Năm đó Đại Tống gặp chiến loạn liên miên, bách tính khổ không kể xiết, Đại Tống vừa mới lập không lâu nên yếu thế hơn so với Đại Ngụy.
Cũng may còn có nhiều nhân tài trợ quốc, trong đó có đại tướng quân Nguyên Tuân cùng với con cháu xông pha chiến trường giết giặc bảo vệ đất nước.
Về phía Đại Ngụy có vị Tiêu vương tuổi trẻ tài cao, được mệnh danh là bất bại, đánh đâu thắng đó.
Vốn tưởng trận này Đại Ngụy đã nắm chắc phần thắng, nhưng nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Nguyên lão tướng quân cầm binh chinh chiến sa trường nhiều năm ắt có nhiều kinh nghiệm.
Trận chiến này Đại Tống giành thắng lợi, vang danh khắp nơi.
Nhưng đáng tiếc thay, cả gia tộc nhà họ Nguyên dũng cảm thiện chiến đã hi sinh.
Chỉ còn lại cô con gái là Nguyên Vân, về sau được hoàng đế lấy cớ đền công lao nạp vào hậu cung phong tước quý phi.
Đại Tống vừa kết thúc chiến tranh không lâu, thiên hạ vừa được hưởng chút thái bình, hoàng đế ham mê nữ sắc, bỏ bê triều chính.
Các trung thần triều đình hết sức khuyên nhủ nhưng không thành liền tức giận bỏ mặc mà cáo lão về quê.
Còn lại trong triều là đám nịnh thần vô dụng, ngày ngày dâng tặng mỹ nữ cho bậc đế vương.
Quan đại thần nắm toàn bộ quyền hành mặc sức tham ô, triều đình thối nát, lòng dân oán thán.
Ở cung của Nguyên quý phi Nguyên Vân, cô đang nằm nghỉ ngơi thì bên ngoài truyền vào âm thanh của một thái giám.
- Thái giám: Hoàng hậu nương nương giá đáo
Hoàng hậu là Phù Dung cùng với vài nô tì và hai phi tử tâm phúc bên cạnh cùng bước vào cung.
Các nô tì và hai phi tử đồng loạt hành lễ với Nguyên Vân.
- Thỉnh an Nguyên quý phi
Sau khi họ đứng lên, Nguyên Vân mới bắt đầu hành lễ với hoàng hậu
- Nguyên Vân: Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Hành lễ xong thì cô đứng lên, hoàng hậu thấy vậy liền tức giận
- Phù Dung: Hôm nay bổn cung đặc biệt đến thăm muội muội, vậy mà muội lại ngang nhiên vô lễ như vậy.
Bổn cung đã cho muội đứng lên hay chưa?
Nghe vậy, cô cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng quỳ xuống
- Nguyên Vân: Sợ rằng hôm nay hoàng hậu đến không phải để thăm thần thiếp mà là đến để cố tình làm khó
- Phù Dung: Ngươi to gan, hỗn xược như vậy chắc là lại lười học quy tắc trong cung, nếu đã vậy hôm nay bổn cung lấy quyền mẫu nghi thiên hạ giáng ngươi xuống làm Nguyên phi
- Nguyên Vân: Hoàng hậu đến cố tình làm khó thì đã đành, còn tự ý giáng chức của phi tử, lẽ nào hoàng hậu không sợ bị hoàng thượng trách phạt hay sao?
- Phù Dung: Thật là nực cười thay, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng hoàng thượng sẽ vì một tiện tì như ngươi mà trách phạt ta sao? Ngươi cũng không nghĩ xem vì sao ngươi đã vào cung hơn nữa tháng rồi mà hoàng thượng chẳng thèm truyền ngươi thị tẩm.
Sau khi đã được hả hê, hoàng hậu và hai phi tử đó liền rời đi.
Nguyên Vân cũng không hề tức giận hay khó chịu.
Bởi vì đối với cô đây chẳng đáng là gì, khi đã bước chân vào hậu cung cô cũng đã sớm biết rõ những chuyện như thế này là khó tránh khỏi.
Cô cũng biết nếu không muốn bị người khác ức hiếp, chà đạp thì hoặc là có quyền lực của mẫu nghi thiên hạ hoặc là có được sự sủng ái tuyệt đối của bậc đế vương.
Thế nhưng cô chẳng có gì cả, ngay cả sự vinh quang và phồn thịnh của gia tộc họ Nguyên cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Cô đã vĩnh viễn không thể so được với đám phi tử đó nữa rồi.