Buổi chiều ở phủ Tiêu vương, Tiêu Cảnh Nghi cùng với Trạch Dương và Tạ Tranh đang ngồi ở chiếc bàn dưới gốc cây ngay trước phòng cô trò chuyện.
Cô say rượu vẫn chưa tỉnh nên vẫn ngủ ở trong phòng.
- Trạch Dương: Tiêu vương, nếu ngài thật sự yêu cô ấy vậy thì nên sớm cưới cô ấy đi
- Tạ Tranh: Cô ấy là nữ tử, ngài cứ giữ mãi trong phủ mà không có danh phận, người ngoài đàm tiếu không tốt cho thanh danh của cả hai người
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta đương nhiên là biết, có điều ta vừa ngỏ lời hôm qua, hôm nay đã đòi cưới thì cũng hơi vội, với lại phải xem ý của cô ấy thế nào
Ba người họ ngồi đó uống trà rồi trò chuyện rất lâu.
Cuối cùng Nguyên Vân cũng tỉnh, cô ngồi dậy và cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường rồi mở cửa đi ra bên ngoài.
Lúc này cô chỉ nhìn thấy người nhưng không thấy rõ là ai.
Cô khẽ lên tiếng
- Nguyên Vân: Ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Tiêu Cảnh Nghi: Muội ngủ mấy canh giờ rồi, sao hả? Vẫn chưa tỉnh rượu sao?
- Nguyên Vân: Muội đau đầu quá
- Tiêu Cảnh Nghi: Muội còn biết đau đầu sao? Lần sau còn uống say ta sẽ bỏ mặc muội ở đấy
- Nguyên Vân: Huynh dám
- Trạch Dương: Nguyên Vân, cô nhìn kĩ xem ta là ai?
- Nguyên Vân: Huynh là ai?
- Tiêu Cảnh Nghi: Xem ra vẫn chưa tỉnh rượu đâu
Cô đứng đấy dụi mắt mấy lần rồi nhìn kĩ lại, nhưng cô không tin vào mắt mình nên liền lại gần một chút.
Cô lại dụi mắt rồi vỗ nhẹ vào mặt của Trạch Dương.
Ánh mắt Nguyên Vân sáng lên, cô bỗng trở nên vui mừng ngồi xuống cạnh Tiêu Cảnh Nghi
- Nguyên Vân: Trạch Dương, Tạ Tranh đúng là ai người rồi
- Trạch Dương: Không phải ta thì là quỷ chắc?
- Nguyên Vân: Hai người tìm ta sao?
- Tạ Tranh: Vốn định tìm cô đưa về , nhưng bây giờ chắc cô không cần về Đại Tống nữa rồi
Nghe Tạ Tranh nhắc đến hai chữ Đại Tống, cô bỗng chốc trở nên phiền muộn.
Cô im lặng một lúc rồi lại lên tiếng
- Nguyên Vân: Ta sinh ra và lớn lên ở Đại Tống sao lại không muốn về? Nhưng hiện tại, nơi đó đối với ta chất chứa nhiều đau thương
- Trạch Dương: Liệu cô có từng nghĩ đến việc tự tay giết chết kẻ thù diệt tộc không?
- Nguyên Vân: Hai người muốn khởi binh sao?
- Tạ Tranh: Không phải bọn ta, mà là tất cả bách tính Đại Tống.
Hơn nữa, hắn ta mới chính là người diệt cả tộc cô
- Nguyên Vân: Ta biết chứ, nếu như có cơ hội, sợ gì mà không làm?
- Trạch Dương: Vậy bọn ta đành mượn người thương của Tiêu vương một thời gian rồi
- Tiêu Cảnh Nghi: Đã là việc muội muốn làm ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ cần trả về nguyên vẹn cho ta là được
- Trạch Dương: Tiêu vương cứ yên tâm, ta đảm bảo khi trả lại cho ngài, cô ấy sẽ mập hơn bây giờ nữa
- Nguyên Vân: Phải đấy, huynh đừng lo, đảm bảo ta sẽ......
Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó rồi quay lại liếc Trạch Dương
- Nguyên Vân: Huynh nói ai mập cơ?
- Trạch Dương: Cô đấy
- Nguyên Vân: Có huynh mới mập ấy
- Tiêu Cảnh Nghi: Được rồi, huynh ấy trêu muội thôi mà, dọc đường nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ta sẽ ở đây đợi muội về
- Nguyên Vân: Huynh cũng chú ý sức khỏe nha, đợi ta quay lại tìm huynh
Nói rồi Tiêu Cảnh Nghi đứng dậy rời khỏi đó, cô cũng vào phòng lấy chút đồ rồi cùng họ rời đi.
Trên suốt cả chặng đường cô vẫn luôn nhớ đến hắn, nhớ đến thẩn thờ.
Còn hắn ở Tiêu vương phủ cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, chỉ mãi nhớ đến cô gái mà hắn thương, ngay cả buổi chầu triều cũng chẳng buồn đến.