Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

"Tiểu thư, bây giờ không phải là lúc chàng chàng thiếp thiếp, cứu người quan trọng hơn." Băng Tâm vội vàng cười nói.

"Đều tại chàng, tự nhiên làm cho ta quên mất chính sự." Bất mãn liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn: "Sư thúc, bài hát này gọi là ‘tình ý Như Mộng’, có một câu chuyện tình yêu động lòng người, lần sau Ngạo Tình đến bái phỏng sẽ kể cho người nghe. Người nhớ chờ Ngạo Tình tới nhé."

"Tốt. Nha đầu, sư thúc chờ ngươi." Lời nói của Diêu quân tử cũng khôi phục sang sảng ban đầu, "Trận pháp không cần ngươi phục hồi như cũ, đợi lát nữa ta sẽ bày lại trận pháp khác, xem nha đầu nhà ngươi có bao nhiêu bản lãnh!"

Ngạo Tình nhẹ nhõm cười một tiếng: "Chờ xem, đừng quên ta là ai." Ngẩng cao đầu nhỏ, nàng kéo Phong Dạ Hàn đi ra ngoài.

"Ai. Không ngờ Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng cả đời không một mảnh tình, lại thu hai đồ đệ si tình như vậy, một người coi giữ một ngọn núi, một đông một tây, trốn đi chữa vết thương tình ái, quái tai quái tai." Ngạo Tình ra vẻ cao thâm, chống cằm nhìn trời, làm cho Băng Tâm Băng Lam mỉm cười.

"Xem ra, ta cũng phải chuẩn bị hai việc thôi." Bộ dáng của nàng rất quyết tâm.

"Hai chuyện gì vậy tiểu thư?" Băng Tâm chen vào miệng, mắt hạnh mở to.

"Thứ nhất, tìm một ngọn núi ở phía bắc, về sau có chỗ đặt chân; thứ hai, sớm thu đồ đệ, dạy cho nàng bản lĩnh, đến lúc đó để cho nàng xuôi nam tìm ngọn núi ẩn cư, chậc chậc. Đông Nam Tây Bắc, tất cả đều là đệ tử của Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng trấn giữ, thật uy phong khí phách, Lão Ngoan Đồng cho dù sống lại cũng phải mỉm cười, các ngươi có tin hay không!" Ngạo Tình vỗ ngực bảo đảm.

Băng Tâm cười cười, tiểu thư đúng là biết dày vò mà.

Núi Thiên Khúc đúng là tên xứng với thực, quả nhiên chín cong mười tám quẹo, đường núi gập ghềnh khó đi, dọc đường chỉ có cây cối héo úa, thỉnh thoảng gặp gỡ mấy cây Tùng bách nhỏ, coi như là trong ngàn vạn bụi rậm gặp mấy cành lá xanh.

"Tiểu thư, tiếp tục đi như vậy cũng không phải biện pháp?" Băng Tâm nhìn sắc trời một chút, có chút nóng nảy.

Màn đêm sắp phủ xuống, đoàn người đã đi rất lâu rồi, vẫn không cách nào tìm được miệng động Thiên Tư.


Ngạo Tình cũng buồn bực, cứ có loại cảm giác "Gậy ông đập lưng ông" thật đắc dĩ.

"Ngạo Tình, không bằng chúng ta trở về trước, ngày mai sẽ tìm tiếp." Dung Hi biết rõ vì sao Ngạo Tình lại chấp nhất như vậy, làm người trong cuộc, cũng phải suy nghĩ đến an nguy của mọi người.

"Trước kia nói ngươi là đồ ngốc ngươi cứ không tin, ngươi trừ biết một chút mánh khoé buôn bán bên ngoài, quả thật chính là đầu heo." Ngạo Tình liếc Dung Hi một cái, thấy chóp mũi hắn ngưng tụ không ít mồ hôi hột, mơ hồ lộ ra bất an, giơ khăn lụa ra, Dung Hi rất tự nhiên nhận lấy lau mồ hôi, Ngạo Tình mới thở dài nói: "Các nàng cố ý để cho chúng ta đi nhiều hơn mấy vòng, tiêu hao thể lực, rồi bắt rùa trong hũ. Người khác là dao thớt, ta là cá thịt, ta cũng không thể làm gì khác đành mang theo các ngươi đi vài vòng, làm cho tâm tình các nàng tốt một chút, nói không chừng liền thả Nhã Nhã, để cho phu thê hai người đoàn tụ đấy."

Ngạo Tình chỉ lo nói, lại không phát hiện mắt phượng của Phong Dạ Hàn nhìn chằm chằm khăn lụa trên tay Dung Hi, sắc mặt vừa trầm. Tròng mắt đen của Sở Mộc Hi cũng ảm đạm không ít.

"Ngạo nhi, nhiệt độ ngày đêm trên núi chênh lệch khá nhiều, sợ là không thể qua đêm trong núi được." Phong Dạ Hàn khẽ ôm eo nhỏ nhắn của Ngạo Tình, nụ cười mập mờ.

Ngạo Tình tự động coi thường ý vị này, lại trả về ánh mắt mập mờ hơn: "Cũng đến lúc những nam nhân tuấn tú các ngươi lộ mặt rồi."

Chúng nam nhân có chút nghi ngờ, Sở Mộc Hi lại là người đầu tiên lĩnh ngộ.

"Băng Ngọc Hồ Điệp đã mang tới, kính xin các vị mỹ nữ tỷ muội hiện thân gặp mặt." Sở Mộc Hi dáng vẻ thư sinh ôn nhuận, khi nói rót vào mấy phần nội lực, đem lời nói truyền đi cả ngọn núi.

Ngạo Tình không ngừng nháy mắt cho Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn làm như không nhìn thấy. Muốn hắn hy sinh nhan sắc thì trực tiếp giết hắn còn hơn.

Dung Hi tiếp lời, nói về hoàn cảnh thê tử đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ kém không quỳ xuống.

Dưới sự uy hiếp cùng dụ lợi của Ngạo Tình, Phong Hề Ngạn cũng đành phải lui bước, không chút để ý nói: " Cửa Thiên Tư động, nghe không bằng thấy, các vị mỹ nữ nên hiện thân thôi."

Chậc chậc. Thường xuyên tới chốn phong nguyệt đúng là không kém. Ngạo Tình thưởng cho Phong Hề Ngạn sắc mặt tốt.

Không một tiếng động, xem ra còn chưa đủ độ lửa.

"Đồ các ngươi cần đã mang tới, cần gì cố làm ra vẻ huyền bí, lãng phí thời gian của mọi người. Mau cút ra ngoài." Phong Dạ Hàn rốt cuộc nghiêm mặt, rót vào nội lực nồng đậm, cả trong núi vang vọng nhiều lần.

Khóe miệng Ngạo Tình giật giật, đúng là đầu gỗ mà, thật không có tình thú. Băng Tâm Băng Lam nhìn tiểu thư nhà mình một chút, lại xem cô gia nhà mình một chút, rồi đều che miệng cười trộm.

Hồi âm trầm xuống, đợi thật lâu, vẫn yên tĩnh như cũ.

Ngạo Tình bắt đầu giận hờn, chà sát tay, cắn chặt răng nói: "choáng nha, bản cô nương mai danh ẩn tích giang hồ nhiều năm, không thỉnh thoảng lộ mặt, lại còn coi bản cô nương chết hay sao?"

Mọi người nghe xong, sững sờ nhìn Ngạo Tình đang tức giận.

"Tiểu thư, ngươi còn có cái thân phận khác à?" Băng Tâm vừa nghe, tâm tình hăng hái, như tên trộm đến gần hỏi.


"Phiên bản nữ Lý Quỳnh." Vẻ mặt Ngạo Tình kiêu ngạo, hả hê liếc mắt nhìn Băng Tâm.

"À? Ai vậy? Chưa từng nghe qua." Băng Tâm nhìn Phong Dạ Hàn một chút, thấy hắn cũng không hiểu ra sao, càng thêm kinh ngạc.

"Tiểu Thiếu Nữ, hôm nay tiểu thư nhà ngươi sẽ cho ngươi xem một chút sức quyến rũ hát tình ca với núi." Ngạo Tình không quên thuận tay gõ đầu Băng Tâm một cái.

"À? Thì ra là tiểu thư nói là ca hát." Băng Tâm chỉ kém không trợn trắng mắt.

"Hắc hắc, trước kia là phiên bản ôn nhu trữ tình, hôm nay sẽ là phiên bản opera tình thâm, sẽ khác đấy." Ngạo Tình đưa tay vuốt cổ, hắng giọng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng.

A…

Mấy người vừa nghe, thân thể liên tiếp rung chuyển, Băng Tâm thiếu chút nữa ngã nhào. Ngạo Tình cũng không quản, đôi tay tạo hình loa trên miệng, rót vào nội lực tiếp tục hát.

"yêu nữ ở núi lớn a…….

Yêu tuấn ca, tuấn ca tới núi, tới trong núi nàng a. . . . . .

Nơi này đường núi mười tám ngoặt, nơi này thủy lộ Cửu Liên Hoàn.

Nơi này núi đối núi, nơi này dãy núi tiếp dãy núi.

Mười tám ngoặt ngoặt ra yêu nữ thiên tư động.

Cửu Liên Hoàn xuất liên tục ngàn tư động yêu đêm cơ, cũng. . . . . .

Không có này mười tám ngoặt cũng chưa có yêu muội tử đẹp như nước.


Không có Cửu Liên Hoàn cũng chưa có tuấn ca tới.

Mười tám ngoặt a Cửu Liên Hoàn, mười tám ngoặt Cửu Liên Hoàn.

Cong cong vòng vòng, vòng vòng cong cong, cũng vòng quanh thiên tư động nàng cùng yêu.

Không có núi tiếp núi không thể tư xuân mộng.

Không có dãy núi liên tiếp thì không thể triền miên miên yêu say đắm.

Núi tiếp núi, dãy núi tiếp dãy núi, Núi tiếp núi, dãy núi tiếp dãy núi.

Xếp xếp chuỗi chuỗi, chuỗi chuỗi xếp xếp.

Cũng hợp với thiên tư động, a . . . . . ”

Âm thanh cao vút sục sôi, kích động ở giữa núi rừng, núi và đất như muốn động, có thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Khúc hết, Ngạo Tình không quên nhạo báng: "Như thế nào, giọng hát của tiểu thư nhà ngươi như thế nào? Không có bôi nhọ danh hiệu ‘nữ Ca Thần’ chứ. Choáng nha, bản cô nương không ra giang hồ, những thứ tiểu yêu này cũng lên mũi lên mặt. Ta lại đổi lại Rock and roll, trấn những tiểu yêu này."

Băng Tâm nét mặt như viết chữ ‘thua ngươi’, "Tiểu . . . Tỷ, đừng hát nữa, đừng hát nữa mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận