Huynh ấy chủ động đưa nước, Mã Nghị vô ý thức đặt tay lên chuôi kiếm.
Nhưng vẻ mặt Tư Đồ Tu lại rất tự nhiên nhận lấy, ước lượng thấy nước bên trong vừa đúng còn nửa bình, giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: "Nghe nói Thái tuần án lần trước chết ở Vĩnh Bình, đệ tưởng vừa rồi chúng ta đã nối gót theo sau rồi chứ."
"Làm sao có chuyện đó được, Tam ca có liều cả mạng cũng sẽ bảo vệ đệ an toàn." Tư Đồ Dập nói: "Dù sao, hài nhi của đệ còn chưa ra đời, mặt mũi đều chưa được nhìn thấy." Huynh ấy cười hỏi: "Có phải là bé nam không? Từ trước đến nay Trương thái y đều đoán rất chính xác."
Tư Đồ Tu cười nói: "Là con trai."
Trong nháy mắt nhớ đến Bùi Ngọc Kiều, hai đầu lông mày của chàng đều lộ ra mấy phần ôn nhu, thầm nghĩ nàng ở nhà, không biết có nhớ đến chàng không, về phần có tốt hay không thì chàng không lo lắng, có nhiều người chăm sóc nàng như vậy nhất định sẽ an toàn.
Tư Đồ Dập thấy vậy liền trấn an: "Yên tâm đi, coi như việc này khó giải quyết nhưng có hai huynh đệ ta cùng nhau đồng lòng, sẽ giải quyết được thôi, trong hai tháng có thể đuổi kịp về kinh thành."
"Chỉ hi vọng như vậy." Chàng uống hết mấy ngụm nước, đem túi nước còn dư đưa lại cho Tư Đồ Dập.
Không phải chàng không hoài nghi, mặc dù Tư Đồ Dập và Tư Đồ Lan cùng một phe, nhưng tác phong làm việc của hai người hoàn toàn khác nhau, người sau hung ác quả quyết thì người trước lại lo trước lo sau, lần này bọn họ cùng đi phủ Vĩnh Bình, nếu chỉ có một người trở về, phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào? Tư Đồ Dập sẽ không dám mạo hiểm.
Cho đến bây giờ, mọi việc chàng đều nắm chắc hoàn toàn mới ra tay, hoặc là nếu bị ép vào đường cùng thì chàng sẽ hành động như năm đó.
Quả nhiên Tư Đồ Dập không có ý nghĩ kì lạ gì, huynh ấy gồi dưới đất cầm nhánh cây vẽ lại bản đồ đến Vĩnh Bình.
Trước khi đến đây Tư Đồ Tu cũng đã bỏ ra công sức, nên lúc này chàng chỉ thỉnh thoảng nói thêm hai ba câu.
Sau khi hai người họ tụ họp với hộ vệ ở lại chống cự bọn đạo phỉ mới lên đường đi tiếp.
Mấy ngày nay, hoa quế đua nhau nở, hương thơm bay xa mười dặm, nên Trúc Linh và Đinh Hương hái rất nhiều hoa quế rồi đưa xuống phòng bếp làm bánh quế, Bùi Ngọc Kiều ăn tới mấy miếng, nàng nhẹ thở dài, mặc dù lúc trước ở chỗ Thái phu nhân nàng một mực không thừa nhận, nhưng nàng biết bản thân mình đang mắc bệnh tương tư. Sau khi bị Thái phu nhân vạch trần, bây giờ còn nghiêm trọng hơn, ban đêm còn mơ thấy chàng, hôm qua còn mơ đến chuyện xấu hổ, sau khi nàng tỉnh lại thì trằn trọc mãi, vì chuyện này mà nàng ngủ không được, trước nay chưa từng xảy ra chuyện này.
Đời trước chàng xa nhà, nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng không có chàng bên cạnh, sẽ không có ai hung hăng đánh nàng, răn dạy nàng, khi đó nàng cảm thấy như vậy rât tốt. Giống như con chim nhỏ vừa được xổ lồng, nhưng bây giờ, loại cảm giác tốt đó một chút nàng cũng không có.
Nếu mà liên quan đến đứa nhỏ thì không ai nói làm gì, mặc dù có người nhà ở đây, nhưng cảm giác chờ đợi và ước mong kia mà nói cho bọn họ biết thì không thích hợp lắm, nhưng không thể nói là không có gì với họ, dù sao chàng cũng là cha của đứa bé.
Nàng uể oãi nằm trên thư án, yên lặng nhẩm tính thời gian, chỉ mới qua hơn hai mươi ngày, còn hơn một tháng nữa cơ.
Trúc Linh nhẹ nhàng an ủi: "Nương nương đừng nghỉ đến chuyện này nữa, chẳng mấy chốc sẽ trôi qua thôi."
Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, nàng cũng không muốn nhớ đến mà, nhưng lúc ở một mình, nàng sẽ không tử chủ được nghĩ đến. Đúng lúc này, Bùi Ngọc Họa đến, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay muội ra ngoài mua hai cây trâm, là một đôi, tỷ nhìn xem, có đẹp không? Cái này là bảo thạch màu tím, rất hiếm thấy đó, muội bỏ ra năm mươi lượng bạc đấy, cái này muội tặng cho tỷ."
"Thật hiếm thấy nha, còn tặng tỷ à?" Bùi Ngọc Kiều rũ mắt: "Muội cài đi, dù sao thì tỷ cài cũng không có ai nhìn."
Bùi Ngọc Họa lập tức phì cười, nhịn không được đẩy đầu nàng: "Ôi, câu này nghe thật chua nha."
Hai người nha hoàn cũng phì cười.
Nương nương còn biết ăn mặc đẹp là để Vương gia nhìn.
Bùi Ngọc Họa không quan tâm cài lên cho nàng, rồi nói đến chuyện khác: "Lúc ra ngoài, muội đi ngang qua cây cầu nhỏ, thấy một đám người vây quanh chỗ đó, lúc đầu muội không để ý đến, về sau mới nghe người ta nói..." Nàng ấy hơi dừng lại, trong lòng một nửa là chán ghét một nửa là phiền muộn, không biết diễn tả tâm trạng thế nào: "Tưởng Lâm chết rồi, bị chìm dưới sông."
"A!" Bùi Ngọc Kiều giật mình.
Bùi Ngọc Họa vội nói: "Tỷ không được hoảng sợ, sẽ hù dọa đến đứa bé, dù sao tỷ cũng không thích nàng ta, nếu không phải vậy thì muội đã không nói cho tỷ biết."
Quả thật, Bùi Ngọc Kiều chưa từng nghĩ đến, nàng cảm thấy kì lạ hỏi: "Nàng ta không phải là tiểu thiếp của Chu vương hả, làm sao lại chết như vậy?"
Đời trước, Tưởng Lâm còn sống lâu hơn nàng.
"Tự mình chết thôi, có gì đâu mà nói?" Bùi Ngọc Họa bĩu môi: "Nghe nói nàng ta bị bệnh gì đó, nên bị điên rồi xông vào vương phủ muốn chém chết Chu vương phi, kết quả không được, nên trốn đi rồi trượt chân rơi xuống sông." Nàng ấy không kể tỉ mỉ, chỉ nghe người ngoài nói, trên mặt Tưởng Lâm đều bị phá hủy, lúc vớt xác lên, ai thấy nàng ta đều buồn nôn, chắc là bị bệnh ngoài da gì đó.
Hèn chi nàng ta bị điên loạn.
Nàng ta cứ tưởng ngày thường mình rất tốt, chỉ là một thứ nữ mà còn lên mặt, Bùi Ngọc Họa rất xem thường nàng ta, nhưng nghe tin nàng ta chết, nàng ấy cũng không muốn nói đến nữa, kéo Bùi Ngọc Kiều nói: "Mấy ngày nữa là đến ngày đại hỉ của đại ca, e là đến lúc đó Nhị tỷ sẽ không đến được, không thì chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta đến Từ gia đi?"
"Được." Bùi Ngọc Kiều nói: "Trước kia, tỷ cũng có ý này."
Hai người lập tức bẩm báo cho Thái phu nhân biết, dù sao cũng gần đây, Thái phu nhân ngàn lần căn dặn, sau đó được mấy chục hộ vệ vây quanh đến Từ gia.
Từ lão phu nhân cười nói: "Thực may mắn hai con đã đến, Bùi Ngọc Anh ầm ĩ đòi về nhà ngoại, nhưng ta không dám để nó đi, nhưng bà lão như ta suýt nữa đã không ngăn cản được." Bởi vì chỉ có một đứa con trai, nên bà còn lo lắng hơn so với Bùi Ngọc Anh, mỗi ngày đều tỉ mỉ hầu hạ chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên cái thai này của Bùi Ngọc Anh còn quý giá hơn so với Bùi Ngọc Kiều.
Nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều đến, Bùi Ngọc Anh thở dài nói: "Đều là do mẹ chồng muội, muội nói muốn đến thăm tỷ, mẹ chồng liền liều mạng che chở không cho muội đi, nên muội đành phải chờ một chút, kết quả là tỷ nhịn không được đến đây trước."
"Dù sao tỷ cũng không có chuyện gì, bụng còn chưa lớn, nên thuận tiện hơn muội." Đôi mắt của Bùi Ngọc Kiều nhìn chằm chằm bụng của muội muội, thiết nghĩ thật là kỳ diệu, thực sự bụng sẽ lớn lên, nàng đi qua, nhịn không được sờ bụng muội ấy, Bùi Ngọc Anh hào phóng, dứt khoác vén áo lên: "Sờ đi, nói cho tỷ biết, về sau bụng của tỷ cũng bự như vậy."
"A, chơi thật vui." Hai bàn tay của nàng đều dán lên bụng muội ấy, còn cúi đầu xuống muốn nghe động tĩnh trong đó.
Bùi Ngọc Họa thấy vậy cười không ngừng.
Bùi Ngọc Anh cười, nàng ấy biết tính tình của tỷ, đã lâu không gặp, nay gặp lại liền thân thiết giống như lúc trước.
Tỷ tỷ nàng ấy, hoàn toàn không có dáng vẻ của Vương phi.
"Muội muội, con của muội có chuyển động không?" Đột nhiên Bùi Ngọc Kiều hỏi.
"Có chứ, thỉnh thoảng nó sẽ đạp một cái." Bùi Ngọc Anh nói đến chuyện này, trên mặt tràn đầy ôn nhu, hoàn toàn không tìm được khí khái hào hùng trước kia, giống như sợ hù dọa đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Tỷ sờ đi, không chừng một chút nữa nó sẽ đạp, nhưng mà việc này phải xem vận khí. Mỗi lần tướng công từ nha môn trở về, liền chỉ vào đứa nhỏ kêu nó đạp, nhưng đợi nửa ngày cũng không có."
Nghĩ đến muội phu nằm sấp chờ việc này, Bùi Ngọc Kiều lập tức phì cười.
Bùi Ngọc Họa nghe thấy điều này, liền đưa tay qua, nhất thời trong phòng im lặng, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên hai người đều la lên: "Động, động, đứa bé nó đạp kìa!"
Bùi Ngọc Anh cười nói: "Xem ra vận khí hai người không tệ."
Ba người cười một lát, Bùi Ngọc Kiều nói: "Thực ra, đứa bé trong bụng tỷ có chuyển động nhưng mà động tĩnh rất nhỏ, nếu không phải thả lỏng cả người im lặng cảm nhận, thì sẽ không nhận ra." Lúc đó, nàng rất muốn nói cho Tư Đồ Tu biết thực sự đứa bé sẽ chuyển động, không có ngủ, thế nhưng chàng không ở đây, nên nàng cũng không nói cho ai biết, nhưng trước mặt muội muội thì khác.
Nhìn nàng hơi cô đơn, Bùi Ngọc Anh trấn an: "Bởi vì nó còn nhỏ, càng lớn thì sẽ càng chuyển động mạnh, đến lúc đó tỷ sẽ dễ dàng biết được, tỷ đừng vội, không phải đứa bé lớn rất chậm sao? Còn phải đợi hết mười tháng mà, đến khi tỷ phu về, nhất định đứa bé sẽ thường xuyên chuyển động."
Nàng hừ hừ: "Tỷ mới không cho chàng đụng."
Bùi Ngọc Họa nghe vậy phì cười, chế nhạo nói: "Tỷ đã học được khẩu thị tâm phi rồi (nghĩa là nghĩ một đường mà nói một nẻo), rõ ràng ngày nào cũng nhớ đến tỷ phu, còn không dám thừa nhận, muội nói tỷ biết, hay là tỷ viết thư cho tỷ phu đi."
"Viết thư ư?" Bùi Ngọc Kiều hơi giật mình: "Chàng có nhận được không?"
Ngay lập tức liền rơi vào bẫy, khiến Bùi Ngọc Họa sắp nhịn cười đến chết, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên được chứ, từ đây gửi đến Vĩnh Bình đại khái cũng mất nửa tháng, thư chuyển phát nhanh thì chỉ mất mười ngày, không phải bên cạnh tỷ có rất nhiều hộ vệ sao, viết một bức thư đưa bọn họ gửi đi, khẳng định sẽ thuận tiện hơn."
Bùi Ngọc Kiều nghe vậy, cái đầu nhỏ liền chuyển động, hơi rục rịch muốn làm, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: "Không viết, tỷ sẽ không viết đâu!"
Bùi Ngọc Họa tiếp tục cười.
Hai người ở Từ gia chơi đến hai canh giờ sau mới chịu cáo từ, trước khi đi Bùi Ngọc Anh đưa một cái vòng tay bằng ngọc thạch cho Bùi Ngọc Họa, nói là thêm trang cho Lâm Sơ Tuyết, nàng ấy không tiện đi. Bùi Ngọc Họa đồng ý, rồi hai người ngồi cỗ kiệu trở về.
Vừa đến Xuân Uyển, Bùi Ngọc Kiều đến thẳng thư án ngồi xuống, gọi Trúc Linh đến mài mực, nhưng khi Trúc Linh mài xong, nàng lại lúng túng, thật sự muốn viết thư cho Tư Đồ Tu ư? Nhưng mà nên viết cái gì đây, chàng có thể nhận được sao, nghĩ một chút rồi gọi Tố Hòa đến hỏi: "Ngươi kiến thức rộng rãi, Vương gia đi Vĩnh Bình, ngươi thấy ta viết thư cho chàng, có được hay không?"
Mắt to nhìn nàng ta chằm chằm, tràn đầy chờ mong, Tố Hòa cười nói: "Giao cho Lư Thành, đảm bảo hắn sẽ tìm được người tin cậy đưa đi, nhất định Vương gia sẽ nhận được."
Bùi Ngọc Kiều yên tâm.
Vừa nhấc bút lên, nàng lại bối rối, trải qua hai đời nàng chưa từng viết thư cho Tư Đồ Tu, nàng không biết chỉ như vậy mà nàng đã khẩn trương rồi, trái tim trong lòng ngực đập liên hồi, suýt nữa khiến nàng không cầm vững được bút. Khuôn mặt của nàng ửng đỏ cả lên, không biết bị cái gì dính vào giống như là được điểm son phấn.
Nàng cho Trúc Linh và Đinh Hương ra ngoài.
Đinh Hương đứng bên ngoài cười trộm: "Nương nương thẹn thùng, sợ chúng ta nhìn thấy, ngươi nghĩ nương nương sẽ viết gì?"
Trúc Linh nói: "Chắc là nói nhớ vương gia, kêu vương gia mau quay về."
Nửa ngày sau, trong phòng mới có động tĩnh, Bùi Ngọc Kiều trịnh trọng đưa thư cho Trúc Linh: "Sai người đưa qua cho Lư quản gia, nói ta viết thư cho Vương gia."
Trúc Linh cưởi tủm tỉm nói được, rồi vội vàng rời đi.