Bệnh tương tư chính là bệnh nhớ nhung, Bùi Ngọc Kiều cũng biết, mặt đột nhiên đỏ lên, thầm nghĩ làm sao nàng lại mắc bệnh này, nàng tương tư ai, Tư Đồ Tu ư? Nhưng bây giờ nàng đang mang thai, chàng lại rời đi lâu như vậy, nàng mới không cần nhớ chàng đâu, hừ, một chút cũng không có!
Nàng lắc đầu nói: "Tổ mẩu người đoán sai rồi, không phải, con không bị bệnh."
Để chứng minh điều này, nàng gắp một miếng đồ ăn thực to bỏ vào miệng, nhai nhòm nhèm cho Thái phu nhân xem.
Thái phu nhân vui vẻ: "Nếu không phải, con ăn nhiều một chút."
"Ừm." Nàng gật đầu liên tục, vùi đầu ăn cơm.
Tưởng gia bên kia rất náo nhiệt, Tưởng Lân đón tân nương tử, tiếng pháo nổ bốp bốp trong kinh thành vàng đến nửa ngày, sau khi hai người bái thiên địa, thì cùng vào động phòng. Thân thích của Tưởng gia, Mã thị, Bùi Ngọc Họa, Lục thị, hai vị cô nương Lâm gia đều ngồi ở đằng kia, thấy tân nương liền trêu ghẹo hai câu, hơi náo nhiệt nhưng cũng chưa từng quấy phá gì, rất nhanh đã rời đi.
Dùng cơm xong, mọi người cùng ngồi xe ngựa trở về.
Trong xe, nhìn nữ nhi nhà mình xinh đẹp lộng lẫy, Mã thị cười tủm tỉm nói: "Lại nói, Tiết công tử rất biết cấp bậc lễ nghĩa, thay người khác tạ lỗi với con, tặng hai hộp trân châu đều lớn bằng ngón cái."
"Tặng khi nào?" Bùi Ngọc Họa giật mình, sao nàng không biết gì hết.
"Là hôm nay, chỉ là bận bịu việc trong phủ, với lại vì việc của Tưởng gia mà trước và sau khi đi nương chưa nói con biết được." Mã thị nắm chặt tay nàng ấy: "Nghe nói, trước kia các con đã gặp nhau, con cảm thấy Tiết công tử là người thế nào? Theo mẹ thấy, cử nhân thì sao, Tiết lão gia vẫn là trọng thần trong triều đình."
Chủ yếu là dựa vào Tư Đồ Dập, bên ngoài mọi người đều nói, không thể trông cậy vào Tư Đồ Cảnh, vậy trong tương lai vị trí thái tử không phải rơi xuống đầu hắn sao? Mặc dù đại cô gia là Tư Đồ Tu, Mã thị cảm thấy không thể trông cậy vào, với lại nếu có thể trông cậy thì chỉ có đại phòng được lợi, nhị phòng có thể được mấy thứ tốt? Nếu Bùi Ngọc Họa gả cho Tiết Cảnh Nguyên thì sẽ không giống vậy.
Hai vị vương gia mặc kệ là ai làm Thái tử đều không thua lỗ.
Không ngờ mẫu thân lại nói đến chuyện này, Bùi Ngọc Họa cau mày nói: "Con không thích Tiết công tử đó, không chừng trong nhà có rất nhiều di nương."
"Nói bậy, nương đã sớm nghe ngóng, trong nhà hắn không có di nương
"Thông phòng thì sao?"
"Nam nhân có thông phòng thì sao chứ? Cha con cũng có đó."
"Nhưng đại tỷ phu và nhị tỷ phu đều không có." Bùi Ngọc Họa không được vui vẻ, nàng ấy không mong đợi nhiều, chính là muốn trượng phu ngoan ngoãn phục tùng, toàn tâm toàn ý thích nàng ấy, nhiêu đó thôi được rồi, Hoa Tử Dương bây giờ đang cố gắng đọc sách, nhìn Hoa lão gia tài giỏi như vậy, làm sao nhi tử đến một cái cử nhân cũng không có? Với lại, ngày thương y cũng tốt, gia thế xem như môn đăng hộ đối, nàng ấy không biết tại sao mẫu thân lại không vừa ý! Không kiên nhẫn nỗi, nàng ấy nghiêng người sang đối diện cửa sổ, nói: "Dù sao con cũng không gả cho hắn, nương đừng nói gì nữa."
Mỗi lần người Mã thị xem trọng, Bùi Ngọc Họa đều không thuận theo, đầu tiên là Thẩm Mộng Dung, sau là Tiết Cảnh Nguyên, thật không biết bản thân bà đã tạo cái nghiệt gì, sinh ra nữ nhi không nghe lời như vậy.
Nhưng bà biết tính tình nữ nhi, lúc nó nổi nóng thì nói cái gì nó cũng không chịu nghe, thôi để ngày khác nói lại, tóm lại thời gian còn dài, không nhất thiết phải vội vã.
Ai ngờ vừa về đến nhà, Thái phu nhân đã gọi bà đến."
Mã thị cảm thấy kì lạ, ngồi cười nói: "Mọi chuyện ở Tưởng gia đều tốt cả."
"Không phải vì việc này." Thái phu nhân đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe nói, hôm nay công tử nhà họ Tiết đưa lễ vật tới."
Mã thị hơi hoảng hốt, lúc trước thời điểm Bùi gia chưa kết thân với Vương phủ, lão hầu gia ghét nhất là những người đó lui tới, khi đó hai huynh đệ bọn nó đi đánh cưỡi ngựa đánh bóng còn bị quở mắng đó, nhưng hôm nay là Tiết Cảnh Nguyên, mọi việc đều không giống trước, đã bị cuốn vào, Mã thị suy nghĩ nãy giờ cảm thấy không có gì xấu.
Dù sao nếu Tư Đồ Tu không được, Bùi gia bọn họ còn có người khác để dựa vào, không phải rất tốt ư?
Bà cảm thấy mình không làm gì sai, trấn định nói: "Dạ đưa hai hộp lễ, vì lần trước ở Hà gia mạo phạm, cho mượn y phục."
Chuyện này Thái phu nhân có nghe nói, bà thản nhiên nói: "Mặc kệ là việc gì, con trả lại ngay lập tức."
"Mẫu thân." Mã thị cười một cái nói: "Cũng không phải đại lễ gì to tát, thu cũng không sao đâu ạ!"
"Con quên hết đau đớn sau khi lành vết thương rồi hả?" Thái phu nhân tức giận: "Lần trước Ngũ vương gia thành thân, lại ai nháo ra truyện ấy, bắt Ứng Hồng vào tù? Không phải là Tứ vương gia sao, hắn có quan hệ với Tiết Cảnh Nguyên, con biết không? Hai người đó cấu kết với nhau làm việc xấu! Suốt ngày ở bên trong kéo bè kết phái, Hầu gia ghét nhất là người nhà Tiết gia, con lại muốn thu đồ vật của họ, may mắn Hầu gia không biết việc này, con lập tức sai người trả lại đi."
Mã thị bị dọa đến nỗi không nói được lời nào, vội vàng đồng ý, chỉ là khi đi đến cửa, nhịn không được nhổ lên mặt đất một cái.
Lúc cần dùng đến bà, thì khiến bà làm trâu làm ngựa, trong nhà có việc gì to to nhỏ nhỏ đều do bà lo liệu, không ưa bà, coi bà là nô tỳ, chuyện gì bà cũng không được làm chủ. Nhưng Bùi Ngọc Họa là con gái bà, bà không thể tự tay chọn một con rể vừa lòng đẹp ý bà hay sao? Dựa vào cái gì chứ?
Bà chán ghét Thái phu nhân độc đoán, cũng tức giận trong nhà bà không có địa vị gì, giống như con chó bị Nhị lão nắm trong tay, muốn bà đi chỗ nào thì bả chỉ có thể đi chỗ đó.
Hết lần này đến lần khác trượng phu là người bỏ đi, không giúp được việc gì.
Mã thị tức giận đến phát khóc, trở về còn phải sai người trả trân châu cho Tiết gia.
Đường phố kinh thành vừa trải qua một trận huyên náo, bây giờ lại trở nên yên tĩnh, trên trời ngay cả ngôi sao cũng không có nhiều, gió thổi vào mặt màng theo chút hơi lạnh mùa thu.
Tưởng Lâm đứng ở cửa chính Tưởng gia, nghĩ đến lời nói của Tưởng phu nhân: "Bây giờ thân phận của ngươi đã khác trước, nếu không muốn gặp khách thì ở lại dùng bữa cơm, chỉ sợ là đầu bếp của Tưởng gia không hợp khẩu vị của ngươi, dù sao ngươi cũng là tiểu thiếp của vương gia, tuy là ở bên ngoài, nhưng e rằng đồ ăn và đồ dùng của gia đình bình thường không thể sánh kịp.
Một khắc đó khiến nàng ta lạnh cả người.
Xem ra Tưởng gia không muốn nhận người con gai như nàng ta, cho nên lúc Tưởng Luân cưới vợ cũng không sai người đến thông báo cho nàng ta biết, nếu không phải nha hoàn nghe bên ngoài nói thì nàng sẽ không biết.
Tưởng phu nhân thì không nói làm gì, dù sao cũng không phải là mẹ ruột, vậy còn phụ thân sao cũng như vậy chứ?
Dù gì, trên người nàng ta cũng có huyết mạch của Tưởng gia mà.
Lúc còn nhỏ, phụ thân đã từng thương yêu nàng ta, nói nàng ta là nữ nhi duy nhất của Tưởng gia, hiện tại cũng mặc kệ nàng ta. Bây giờ nàng ta không có chỗ nương thân, Tư Đồ Dụ từng đáp ứng sẽ đưa nàng ta đến vương phủ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đạt được, nàng ta ở đại viện lụn bại kia, hắn luôn nói trong trạch viện không có chỗ trống, luôn nói thân thể vương phi không tốt, nàng cầm tinh con đó là do tội của nàng ta, làm sao cũng không ở trong Vương phủ được.
Tưởng Lâm tự giễu cười mấy tiếng, đưa tay sờ bụng của mình.
Dù Chu vương phi lợi hại thế nào cũng không thể sinh hạ nhi tử cho Tư Đồ Dụ, chỉ cần bụng nàng ta không chịu thua kém, tương lai sẽ mẫu bằng tử quý, nàng ta không tin Tư Đồ Dụ không thuận theo nàng ta! Đúng vậy, nàng ta còn có thể sinh con, nàng ta nhẹ giọng nói với nha hoàn vài câu, hai người liền đến y quán.
Chỉ là nàng ta không biết, mỗi cử động của nàng ta đều rơi vào mắt Chu vương phi, rất nhanh đã có người đến bẩm báo.
Quản sự nói: "Chắc là hơi hoài nghi."
Thường Bội chán ghét Tưởng Lâm vô sỉ, không đối đãi với nàng ta như mấy tiểu thiếp khác, hạ độc vào bên trong đồ ăn của nàng ta, khiến nàng ta không thể đẻ con, lần này đi xem đại phu, không chừng có thể bị phát hiện, Thường Bội cười cười, người này tâm cơ thật khó lường, muốn sinh con ư? nghĩ muốn dựa vào đứa trẻ để vào vương phủ sao? Chủ ý này cũng không tệ, bởi vì Tư Đồ Dụ không có nhi tử, Thường Bội biết trong lòng hắn đang rất hi vọng.
Nhưng dạng người như Tưởng Lâm này, làm sao có thể cho nàng đạt được nguyện vọng chứ.
Thường Bội tin chắc rằng nếu Tưởng Lâm được sủng ái, tất nhiên sẽ quay lại trả thù nàng, nàng thì không sao, nhưng nàng còn có một nữ nhi! Dù sao nàng đã đắc tội Tưởng Lâm, nàng ta cũng là người ngoan độc, không để ý đến phụ mẫu, không quan tâm mặt mũi gia tộc, nếu đến vương phủ là tiểu thiếp thì có chuyện gì mà nàng ta không dám làm chứ.
Nếu như thế, nàng không trách được nàng ta.
Thường Bội khép lại ống tay áo, thấp giọng phân phó.
Quản sự đáp ứng xong đi ra ngoài.
Thời tiết ở phủ Vĩnh Bình, cũng là cuối thu se se lạnh thi thể khắp nơi, mây năm qua gặp nạn sâu bệnh nạn hạn hán khiến đám người nông dân không thu hoạch được hạt nào, dọc đường vỏ cây đều bị lột sạch hết, còn bị đào lêc, bây giờ chỉ nghe tiếng kêu rên, không có một tí không khí vui sướng khi thu hoạch vụ mùa.
Dưới sườn núi, Tư Đồ Tu và Tư Đồ Dập chỉ dẫn theo hơn mười binh mã tập hợp ở đây, lúc đầu bọn họ muốn đến nha môn phủ Vĩnh Bình làm việc, ai ngờ giữa đường gặp được dân lưu lạc đi trộm cắp, mắt thấy có lương khô và tiền bạc, cũng không quản thân phận của bọn họ, liền ùa lên, giống như chó dại bị đói bụng cả đời, dù là từng hộ về oai hùng, cũng không làm gì được, đành phải che chở cho chủ tủ thoát đi trước.
Tư Đồ Dập lau mồ hôi trên đầu, thở dài nói: "Nếu không đến đây, sẽ không biết Vĩnh Bình thê thảm như vậy! Chiếu theo tình hình này, sợ là châu huyện gần đây cũng giống vậy thôi, nhưng phụ hoàng nói, mấy năm trước phát lương thực cứu tế đến đây đều không có đưa tận tay nạn dân phải không?"
"Mấy lương thực và bạc cứu tế này từng chút đưa xuống, nếu có thể có dù chỉ một phần năm đã không tệ rồi." Tư Đồ Tu nhàn nhạt nói: "Huống chi, ở đây là do dân lưu lạc phân phát, rất nhiều người đã đến nói khác, Tam ca vừa rồi huynh thấy không, bên trong bọn đạo phỉ cũng lẫn lộn dân lưu lạc trong đó, có thể thấy được phần lớn đều đã lọt vào túi bọn ăn trộm. Mặc dù đây là thiên tai, nhưng đạo phỉ lại hoành hành ngang ngược như thế, trách nhiệm của nha môn không nhỏ, lúc trước nếu khống chế lại, cùng nhau dàn xếp di chuyển đến nơi khác, sẽ không trở thành tình trạng như ngày hôm nay."
"Đệ nói không sai." Tư Đồ Dập từ đầu đến giờ đều tựa vào cây.
Nơi đây yên tĩnh không có ai đến, nghe nói trước đây không lâu, nha môn phái người đến tuần án đã bỏ mạng ở Vĩnh Bình, tính cả người nhà nô bộc cũng hết mười hai người, khi điều tra một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể nói là do thổ phỉ chém giết. Mà bây giờ hai huynh đệ bọ họn có tổng cộng mười sáu người, trong khi đó huynh ta có mười bốn người, Tư Đồ Tu vẻn vẻn chỉ có bốn người, nhân số chênh lệch rất nhiều a.
Tư Đồ Dập giật giật đai lưng ngọc bên hông, nói với Tư Đồ Tu: "Hay là ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa rồi vội vàng quá nên không kịp chuẩn bị, suýt nữa đã xảy ra đại sự, chúng ta thương lượng thỏa đáng một chút, thương lượng một chút rồi đi." Huynh ấy cởi túi nước bên hông xuống đưa cho Tư Đồ Tu: "May mắn thứ này của huynh không bị cướp đi, thấy đệ cũng khát rồi, mau uống chút nước đi."