Tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã sớm lên cao. Có chuyện gì xảy ra? Hai người ngốc trệ.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, an tĩnh của Ngạo Tình, ánh mắt trong veo không ngừng lưu luyến trên mặt Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi, ánh mắt nổi lên nhiều nghi ngờ. Gương mặt nàng mỉm cười, vẻ mặt không gợn sóng, phần lạnh nhạt này làm người ta kinh ngạc, đồng thời cảm thấy đau lòng, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, mới có thể để cho nàng trở nên như thế.
Trong lòng Phong Dạ Hàn không ngừng xoay chuyển, không trách được thỉnh thoảng Ngạo nhi sẽ không tự chủ tản ra một loại cô độc cùng lạnh lùng khó tả, có lẽ là bởi vì có đôi lúc nàng nhớ được những kí ức vụn vặt từ kiếp trước.
Theo như cách nói của Lam Cô Tử, hôm nay chính là sinh nhật của Ngạo nhi, nàng sẽ phải nhớ lại kí ức của kiếp này, nhưng tình huống bây giờ, hình như đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Cuối cùng ánh mắt của nàng rơi lên khuôn mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn, cất tiếng lạnh nhạt: "Ta muốn ra ngoài đi dạo."
Trong lòng Sở Mộc Hi không rõ tư vị, thì ra trong tiềm thức của vật nhỏ vẫn luôn tin tưởng Phong Dạ Hàn, không cam lòng, hắn vội chạy lên lấy lòng: "Vật nhỏ, ta cùng ngươi đi." Một tay muốn nắm lấy cổ tay của Ngạo Tình, ai ngờ nàng lại lắc mình trốn thoát, trực tiếp tựa vào trong ngực của phong Dạ Hàn.
"Hắn là ai? " Ánh mắt nàng nóng bỏng nhìn Phong Dạ Hàn, dò hỏi.
Phong Dạ Hàn ngẩn ra, trong lòng mừng rỡ, "Ngạo nhi, ngươi nhận ra ta?"
Nàng lắc đầu, mím môi một cái, "Không nhận ra, nhưng ta tin tưởng ngươi. Mùi trên người ngươi rất quen thuộc, nhưng ta vẫn không thể nhớ ra."
Trong lòng Phong Dạ Hàn trầm xuống, thật không biết nên vui hay nên buồn? Thuận tay ôm lấy eo của Ngạo Tình, vuốt mặt của nàng, đau lòng nói: "Không sao, về sau từ từ nàng sẽ nhớ hết mọi chuyện."
Nhìn mắt phượng lộ ra vẻ đau đớn, trong lòng Ngạo Tình chua xót, lỗ mũi cay cay, mắt rưng rưng lệ, đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy: "Mặc dù không nghĩ ra, nhưng ta cảm thấy, đối với ta, ngươi là người rất quan trọng! Rất quan trọng!"
Cho dù nàng quên mất mình, nàng vẫn nhớ được đối với nàng hắn quan trọng cỡ nào, như vậy đủ rồi.
Nhận thức được điều đó, khiến cả người Phong Dạ Hàn cứng đờ, một loại vui sướng không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được lan rộng toàn thân đến từng tế bào trong cơ thể, làm cho hắn chỉ muốn hét lên với toàn thiên hạ, đối với hắn, nàng còn quan trọng hơn.
"Vật nhỏ, vậy còn ta?" Sở Mộc Hi quyết định để xuống tự ái của bản thân, dù chỉ kéo được một chút trí nhớ thôi cũng tốt.
Ngạo Tình dùng sức suy nghĩ một chút, ngây ngốc, lắc đầu: "Ta chưa từng thấy ngươi."
Gương mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi không thể tiếp tục ngụy trang được nữa, ngay lập tức xụ xuống. Giống như sét đánh trúng người, nội thương nghiêm trọng, thương tích đầy mình. Hắn cô đơn xoay người, bước từng bước, vô cùng nặng nề, ra khỏi lều.
Nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của hắn dần đi xa, Ngạo Tình có chút không đành lòng, trong lòng run rẩy.
"Tại sao muốn lừa hắn?" Phong Dạ Hàn che giấu vẻ mặt, nặng nề nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của nàng.
Ngạo Tình khẽ cúi đầu, cười khổ, "Vô luận kiếp trước hắn có lỗi với ta như thế nào, người chết như đèn tắt, ân ân oán oán tự nhiên cũng xóa bỏ, cần gì khiến nghiệt duyên kiếp trước ảnh hưởng tới kiếp này của hắn. Hôm qua là ta không tỉnh táo, không khống chế được trái tim của mình, hôm nay thức tỉnh nhớ lại chuyện hoang đường hôm qua, quyết sẽ không làm những việc náo loạn như thế nữa.” Nói xong, ngước mắt dịu dàng nhìn nam nhân mình nợ hai đời này, nói từng lời thâm tình: "Huống chi trong chuyện tình yêu, không chấp nhận người thứ ba."
Kiếp này, chỉ muốn dùng hết toàn bộ sức lực đi bồi thường người nam nhân nàng đã chọn suốt kiếp này.
"Ngạo nhi." Không nhiều lời hoa mĩ, chỉ đơn giản hai từ nhưng lại chứa đựng thâm tình khó quên trong suốt đời người.
Dưới cây cổ thụ, Sở Mộc Hi đứng đó, có gió đêm làm bạn, một thân áo trắng ngà chấp tay nhìn về phía trước, với bóng dáng trong trí nhớ kiếp trước của Ngạo Tình như hòa làm một, bàn tay nhỏ bẻ của nàng nắm chặt đến ra mồ hôi.
"Ta là thật lòng yêu ngươi!" Không mong muốn nghe nhất chính là câu nói này, nhưng không ngờ vẫn không tránh được.
Ngạo Tình ngẩn ra, tay khẽ run lên, lông mày khẽ nhíu lại, cặp mắt không khỏi có chút khô khốc, khóe môi không thể kéo ra chút độ cong tươi cười.
"Đại ca, thật xin lỗi!" Nàng chậm rãi xoay người, không dám ngước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.
"Gọi ta là Hi." Giọng nói của Sở Mộc Hi chưa bao giờ bá đạo như thế, hắn tiến lên, ôm chặt lấy nàng, run lẩy bẩy: "Điều ta muốn không nhiều, chỉ mong nàng cho ta một cơ hội.”.
Ngạo Tình đột nhiên bị ôm khiến lòng hỗn loạn, trong lúc mơ hồ, lại cảm giác có chất lỏng nóng rực chảy xuống sau gáy của mình, cơ hồ muốn đả thương da thịt của nàng
Không hạ được quyết tâm, đẩy không ra trốn cũng không được, hai đời yêu sai lầm, kiếp này hắn vẫn còn muốn dây dưa, là nghiệt hay duyên?
"Hi. . . . . . Nhưng ta yêu Phong Dạ Hàn." Nàng muốn cho hắn chết tâm.
"Ta mặc kệ, là ta biết nàng trước, ta tin tưởng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, nhất định nàng sẽ yêu ta." Giọng điệu kiên quyết, cứng rắn của Sở Mộc Hi, lập tức làm cho Ngạo Tình không biết nên làm gì.
Đột nhiên, Sở Mộc Hi nắm chặt vạt áo trước ngực, dùng sức đè chặt ngực, đau đớn quen thuộc như vậy trào lên, mãnh liệt khác thường, trong nháy mắt cơn đau từ tim đã kéo dài đến toàn thân, đến mỗi gân mạch, như cuồng phong dịch chuyển cả thân thể, giống như sinh tử cổ bị giam cầm ngàn năm đột nhiên thức tỉnh, cảm giác đau đớn kịch liệt không chỉ gấp trăm lần trong quá khứ, miệng há to nhưng không có kêu đau thành tiếng, trán đổ đầy mồ hôi hột, thân thể cứng ngắc ngã xuống đất, cả người bắt đầu co quắp lại.
"Hi, ngươi làm sao vậy?" Ngạo Tình lập tức luống cuống. Tìm kiếm trong ngực áo Sở Mộc Hi, nàng tìm thấy một cái bình nhỏ trong đó còn một viên Huyết Đan cuối cùng, đưa đến bên miệng hắn, thúc giục: "Mau nuốt xuống."
"Không. . . . . . Ngươi không. . . . . . đáp ứng, ta liền. . . . . . không uống." Sở Mộc Hi đau đến mức gần như mất đi tri giác, vẫn như cũ không mở miệng ra, Ngạo Tình gấp sắp điên lên, đây là chuyện gì thế.
"Được, ta đồng ý với ngươi!" Chỉ có thể chọn lựa kế hoãn binh rồi, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đưa mắt nhìn thấp thoáng vạt áo hình bán nguyệt cách đó không xa, trong lòng sinh ra cảm giác hổ thẹn.
"Tiểu thư, về sau đừng gọi ta là tiểu nha đầu, cô gái nhỏ nữa, ta đã mười lăm tuổi rồi, đã trưởng thành." Băng Tâm vẫn như cũ rối rắm cái tên gọi đó, gương mặt trái xoan vặn vẹo giống như khổ qua (mướp đắng), lại còn không được tự nhiên.
"Đúng vậy, trưởng thành rồi, phải lập gia đình rồi." Ngạo Tình vô tình hay cố ý liếc nhìn Truy Nguyệt ở một bên.
"Tiểu thư, nói cái gì đó, hừ." Tiểu nha đầu mặt đỏ bừng xô cửa chạy ra ngoài. Băng Lam che miệng cười một tiếng, chạy đuổi theo.
Dù sao cũng đã nói rồi, không ngại tổn hại thêm một chút, mắt nàng chống lại gương mặt bất đắc dĩ của Truy Nguyệt, cười đùa nói: "Thật không có tiền đồ, thời gian dài như vậy cũng không chiếm được một chút tiện nghi."
Gương mặt tuấn tú của Truy Nguyệt xấu hổ cười một tiếng, "Vương phi, ta lại nghĩ trực tiếp bái đường động phòng, nhưng Tiểu Lạt Tiêu phải cưng chiều để đoạt lòng, còn phải chịu đựng, về sau nhất định mới có được."
"Ừ, tiểu tử, có tiền đồ, kỹ thuật tán gái có thể còn giỏi hơn chủ tử của ngươi nhiều." Khi nói cũng không quên chê bai Phong Dạ Hàn một phen.
Phong Dạ Hàn nhíu mày, không có chuyện làm sao lại dính trên người hắn. Cẩn thận suy nghĩ kĩ thì kỹ thuật tán gái của mình, hình như. . . . . .thật không ra hồn. Khẽ giật giật khóe miệng, thuận tay sờ đầu của Ngạo Tình: "Chuyện này, Ngạo nhi hãy dạy vi phu, phải làm như thế nào bây giờ?"
"Hắc hắc. Người thật sự là hỏi đúng người rồi đấy, ngày xưa binh pháp có 36 kế, hiện nay cũng có 36 kế tán gái, đến đây, hôm nay ta dạy toàn bộ cho các ngươi, đúng là tiểu tử ngốc, tránh cho các ngươi lăn lộn đến hai mươi tuổi đầu vẫn còn độc thân, làm mất mặt chủ tử các ngươi." Gọi Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt, ba người Vô Trần, ba người Thanh Y đến đây.