép mình làm bé, gần đây còn đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hứa Đại Mi này thì đã là gì chứ?
Vừa về đến nhà bà liền khiển trách Hứa Đại Mi một trận: "Mặc dù Bùi gia Tam cô nương hơi kiêu căng, nhưng con là phụ nữ đã có chồng, không biết phải thu liễm tính tình hả? Làm cho Hà phu nhân không được vui, lại còn quấy nhiễu mọi người đang tụ họp, ngay từ bây giờ con không được ra khỏi cửa, ở nhà sửa lại tính tình của mình đi."
Hứa Đại Mi không phục: "Là nàng ta không đúng trước, nhìn thấy con liền khiêu khích, làm như con không dám làm gì nàng ta vậy."
Thực ra Bùi Ngọc Họa là người có thù báo thù, nhìn thấy Hứa gia không còn như xưa, dĩ nhiên sẽ cười lên nổi đau của người khác, nhưng Hứa Đại Mi đâu có thù oán gì với cô nương Bùi gia, chỉ là châm dầu một chút, việc này cũng không cần nháo loạn làm gì.
Chu phu nhân thấy nàng ta cãi lại, bèn nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói: "Bây giờ tình thế cấp bách, không thể cữu vãn được, lui một bước không có gì không tốt, chẳng lẽ bà thông gia chưa từng dạy con phải biết xem xét tình hình hả? Con nghĩ Hứa gia vẫn giống như trước ư?" Bà nói xong đem chung trà đặt mạnh xuống bàn: "Tốt nhất con nên tỉnh táo lại đi, ra ngoài!"
Ngữ khí của bà nghiêm khắc, nhất thời Hứa Đại Mi không dám phản bác, mạnh mẽ vò nát khăn tay lui ra ngoài.
Lúc trở về phòng còn chưa nghỉ ngơi được, Chu Dịch liền đạp mạnh vào cửa, mắng to: "Suốt ngày chỉ biết gây rắc rối, cuối cùng ta cưới nàng về làm gì chứ? Ta nghe người ta nói, nàng ở bên ngoài động tay động chân nên bị Hà phu nhân đuổi về, trong bụng nàng chỉ toàn là rơm rạ cây cỏ thôi hả?"
"Chàng nghe ai nói thiếp bị đuổi?" Hứa Đại Mi hơi dừng lại, nhớ đến việc gì đó liền hét lên: "Được lắm, giữa ban ngày ban mặt mà chàng lại đi tìm con tiện nhân Hồng Phiến, còn tin nàng ta hồ ngôn loạn ngữ (Nghĩa là nói xàm nói bậy)."
Chu Dịch và nàng ta quan hệ bất hòa, hiển nhiên sẽ đi tìm nữ nhân khác, Hồng Phiến chính là nô tỳ của hắn, lợi dụng cơ hội quyến rũ hắn, mấy ngày trước được nâng lên làm tiểu thiếp, hiện tại Chu Dịch đụng cũng không đụng vào nàng ta, có việc gì đều đến tìm Hồng Phiến, Hứa Đại Mi càng nghĩ càng ủy khuất, vừa oán hận mẫu thân nàng ta, lúc trước kêu ly hôn lại không chịu, bây giờ thì tốt rồi, ném nàng ta vào ổ sói! Thù mới hận cũ đều đến một lượt, nàng ta nhào tới muốn tát Chu Dịch một cái.
Nhưng chàng ấy làm sao có thể cho nàng ta tát được, tiện tay đẩy một cái, nàng ta đã bị đẩy ra thực xa.
Eo nàng ta bị đâm vào góc bàn, đau đến sắc mặt tái nhợt.
Chu Dịch lạnh lùng nói: "Nàng thành thật một chút không được hả, nếu để ta nghe thấy tin tức gì về nàng, ta sẽ bỏ nàng ngay lập tưc, Hứa gia có thể làm được gì chứ."
Xét thấy Hứa gia mới suy sụp, Chu gia cũng không tiện làm quá, mẫu thân nói phải qua một hồi rồi nói, cho nên hắn mới chịu đựng, chỉ cần thấy Hứa Đại Mi thì hắn liền cảm thấy buồn nôn, không biết lúc trước tại sao hắn lại muốn cưới nàng ta, chắc lúc đó bị mỡ heo làm mờ mắt!
Toàn thân Hứa Đại Mi phát run, chỉ vào hắn la lên: "Chu Dịch, chàng, chàng thật đáng chết!"
Chu Dịch trào phúng cười một tiếng, quay người bỏ đi.
Nàng ta từ từ té ngồi trên mặt đất, khóc đến tê tâm liệt phế, bây giờ Hứa gia không như trước, Chu gia đối xử với nàng ta không tốt, nếu về sau hắn bỏ vợ, nàng ta làm quả phụ cũng được đi, dù sao nàng ta cũng không có con, nhưng lại thường xuyên cãi nhau với Chu phu nhân, nàng ta nên làm sao bây giờ? Nhớ tới trước kia nàng ta là thiên chi kiêu nữ, bây giờ rơi vào tình trạng này, ngay cả chính nàng ta cũng không thể tin được, lại nói đến tất cả là do Chu Dịch sai trước, rõ ràng hắn không thích nàng ta, sau khi cưới cũng không thương nàng ta, vì sao lại lừa nàng ta? Lừa nàng ta gả cho hắn, rồi không coi nàng ta ra gì?
Chu Dịch ngươi đáng chết ngàn đao, nếu Chu gia ngươi táng tận lương tâm thì nàng ta cũng sẽ không để người Chu gia sống tốt được, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Trong mắt nàng ta bây giờ đều tràn đầy thù hận.
Nháy mắt đã đến ngày đại hỉ của Tưởng gia, Tưởng Luân cưới được Ngô gia Tam cô nương, đúng quy đúng củ, tuy không có thế lực nhiều nhưng cũng không kém gì, về Ngô gia, Tưởng gia là thân thích của Bùi gia, ít hay nhiều cũng dính được chút ánh sáng, dòng dõi nhà Ngô gia thì cao hơn Tưởng gia một chút, đương nhiên Tưởng lão gia và Tưởng phu nhân rất hài lòng.
Trong nhà sắp xếp buổi tiệc, nghe nói hơn mấy chục bàn, nhà họ Bùi ngoại trừ Thái phu nhân tất cả đều đến làm khách.
Đương nhiên Bùi Ngọc Kiều cũng đưa lễ, chỉ là dù sao thân thể nàng đang mang thai, dù có hộ vệ bảo vệ tốt đến mấy, nhưng tình cảnh thành thân này nàng cũng không dám đi, nơi đó quá nhiều người nếu không cẩn thận sẽ bị đụng phải, cho nên nàng ở lại cùng Thái phu nhân dùng cơm.
Thái phu nhân ăn đồ ăn thanh đạm, nên rất thích hợp với nàng, chỉ là không biết tại sao, từ khi về nhà mẹ đẻ, không giống trong tưởng tượng của nàng lúc nào cũng vui vẻ, mặc dù trong nhà vẫn có người thân, nhưng nàng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cơm ăn không ngon, ngủ cũng không được tốt, nửa đêm còn bất chợt tỉnh giấc, khiến các nhà hoàn đều lo lắng, thậm chí mời Trương thái y đến xem qua.
Trương thái y cũng không biết lý do tại sao, chỉ nói nàng nên thả lỏng, phải luôn duy trì tâm trạng vui vẻ.
Nhưng mà có việc gì khiến nàng không vui chứ.
Đột nhiên nàng ngẩn người.
Thái phu nhân ăn được mấy ngụm, thấy nàng còn chưa động đũa, cười nói: "Sao khẩu vị lại không tốt rồi?"
Nàng gật đầu thở dài: "Con cũng không biết tại sao, bây giờ không còn nôn, nhưng lại không ăn được nhiều đồ."
Khóe miệng Thái phu nhân nhếch lên, chậm rãi nói: "Ta thấy con chắc sinh bệnh rồi, hèn chi ăn không vô. Bệnh này đó, trước kia tổ mẫu đã trải qua, lúc đó còn chưa có thai, giống như con vậy ăn không vô, ngủ không ngon, trong lòng trống rỗng, giống như thiếu thiếu cái gì đó, rất khó vui vẻ, nhưng lại dễ dàng đau lòng, ngồi một mình thì sẽ ngẩn người, bên ngoài có hoa hoa cỏ cỏ đẹp hơn nữa, cũng không thèm để tâm."
"Đúng vậy đó!" Bùi Ngọc Kiều vội hỏi: "Tổ mẫu, đây là bệnh gì thế?"
Thái phu nhân hiếm được trêu ghẹo nàng: "Đó là bệnh tương tư a."