[ Không biết tại sao nhưng chương 6 của em đã bị mất...!Giờ em đăng lại ạ]
.../ 7 ngày sau/...
‘ Rầm’ một tiếng động lớn phát ra từ phía tiểu viện làm gia nhân xung quanh hốt hoảng, tiếp đó là tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân:
“ Cuối cùng cũng xong!”
Vừa nói nàng vừa vươn vai bước qua cánh cửa đáng thương vì chấn động mà nằm im trên nền đất lạnh lẽo rồi làm vài động tác khởi động cơ thể.
" Vương gia các người hiện đang ở đâu?"
Nàng bước khỏi cửa gọi nha hoàn gần mình nhất hỏi đường.
" Nô tỳ không biết ạ."
Nha hoàn cũng kính đáp lời, cũng không dám nhìn thẳng mặt nàng.
" Vậy Tần vương ở viện nào?"
" Là viện Trúc Lâm ạ."
" Vậy phải đi đường nào để đến đó?"
Nha hoàn ái ngại nhìn nàng như do dự gì đó rồi cũng chỉ đường:
" Đi theo hướng trước mặt qua bốn ngã rẽ rồi rẽ trái ạ.
Nhưng..."
" Được, cảm ơn!"
Không để nha hoàn nói hết câu nàng đã cướp lời rồi đi mất.
Vương gia đã phân phó không được làm phiền hay có bất kỳ ý kiến nào với tiểu thư này, nếu được thì hãy đáp ứng yêu cầu của nàng...!nhưng mà y phục của tiểu thư như vậy...!liệu có thực sự ổn khi nàng không nhắc người không?
Trong khi nha hoàn vẫn còn đắn đo không biết có nên nhắc nàng hay không thì nàng đã đi mất từ lúc nào, đành chịu vậy!
Dò hỏi một lúc nàng mới tìm được nơi ở của Tần Sở, vừa bước vào nàng vừa nói:
“ Tần huynh, ta giữ đúng lời hứa đến gặp huynh đây!”
Tần Sở đang ngồi trên bàn trà quay lại nhìn nữ nhân vừa gọi mình khoé miệng giật giật, nàng xoắn hai tay áo qua cả khuỷu tay, mái tóc dài đen óng được quấn tùy tiện một bên, y phục xộc xệch.
Vừa nhìn thấy hắn đã quay phắt lại giọng nói có chút ngượng:
" Dạ...!Dạ Nguyệt cô nương, phiền cô nương chỉnh trang lại y phục.”
Bây giờ nàng mới nhìn xuống bản thân đúng là có chút...!không nói nên lời.
Cứ nghĩ lúc này ánh mắt mọi người nhìn mình có chút lạ...!nhưng nàng không để ý lắm!
" Thời tiết nóng nực thế này huynh bảo ta ăn mặc kính cổng cao tường chi bằng đem ta đi vào lò hỏa thiêu sẽ nhanh hơn đấy! Được rồi, huynh cho người chuẩn bị nước nóng đi, lát nữa khi ta châm cứu xong thì ngâm nước thuốc làm thuốc dẫn rồi uống thuốc giải sẽ không sao nữa!”
Nói thì là vậy nhưng Liễu Vân vẫn chỉnh lại y phục của mình, dù sao nàng cũng là nữ nhân, không thể ăn vận xộc xệch thiếu chỉnh chu như thế mặc dù loại trang phục này khiến nàng khó chịu.
Lúc trước khi nàng ở trong phòng thí nghiệm của mình sẽ có đồ bảo hộ riêng nên dù bao lâu thì y phục cũng sẽ tươm tất không bị nhàu nhĩ hay biến dạng, y phục nơi này vừa dày vừa dài, không xoắn lên tìm chút gió nàng thực sự không chịu nổi! Dù sao lúc xuyên qua đến giờ cũng chỉ mới mặc lần đầu...!Không khỏi có chút trúc trắc.
“ À… ừ… ừm.”
“ Vậy ta bắt đầu đây!”
Nàng bắt đầu thi châm châm vào vài ***** ** trên người hắn, bàn tay mềm mại cứ thế di chuyển trên người hắn.
Hiện giờ hai người đang ở rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương làm cho lòng hắn rạo rực, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào người nàng, còn nàng chỉ tập trung vào châm cứu nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở:
“ Tần huynh, huynh còn nhìn như thế nữa ta thực sự không thể tập trung được, lúc ấy ta có châm nhầm chỗ nào thì cũng không phải lỗi của ta đâu!”
Vị vương gia nào đó cứng nhắc dời tầm mắt đi chỗ khác, đôi tai hơi phiếm hồng vì lúc nói nàng lại vô tình phả hơi vào tai hắn có chút ngứa.
Một lúc sau nàng rút châm ra rồi bỏ vào nước ngâm mình của hắn chút bột trong lọ sứ, dùng thanh đoản đao cắt tay mình, từng giọt máu đỏ tươi cứ thế rơi xuống bồn nước.
Sau đó nàng cũng cắt tay hắn để máu hoà trộn với nhau, dặn dò kỹ lưỡng nhất định phải ngâm đến khi đống lửa nàng đốt không còn cháy nữa mới được ra rồi uống viên thuốc trong lọ sứ.
Trong vòng 4 canh giờ sau khi uống thuốc không được vận động quá mạnh nếu không sẽ bị đứt hết kinh mạch mà chết, lúc đó thần tiên cũng không cứu nổi.
Vừa dặn dò hắn xong nàng quay lại tiểu viện của mình ngủ một mạch đến xế chiều mặc kệ sự đời!
Sau khi thức dậy, nàng lập tức lấp đầy chiếc bụng nhỏ đáng thương bị nàng bỏ rơi mấy ngày qua, rồi sau đó ghé qua xem tình hình của hắn.
Vừa lúc gặp được A Tam cũng ở đấy, hắn thì vẫn bình thường nhưng A Tam thì mặt mày trầm trọng như mắc nợ cả thế giới vậy, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc.
Nhìn gương mặt này là nàng cũng tự hiểu độc trong người hắn đã được giải hoàn toàn, vậy...!cũng đến lúc nên tính sổ rồi a~.
Nàng nhìn A Tam bằng khuôn mặt điềm tĩnh:
“ A Tam, ngươi đến lúc nên thực hiện lời hứa rồi nhỉ?”
A Tam rùng mình, trực giác mách bảo hắn có nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình...
" Dạ Nguyệt cô nương, có việc gì cần cứ nói, tại hạ sẽ làm hết sức!”
“ Không cần phải nói đến vậy chứ, người chỉ cần giúp ta tìm một hộ dân gần nơi ngươi đã cứu ta là được, cứ bảo họ giúp ta diễn một màn kịch, phần thưởng sẽ không thiếu phần họ.
Ngươi tìm người trung thực một chút, ta không muốn lòng tốt của mình đặt vào chỗ không xứng!”
“ Được, ta sẽ tìm giúp cô nương.”
Nói xong thì A Tam xin phép rời đi.
Quan sát Tần sở một lược, nàng nhìn hắn:
“ Tần huynh, xem ra độc trong người huynh đã được giải, đây là thuốc giúp điều dưỡng thân thể, còn đây là độc dược có thể giúp huynh lúc nguy cấp.
Chỉ cần huynh lấy một viên ném xuống là được nhưng lúc vừa ném xuống tuyệt đối phải nín thở.
Ta cho huynh vật này xem như báo đáp ơn cứu mạng!”
Nói xong nàng đứng dậy tạm biệt hắn rồi ra ngoài.
“ Ta giúp cô cũng chỉ vì tiện đường phải trừ khử sơn tặc ức hiếp dân lành nên không cần phải trả ơn, cô nương vẫn chưa nói việc cô muốn nhờ ta giúp.
Không biết phải liên lạc với Dạ cô nương như thế nào? ”
Hắn vẫn muốn giữ nàng lại thêm chút nữa nên tìm đại lý do để tiếp tục câu chuyện của hai người.
Liễu Vân nhướng mày, nhìn người nam nhân đối diện không rõ ý vị mà cất giọng:
" Ta tặng huynh cũng là trong lúc phối thuốc thừa ra...!tiện tay tặng huynh một ít...!Không có ý gì khác!"
Tần Sở im lặng nhìn nữ nhân trước mặt mình, đây...!Là lần đầu hắn bị như thế có được không?
“ Việc đấy hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Huynh yên tâm, ta không nhờ huynh giúp chuyện thương thiên hại lý đâu.
Giờ ta có việc không thể không đi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, ta sẽ nói cho huynh biết những gì huynh thắc mắc, nếu A Tam có đem vật ta chuẩn bị về phiền huynh chuyển lời giúp ta mang đến phủ thừa tướng là được.
Cáo từ!”
Không chọc nữa, Liễu Vân nói xong cũng cất bước rời phủ....