Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Nhưng bởi vì ở Phật Môn không sát sinh, mà hai người mang Long thai,
phải được bồi dưỡng đầy đủ dưỡng chất, Thái hậu liền hạ lệnh để cho hai
người ở tại một nông hộ gần chùa Quốc An. Nhu phi có thai trước An Tần
nương nương hai tháng, mà An Tần nương nương thân thể khỏe mạnh, nên
bụng hai người không kém nhiều lắm.

Hạn hán lớn liên tục ba tháng, Nhu phi cũng mang thai đến thời gian
cuối. Vào một đêm sấm sét ầm vang, Nhu phi cùng An Tần nương nương cùng
trở dạ. Nhu phi thể chất kém, sinh con mà như đi qua quỷ môn quan một
lượt. An Tần lại thuận lợi mà sinh con, không phải chịu bao nhiêu khổ
sở.

Hai vị hoàng tử vừa sinh ra, hạn hán lớn liền chấm dứt, thời tiết trở
lại bình thường. Phong Khiếu Thiên sủng ái Nhu phi, tự nhiên vận may này cũng quy về cho Phong Hề Ngạn, mà An Tần nương nương nhát gan mềm yếu,
lại không có nhà mẹ phía sau trợ giúp, Phong Dạ Hàn tất nhiên không được chào đón.

Kỳ quái là, Truy Nguyệt tìm kiếm nông hộ kia thì lại không thu hoạch
được gì. Hỏi thăm mãi mới từ trong miệng mấy lão nhân biết được, nông hộ kia một đêm xảy ra hỏa hoạn, cả nhà mất mạng. Xem ra, có thể là có
người cố ý giết người diệt khẩu!

"Bích Nguyệt, ngươi tra như thế nào?" manh mối nông hộ bị đứt, chỉ có thể tìm đầu mối khác.

"Năm đó có hai ngự y cùng hai bà mụ hộ tống, nhưng hai vị ngự y hai mươi năm trước đều cáo lão về quê trong cùng một năm, một vị trên đường về
bị thổ phỉ cướp tiền sát hại, một vị chết đuối trong ao sen nhà mình.
Một bà mụ hai mươi hai năm trước, bởi vì lòng tham đánh cắp tài vật của
tú nữa, bị xử đánh chết. Bà mụ còn lại là quả phụ, sau khi chủ tử ra đời không lâu liền ra khỏi cung, mang theo con trai ba tuổi đi tìm thân
thích nương tựa, muốn tra được phải cần một thời gian nữa." Bích Nguyệt

phát huy hết bản lĩnh thăm dò của mình, tìm hiểu rất chi tiết.

"Xem ra, phải quấy rầy người nào đó đang đi hưởng tuần trăng mật rồi." Phải rèn sắt khi còn nóng, Ngạo Tình cười gian trá.

"Tiểu thư, người nói công tử Dung Hi?" Băng Tâm là người đầu tiên kịp phản ứng.

"Tiểu thiếu nữ nhà ngươi mới mấy ngày mà sắp thông minh như tiểu thư ta rồi." Ngạo Tình cười hì hì nhìn Băng Tâm.

"Ha ha, quá khen quá khen." Băng Tâm học người giang hồ, chắp tay,
nghiêm trang nói, không khí vốn có chút đè nén đã vui vẻ lên không ít.

Băng Lam vui mừng, cười nói, "Tiểu thư, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin đi,
thuận tiện kích thích Nhã Nhã tiểu thư, để trăng mật của họ tốt hơn."

"Chậc chậc. Băng Lam thật là càng ngày càng được lòng ta, đến đây để tiểu thư hôn cái nào." Ngạo Tình lưu manh nói với Băng Lam.

Băng Lam vừa nghe vậy, liên tiếp lui về phía sau, buồn nôn nói: "Tiểu
thư, người hôn cô gia đi, tha cho Băng Lam." Nói xong, chợt lách người,
chạy còn nhanh hơn thỏ. Băng Tâm cười vui vẻ, trên mặt hiện lên thần sắc bỏ đá xuống giếng.

"Băng Tâm muội muội. Hôn ai cũng là hôn, hôn ngươi cũng giống vậy." Ngạo Tình phất tay một cái, ý bảo Băng Tâm tới đây lãnh thưởng.

"Ngàn vạn đừng! Tiểu thư. Ăn có thể ăn lung tung, lời nói có thể nói
lung tung, hôn thì không thể hôn lung tung, lời tiểu thư ân cần dạy bảo, Băng Tâm lúc nào cũng khắc ghi trong lòng đấy." Băng Tâm đưa tay làm bộ ngăn trở, chỉ sợ Ngạo Tình nhất thời tham vui nhào tới, khuê danh sẽ
không ổn.


Hì hì. Bốn người Xuất Nguyệt thực sự không nhịn nổi, bật cười. Vương phi thật đúng là một kẻ dở hơi.

Tâm tình Phong Dạ Hàn vốn đang u tối bị Ngạo Tình náo loạn như vậy, cũng quên đi mọi sự không thoải mái.

"Hưởng tuần trăng mật là ý gì?" Phong Dạ Hàn hỏi có chút đột ngột.

"Thật không có kiến thức. Băng Tâm nói để cô gia có thêm chút kiến thức đi."

Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, nhưng trong mắt lại là nụ cười dịu dàng.

Băng Tâm nhận lệnh, hắng giọng, nói: "Cái gọi là trăng mật, chính là vợ
chồng mới cưới cùng đi du sơn ngoạn thủy, chàng chàng thiếp thiếp, cực
kỳ vui mừng."

"Tiểu thư, có cần kể đoạn chuyện xưa để cô gia hiểu rõ lai lịch từ này không?" Băng Tâm cười rực rỡ.

"Lúc nào rãnh rỗi ngươi hãy cùng cô gia tìm địa phương tốt nói chuyện riêng." Ngạo Tình trợn mắt nhìn Băng Tâm.

"Nói chuyện riêng? Thôi. Muốn nói chuyện riêng cũng là người và cô gia
nói chuyện riêng, ta mới không muốn đâu." Băng Tâm bĩu môi, nhìn phía
ngoài cửa sổ, ý bảo đừng để ý tới ta.

Nghe thế nào cũng cảm thấy hai người này đang nhạo báng mình, trong lòng Phong Dạ Hàn có chút không vui.

"Tiểu thư, ngươi xem ai tới này?" Mới đi ra ngoài một hồi, Băng Lam như gió nhanh chóng chạy tới, vui vẻ nói.


Ngạo Tình vừa nhìn, trong lòng lạnh run: ban ngày không nói người, nửa đêm không nói quỷ. Quá linh rồi.

Người tới là ai, nam cảnh xuân rực rỡ, nữ cười mị như hoa, là phu phụ Dung thị.

Nhã Nhã không ngừng nhào tới, sáng lạn nói: "Hơn hai mươi ngày không thấy, ngươi đúng là cần ăn đòn."

"Đồng cảm đồng cảm. Xem ra tân hôn của ngươi rất vui vẻ Tiêu Dao, bây
giờ mới nhớ đến ta à nha?" Thấy gương mặt hạnh phúc của Nhã Nhã, trong
lòng Ngạo Tình cũng thoáng an tâm.

"Không phải là nghe nói ngươi bị đâm, Nhã Nhã không yên lòng, ngựa không ngừng vó từ biển chạy về." Gương mặt Dung Hi có vẻ không tình nguyện
đáp.

"Nhiều ngày không thấy, Dung Hi ngươi thật sáng lạn động lòng người,
trông thật ngon miệng." trong lòng NgạoTình ấm áp, nói sang chuyện khác.

"Ách... Đúng rồi, chuyện bà mụ nhanh nhất cũng phải giờ ngọ ngày mai mới có thể biết." dáng vẻ nghiêm túc của Dung Hi thật đúng là đáng đánh
đòn.

Người kinh ngạc nhất là Bích Nguyệt, cho là muốn điều tra kĩ càng cũng
mất ít nhất 8-10 ngày, không ngờ Dung Hi công tử lại nói chắc chắn như
thế, trong lòng không khỏi tăng thêm một phần bội phục với Ngạo Tình.

Sau thời gian một ly trà bốn người nói chuyện, Nhã Nhã liền kéo Ngạo Tình đến chỗ khác nói chuyện riêng.

"Gần đây mật báo, hồ ly lộ cái đuôi, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng." Nhã Nhã đè thấp thanh âm, nghiêm túc nói.

"Chỉ sợ hắn không lộ đuôi thôi." Ngạo Tình đưa cho Nhã Nhã một ánh mắt an tâm.

Thấy Ngạo Tình tự tin như vậy, Nhã Nhã cũng an tâm lại.


"Gần đây thương giới rung chuyển tương đối lớn, phải nhắc nhở phu quân
của ngươi làm tốt các biện pháp phòng bị." Nhã Nhã ngớ ngẩn, gật đầu một cái.

Nhã Nhã là tôn nữ của phó tướng bên cạnh lão hầu gia, ra đời từ thế gia
võ học, thuở nhỏ rất si mê đối với võ học, nhưng lại mù tịt về thương
giới. Nhã Nhã từ trước đến giờ luôn bội phục Ngạo Tình bội phần, lời nói của Ngạo Tình tự nhiên sẽ làm nàng lên mười hai phần tinh thần.

"Ngươi thật đem tử Diệu Thạch cho túc Nguyệt Hoàng thượng?" Nhã Nhã có chút không xác định nói.

"Đúng vậy a, dù sao tử Diệu Thạch này sớm muộn cũng sẽ nhấc lên một cuộc gió tanh mưa máu, ta chỉ là khiến bão tố đến sớm một chút thôi."

Dân gian truyền lưu, có tử diệu là có thiên hạ. Ban đầu Ngạo Tình chỉ là thấy thú vị thì đoạt lấy, nhìn tới nhìn lui mới thấy hoang đường, một
mảnh đá vỡ, còn có thể phá trời hay sao?

"Hắc. Hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi?" vẻ mặt Nhã Nhã mập mờ, ném ra mị nhãn.

Ngạo Tình nào biết Nhã Nhã suy nghĩ thay đổi nhanh như vậy, sửng sốt một hội, cười ngây ngô nói: "Chung đụng chứ sao." Nói xong, liền hướng đình đi tới.

Bên trong nhà, không khí có chút xấu hổ.

"Ta ghen tỵ ngươi!" Dung Hi thay đổi gương mặt vô lại, nghiêm mặt nói.

Phong Dạ Hàn ngẩn ra, nước trong ly trà trên tay khẽ rung động, không
nói, chờ đợi Dung Hi nói tiếp. Ngoài cửa Truy Nguyệt, Bích Nguyệt đang
đứng, lỗ tai dựng lên.

"Trước kia ta thích Ngạo Tình ." Ánh mắt của Dung Hi của trở nên xa xa,
trong tròng mắt có nồng đậm bất đắc dĩ, lại bí mật mang theo vui sướng
nho nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận