Sáng hôm sau, Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân dậy từ sớm.
Họ cùng nhau ăn sáng rồi ra sân uống trà ngắm hoa.
Chưa được bao lâu thì Phó Trù đã vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy đôi phu thê mới cưới thì cũng tức ra mặt.
- Phó Trù: Giờ này mà phu thê hai người còn có tâm trạng ở đây ân ân ái ái ái sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Phó Trù: Xảy ra chuyện lớn rồi, sáng nay trong triều ầm ĩ chuyện của Nguyên Vân đấy
- Nguyên Vân: Chuyện của ta? Chuyện ta là Nguyên phi của tên Lý Duẩn đó sao?
- Phó Trù: Chứ còn sao nữa?
Nghe xong mọi chuyện, cả hai người họ cũng không có chút cảm xúc gì khiến cho Phó Trù thấy khó hiểu.
Rõ ràng chuyện này ầm ĩ hết cả lên mà họ cũng chẳng buồn để tâm đến.
Mặt hắn cũng dần biến sắc, từ gấp gáp trở nên nghi ngờ tất cả mọi chuyện.
- Phó Trù: Này, chuyện ầm ĩ thế này rồi mà hai người vẫn mặc kệ sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Không có gì to tát lắm, cùng lắm kẻ nào bàn ta xử kẻ đó thôi
- Phó Trù: Nói thì dễ, làm mới khó
- Nguyên Vân: Không sao, mình ta cũng xử lý được
- Phó Trù: Cô thì hay rồi
Sau đó, cả ngày hôm đấy vẫn trôi qua êm đềm.
Thấy phía Tiêu Cảnh Nghi không có động tĩnh gì, đám quan lại đó còn tưởng y mất mặt đến không nói nên lời nên càng được nước lấn tới.
Sáng hôm sau trên triều lại còn ầm ĩ hơn nữa, lúc này Tiêu Cảnh Nghi cũng đã lên triều.
Thấy dáng vẻ lạnh như băng, cả người toả ra sát khí của y, đám quan lại cũng đôi chút run sợ.
Tiêu Cảnh Nghi bước lên hành lễ
- Tiêu Cảnh Nghi: Thần tham kiến bệ hạ
- Cố Thịnh: Miễn lễ
Nhìn thấy y mặt lạnh tanh, thượng thư Tần Khuyết phút chốc thấy có điều chẳng lành
- Tần Khuyết: Không phải hoàng thượng đã ân xá cho Tiêu vương nghỉ 3 ngày sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Bổn vương nhớ các vị đại nhân nên không chờ được nữa
- Tần Khuyết: Không dám
- Tiêu Cảnh Nghi: Ta lại thấy gan của Tần đại nhân không hề nhỏ, hổ phụ sinh hổ tử.
Đứng trước câu nói của hắn, Tần Khuyết liền viện cớ để lãng tránh mọi việc.
- Tần Khuyết: Lão đây già rồi, không còn nhạy bén như trước nữa
- Cố Tử Huyền: Không phải hôm qua Tần đại nhân còn là người khiêu gợi chuyện này sao?
- Phó Trù: Tần đại nhân lật mặt nhanh thật, tại hạ bái phục
Lúc này, thái giám đến báo với hoàng đế rằng Nguyên Vân đang đợi bên ngoài.
Nghe thấy vậy, Cố Thịnh cũng truyền cô vào điện.
Cô bước vào trong hành lễ với Cố Thịnh
- Nguyên Vân: Thần nữ tham kiến bệ hạ
- Cố Thịnh: Miễn lễ, phu thê các ngươi kéo đến, đại điện của trẫm lại ầm ĩ rồi
Nguyên Vân chỉ nhẹ cười rồi tiến đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nghi.
- Tiêu Cảnh Nghi: Tần đại nhân có gì bức xúc thì nói luôn đi, phu thê ta rửa tay lắng nghe
- Tần Khuyết: Vậy ta cũng nói thẳng, bệ hạ, cô ta là kẻ phản quốc phản chủ, lỡ đâu cô ta dụ dỗ Tiêu vương cũng giống vậy, há chẳng phải thiên hạ đại loạn.
Trước sự so sánh và khẳng định đó, Tiêu Cảnh Nghi trở nên gay gắt.
- Tiêu Cảnh Nghi: Gia tộc nàng ấy diệt vong là do Lý Duẩn gây nên, nàng ấy chỉ trả mối thù gia tộc, sao có thể so sánh ta và nàng giống nhau được? Hay ý của Tần đại nhân là bệ hạ cũng diệt tộc ta vì lập được công lớn, cũng bỏ bê triều chính giống Lý Duẩn?
- Tần Khuyết: Ta không có ý đó, nhưng bệ hạ cho dù vậy thì chuyện cô ta từng là phi tần của hôn quân, nay lại được phong làm công chúa liên hôn gả cho Tiêu vương, chuyện này truyền ra ngoài không mất mặt sao?
Đứng trước sự lăng mạ của Tần Khuyết, Nguyên Vân vẫn không hề tức giận mà vẫn bình tĩnh, cô mỉm cười rồi bước đến trước mặt lão ta
- Nguyên Vân: Vậy ngài nói xem chuyện của ta mất mặt hơn, hay chuyện Tần tiểu thư ở chốn đông người lại tò mò hỏi ta về đêm tân hôn của ta và phu quân?
- Tần Khuyết: Cô....
Nghe thấy cô đáp trả, Cố Thịnh và tất cả quan viên đều không nhịn được mà bật cười trước sự tức giận và xấu hổ của Tần Khuyết, đến Cố Tử Huyền cũng phải bật cười.