Vương Phi Yêu Kiều


Tối hôm đó, Tiêu Cảnh Nghi mang chút điểm tâm đến gõ cửa phòng của Tiêu Cẩn Y.

Cô ta tức giận không muốn mở cửa còn đuổi hắn về.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cẩn Y, muội mở cửa đi, ta mang bánh ngọt đến cho muội đây
- Tiêu Cẩn Y: Ta không mở, huynh mang về mà dỗ ả hồ ly tinh đó đi
- Tiêu Cảnh Nghi: Tiêu Cẩn Y, muội ăn nói cho cẩn thận, muội còn không ra mở cửa vậy chút nữa ta cho người đến đóng kín tất cả các cửa ở phòng muội, sau này muội không cần phải mở nữa.
Đứng trước sự uy hiếp của y, Tiêu Cẩn Y đành phải bước ra mở cửa để y vào.

Bởi vì cô biết từ trước đến nay, y đã nói thì nhất định sẽ làm, y chưa bao giờ nói suông cũng chưa có chuyện gì mà y không dám làm.

Tiêu Cảnh Nghi bước vào bên trong, đặt bánh ngọt mà muội muội thích nhất lên bàn rồi ngồi xuống, cô cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Hương thơm của bánh ngọt quyến rũ nhưng cô đang giận dỗi nên cũng tỏ ra chẳng thèm để mắt đến mấy món trên bàn.
- Tiêu Cảnh Nghi: Bản thân sai thì đừng giận dỗi, chẳng ai dỗ muội đâu
- Tiêu Cẩn Y: Muội mới không thèm
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta hiểu được thành kiến của muội đối với họ, nhưng cô ấy không thể so với những người đó được
- Tiêu Cẩn Y: Sao lại không so được? Đều là kẻ ham hư vinh chà đạp người khác

- Tiêu Cảnh Nghi: Cô ấy không phải người như vậy, hoàn cảnh của cô ấy khổ hơn chúng ta nhiều.

Năm đó Tiêu gia diệt vong, chúng ta còn hai huynh muội để dựa dẫm, nhưng Nguyên gia diệt vong, cô ấy đã chẳng còn ai, bản thân còn là một nữ tử
- Tiêu Cẩn Y: Gia tộc tỷ ấy diệt vong sao? Vậy sao tỷ ấy lại theo huynh đến đây?
- Tiêu Cảnh Nghi: Vì cô ấy không muốn từ bỏ cơ hội sống mà cả gia tộc giành được cho cô ấy.

Vốn dĩ cô ấy có thể sống một đời vinh hoa phú quý trong hoàng cung Đại Tống, nếu không bị ta truy sát thì cũng không rơi vào bước đường này
- Tiêu Cẩn Y: Tỷ ấy là người Tống?
- Tiêu Cảnh Nghi: Ừm.

Thế nào?
- Tiêu Cẩn Y: Tỷ ấy đáng thương quá
- Tiêu Cảnh Nghi: Đã vậy muội còn bắt nạt người ta
- Tiêu Cẩn Y: Muội biết sai rồi, huynh giúp muội đi
- Tiêu Cảnh Nghi: Muội tự gây ra thì tự đi mà xin lỗi.

Còn nữa, cho dù có ghét cũng không được lấy mạng người ra đùa
Nói rồi Tiêu Cảnh Nghi đứng dậy gõ lên trán muội muội một cái rồi rời đi.


Để lại Tiêu Cẩn Y ngồi đó suy nghĩ rất lâu.
Về phía của Nguyên Vân, ở nơi đất khách quê người xa lạ, cô không tài nào ngủ được bèn ra ngoài đi dạo một chút.

Tình cờ nhìn thấy Tiêu Cảnh Nghi bước ra từ phòng của quận chúa.

Cô khẽ cười rồi nói
- Nguyên Vân: Vương gia đi dỗ muội muội sao?
Nghe giọng nói của cô, hắn quay lại nhìn
- Tiêu Cảnh Nghi: Nguyên cô nương mau về nghỉ ngơi đi, đêm khuya gió lớn đừng để cảm lạnh
- Nguyên Vân: Ta không ngủ được
- Tiêu Cảnh Nghi: Lần đầu đến đây không ngủ được là chuyện bình thường, từ từ rồi sẽ quen thôi
- Nguyên Vân: Đa tạ vương gia, ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm đi thì hơn
- Tiêu Cảnh Nghi: Không sao, nếu Nguyên cô nương không ngủ được thì ta có thể đưa cô đi dạo quanh trong phủ
- Nguyên Vân: Vậy cũng được, làm phiền ngài rồi
Sau đó, Tiêu Cảnh Nghi đưa Nguyên Vân đi dạo quanh trong phủ đệ, được một lúc thì họ lại đi ngang qua khu nhà ban sáng.

Hắn đột nhiên dừng chân lại
- Tiêu Cảnh Nghi: Nguyên cô nương không tò mò bên trong có gì sao?
- Nguyên Vân: Ngài không cho người khác vào chứng tỏ bên trong có điều bí ẩn mà ngài không muốn nói
Hắn nhìn cô nhẹ cười một cái rồi rời đi
- Tiêu Cảnh Nghi: Đêm khuya rồi, về nghỉ sớm đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận