Buổi yến tiệc vẫn diễn ra bình thường, ánh mắt của Tôn Linh lại luôn đồ dồn lên Nguyên Vân.
Cô ta liền thì thầm với Trình Thiếu Cung ngồi bền cạnh.
Tôn Linh: Cô ta là công chúa sao?Trình Thiếu Cung: Hình như là người Tống, con gái của một gia tộc võ tướngTôn Linh: Ta biết rồiTrình Thiếu Cung: Công chúa, người định làm gì?Tôn Linh: Ngươi cứ đợi đi rồi sẽ biết ngay thôiTôn Linh nâng ly rượu lên uống cạn, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô rất nham hiểm.
Như hận không thể khiến cô mất hết mặt mũi.
Sau khi tiếng trống và tiếng đàn vừa dứt cô ta liền lên tiếng.
- Tôn Linh: Ta nghe nói nữ tử Đại Tổng múa rất đẹp, không biết hôm nay có cơ hội được xem hay không?
Tôn Linh vừa nói lại vừa nhìn vào cô khiêu khích.
Tiêu Cảnh Nghi nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống
Tiêu Cảnh Nghi: Nếu công chúa muốn xem thì cứ đến Đại Tống xem là đượcTôn Linh: Lẽ nào Tiêu vương không định nể mặt bệ hạ chút sao?Tiêu Cảnh Nghi: Nề mặt bệ hạ thì có, nhưng cô thì khôngTôn Linh: Ngài.....Nhìn thấy Tôn Linh nổi giận, cô cũng không muốn làm lớn chuyện, cô nắm lấy tay Tiêu Cảnh Nghi khẽ nói
- Nguyên Vân: Được rồi, không sao mà, chỉ là một điệu múa thôi.
Nếu công chúa và các vị muốn xem thì để ta
Nguyên Vân bước lên phía trước, tiếng đàn vừa cất lên cô cũng uyển chuyển múa theo điệu nhạc.
Từng bước nhảy, từng động tác khiến cho người khác si mê.
Tôn Linh thấy kế hoạch không thành thì cũng tức ra mặt.
Tiêu Cảnh Nghi cũng nhìn cô không rời mắt.
Lúc này, một cung nữ đi đến rót rượu cho hắn, Tần Duyệt nhìn sáng thấy hắn không chút đề phòng mà uống cạn thì nở một nụ cười.
Hóá ra cung nữ đó đã bị Tần Duyệt mua chuộc, ả bỏ thuốc vào trong rượu của Tiêu Cảnh Nghi.
Chỉ một lúc sau Tiêu Cảnh Nghi đã thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng bừng lên.
Cung nữ: Vương gia, ngài không sao chứ?Tiêu Cảnh Nghi: Không saoCung nữ: Nếu ngài say rồi thì có thể theo nô tì đến một điện trống để nghỉ ngơiTiêu Cảnh Nghi: Ta tự đi
Nói rồi Tiêu Cảnh Nghi đứng dậy rời khỏi đó, vừa đúng theo kế hoạch của Tần Duyệt.
Không lâu sau, cô ta cũng theo lời chỉ dẫn của cung nữ mà đến được điện Kính Tâm, nơi Tiêu Cảnh Nghi đang ở.
Phía bên này, Nguyên Vân múa xong thì được mọi người tán dương.
Cô quay lại chỗ ngồi mà không thấy phu quân đâu, còn tưởng y ra ngoài dạo chút nên không để ý lắm.
Lúc này, một cung nữ liền chạy vội vào rồi quỳ xuống.
- Cung nữ: Bệ hạ, Tiêu vương đang ở điện Kính Tâm cưỡng ép Tần tiểu thư.
Nghe ả nói vậy, bệ hạ liền tức giận, cô cũng ngây người ra.
Bệ hạ dẫn theo mọi người nhanh chóng đến trước điện
Kính Tâm.
Cố Tử Huyền: Phụ hoàng, chuyện này e rắng không đơn giảnCố Tử Hàn: Phải đấy phụ hoàng, Tiêu vương không phải người như vậyCố Thịnh: Nguyên Vân, cô có tin Cảnh Nghi không?Nguyên Vân: Thần nữ đương nhiên là tinCố Thinh: Cô mở cửa điKhi cô tiếng đến gần chuẩn bị mở cửa, bên trong lại truyền ra một âm thanh.
Đó là giọng của Tiêu Cảnh Nghi và
Tần Duyệt.
Tiêu Cảnh Nghi: Cô dám bỏ thuốc ta? Cô tưởng ta không dám giết cô sao?Tần Duyệt: Ta không có ý đó, chỉ là ta thật sự rất yêu mến ngài, ngài không thể cho ta một cơ hội sao?Nguyên Vân: Để ta cho cô một cơ hội, được không?Lúc này Nguyên Vân tức giận đẩy cửa xông vào thì thấy Tiêu Cảnh Nghi tay cầm dao găm kể lên cổ ả, đôi mắt nhắm lại.
Tần Duyệt thấy có người xông vào thì vội cúi xuống nhặt lấy áo ngoài choàng vào.
Cảnh này khiến mọi người xôn xao bàn tán, Tần Khuyết thì vừa giận vừa hổ thẹn.