.../ ngày hôm sau/...
“ Hai muội đã thuộc hết chưa?” nàng nhìn cả hai người mở lời trước.
“ Muội thấy tạm được, chưa quen tay lắm...”
Tiểu Lan nói.
“ Đúng vậy, muội cũng thấy loại kí hiệu này có chút khó viết.”
Tiểu Ngọc phụ họa theo.
“ Không sao, đây là cả một quá trình kiên trì, các muội đừng lo lắng quá.
Giờ ta sẽ chỉ hai muội cách ghép chúng lại với nhau.”
Nàng mỉm cười từ tốn giải thích.
/ Phủ Tần vương/
“ A Nhất, ngươi vào cung thông báo cho thái hậu hôm thiết yến ta sẽ tới!”
Tần Sở vừa nhấp ngụm trà vừa nói.
“ Vâng.”
A Nhất nhận lệnh rồi rời đi.
Hắn thấy gần đây vương gia có chút khác biệt, bình thường việc đã quyết sẽ không ai thay đổi được, nhưng mấy ngày nay người lại hay thay đổi ý định, càng lúc càng khó đoán tâm tư của người!
‘ Rốt cuộc nàng là người như thế nào?’
Tần Sở trầm tư suy nghĩ, nàng như một người bí ẩn, không thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Dù mỗi lần gặp nhau nàng đều cười nhưng trong ánh mắt không hề mang theo ý cười, võ nghệ nàng thâm hậu như vậy nhưng lại không ai biết được nàng là ai.
Càng muốn hiểu rõ về nàng thì lại càng mờ mịt.
Tần Sở day day trán, từ trước đến nay chưa có nữ nhân nào khiến hắn thấy khó đoán như vậy, cũng chưa ai khiến hắn phải suy nghĩ nhiều đến thế này!
...
“ Phụ thân, nữ nhi muốn xin người một việc.”
Sau khi thỉnh an phụ mẫu, nàng mở lời thỉnh cầu.
Đọc ????r????????ệ???? ha????, ????r???????? cập ????ga???? — ???? r ???? ???? ???? r ???? ???? e ????.v???? —
“ Vân nhi của ta muốn xin gì đây?”
Thừa tướng lên tiếng hỏi.
“ Nữ nhi muốn lập cô nhi viện.”
“ Con nói sao?”
Thừa tướng phu nhân bất ngờ vì quyết định của nàng.
Từ nhỏ đến giờ nàng rời phủ không được mấy lần, nàng lại muốn lập cô nhi viện cũng phải tốt tài vật rất nhiều, hơn nữa số trẻ cô nhi không phải ít, một mình nàng làm sao kham nổi chứ?
“ Mẫu thân, nữ nhi muốn lập cô nhi viện cưu mang cho những đứa trẻ như tiểu Phong và tiểu Ngọc, chúng chỉ là những đứa trẻ dưới đáy xã hội, không được ăn no mặc ấm, không được học hành tử tế.
Nữ nhi cứu giúp chúng cũng giúp nước nhà bớt một phần loạn tặc.
Những đứa trẻ này khi lớn lên cũng giúp ích cho nước nhà nếu được dạy lễ giáo tử tế.”
“ Phụ thân, mẫu thân hai người không cần lo lắng nhiều.
Nữ nhi đã có dự định của mình, con sẽ mở thêm một tiệm buôn bán để làm vốn mua thức ăn và y phục cho bọn trẻ.
Nếu làm tốt có thể mở rộng cô nhi viện một chút, vậy sẽ cứu giúp được nhiều cô nhi hơn!”
Khi nghe nàng giải thích thừa tướng đại nhân cũng ăn tâm hơn phần nào, nữ nhi của ông cuối cùng cũng lớn rồi, biết suy nghĩ cho đại cục rồi!
“ Nhưng...” thừa tướng phu nhân chưa kịp nói hết câu thì thừa tướng đại nhân đã chen vào:
“ Được rồi, ta sẽ giúp con mở cô nhi viện, nhưng phần còn lại con phải tự lo liệu! Được chứ?”
“ Vâng, đa tạ phụ thân.”
“ Không còn việc gì thì con về phòng đi, lát nữa ta sẽ cho người sáng thông báo địa điểm cho con.”
“ Vâng” nàng nói rồi hành lễ ra ngoài.
“ Phu quân, sao chàng lại đồng ý cho Vân nhi thế chứ? trước giờ Vân nhi chỉ loanh quanh trong phủ, không hề tiếp xúc với thị phi bên ngoài, nhỡ nữ nhi của chúng ta bị tổn hại gì thiếp phải sống sao đây?”
Nàng vừa ra ngoài thừa tướng phu nhân đã giận dỗi lên tiếng trách móc.
“ Nữ nhi của chúng ta đã lớn rồi, chúng ta cũng không thể bảo hộ Vân nhi cả đời được.
Con bé phải tự học cách bảo vệ mình! Nàng yên tâm, ta sẽ cho người âm thầm bảo vệ cho Vân nhi, tuyệt đối không để Vân nhi gặp bất trắc gì!”
Liễu Thành vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay phu nhân nhà mình, ánh mắt kiên định dõi theo hướng nàng rời đi...
“ chàng nhất định phải bảo hộ tốt cho Vân nhi đấy!”
Nghe Liễu Thành nói nàng cũng yên tâm phần nào...
/ Hai ngày sau/
“ Đại tiểu thư, mặt bằng dùng cho việc buôn bán đã tìm được, trang viên dùng cho cô nhi viện lão gia đã tìm được rồi ạ.
Trang viên này nằm ở khu phía tây thành, vật dụng tương đối đầy đủ, cần sửa chữa gì thêm mong đại tiểu thư phân phó.”
Gia đinh làm theo lời phụ thân nàng đến báo cáo.
“ Vậy giờ chúng ta đến đó quan sát trước rồi quyết định sửa chữa luôn!”
Nàng nói rồi quay người bước đi trước.
...
Đất ở khu trang viên này vừa rộng vừa không quá cằn cỗi, bên trong rộng rãi, nhiều gian phòng không sử dụng lâu ngày hơi ẩm mốc, trang trí cũng rất đơn giản nhưng lại hòa hợp kì lạ, nhìn có vẻ cũ kĩ nhưng lại rất chắc chắn, mái ngói bị hỏng một số chỗ, ngoài sân rộng còn có cả hồ nhỏ nuôi cá với trồng sen, bóng cây cao lớn thoáng mát, không bị ánh nắng gắt của buổi trưa chiếu trực tiếp vào, ngày hè mát mẻ, mùa đông thì có trang bị lò sưởi làm không gian thêm phần ấm cúng.
Sau khi quan sát một lượt từ trong ra ngoài, nàng thấy rất hài lòng về nơi này.
Tuy nơi đây có hơi xa và vắng người một chút...!Nhưng không sao, như vậy bọn trẻ sẽ không học theo thói xấu của họ làm tâm hồn trẻ thơ bị vấy bẩn!
“ Cho người tu sửa lại phần mái ngói trong trang viên, còn có đóng thêm vài thanh gỗ chắn xung quanh lò sưởi và ao hồ quanh đây, trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp với gia vị, cả hạt giống một số loại rau dễ chăm sóc và mau thu hoạch, cuốc đất và sách vở, truyện, bút, y phục cho trẻ con, đồ chơi, cho người mời thêm gia sư về dạy.
Còn lại thì không cần sửa đổi gì nữa, đã rõ chưa?”
“ Vâng.”
Một gia đinh vâng dạ rồi lập tức đi thực hiện nhiệm vụ, những người còn lại theo chân nàng đi đến cửa hiệu mà phụ thân nàng đã chuẩn bị sẵn.
Khu đất này nằm trên con đường đông đúc và ngay mặt tiền nên mọi người rất dễ nhìn thấy, nơi này không quá nhỏ cũng không quá to, vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, có ba lầu, mỗi tầng có khá nhiều gian phòng, trang bị đồ dùng đầy đủ, có cả phòng bếp, phòng củi và kho chứa đồ riêng nữa.
“ Chỗ này tầng trệt thì thêm giá đựng đồ, lầu một cho sửa lại đôi chút, thêm vào mỗi phòng hai bàn lớn và ghế, một số loại tranh chữ, vài bộ ấn trà, thực đơn và cách nấu chính ta sẽ hướng dẫn sau.
Lầu hai chuẩn bị thêm chăn và giường lớn đầy đủ cho từng phòng, lầu ba cứ giữ nguyên, mua thêm giấy bút dự trữ cho ta là được.
Còn nữa, người phục vụ ta sẽ chọn lựa, đầu bếp cũng vậy! các ngươi chỉ cần sửa đổi theo lời ta là được.
Những việc khác không cần nói nhiều”
Sắp xếp xong xuôi, mọi người bắt tay vào chuẩn bị theo lời nàng nói, còn nàng thì đi về hướng lúc trước đã gặp được tiểu Phong và tiểu Ngọc.
Nhờ tiểu Ngọc chỉ đường mà nàng còn tìm thấy hơn mười đứa trẻ nữa, toàn là cô nhi, đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười tuổi, sống trong một ngôi miếu hoang gần ngoại thành, tiểu hài tử nào cũng ốm yếu đến đáng thương, y phục không lành lặn nhưng lại rất yêu thương, giúp đỡ nhau, cũng rất cảnh giác với người lạ.
Nếu hôm nay không dẫn theo tiểu Ngọc chắc chắn chúng sẽ không theo nàng dễ e như vậy rồi?.