Sau khi rời khỏi đó không lâu, cô đã quay lại nơi gặp đám người đó, nhưng khi cô quay lại thì đã không còn một ai, trên đất còn vương chút máu tươi, còn có một thanh kiếm.
Cô cầm lên và cẩn thận nhìn kĩ thì nhận ra đó là kiếm của Trạch Dương.
Nguyên Vân nhận thấy có lẽ họ đã gặp nguy hiểm, cô liền xem xét dấu chân trên đất rồi đi lần theo, cuối cùng đến được một túp lều nhỏ nằm sâu trong rừng.
Bên ngoài là Trạch Dương và Tạ Tranh đang bị trói, còn có người canh gác nên không thể cứu được họ.
Cô kiên nhẫn chờ ở đó đến tận đêm khuya nhưng vẫn không đợi được chúng nghỉ ngơi.
Lúc này hai người họ có vẻ cũng sắp không cầm cự được nữa.
Cô nhìn xung quanh rồi liều mình lén vào trong chiếc lều to nhất.
Bên trong lều có một người nam nhân mặc y phục đen, cả người toả ra khí chất lạnh lùng, cao quý.
Nguyên Vân nhanh chân xông đến kề kiếm lên cổ hắn, bắt hắn làm con tin.
Cô cùng hắn bước ra khỏi lều, đám người đó thấy vậy thì liền hốt hoảng cầm kiếm lên.
- Nguyên Vân: Các ngươi đứng yên, thả họ ra, đợi bọn ta an toàn rời đi ta đảm bảo hắn sẽ không mất một sợi tóc.
- Khải Phong: Vương gia
- Tiêu Cảnh Nghi: Thả người
Lúc này trời đã chập sáng, ba người họ từ từ đi đến bên bờ sông rồi lên thuyền nhỏ.
Sau khi thấy họ lên thuyền, đám người đó ở trên bờ liền lo lắng không yên.
Con sông khá nhỏ nhưng nước chảy xiết, con thuyền xuôi theo dòng nước trôi đi khá xa nơi đó.
Cô liền nhanh tay đẩy hắn xuống dòng nước, nhưng hắn cũng kịp kéo cô xuống cùng.
Trạch Dương thấy vậy định nhảy xuống cứu cô nhưng bị Tạ Tranh cản lại.
- Tạ Tranh: Cô ấy mạng lớn, tạm thời chúng ta rời đi trước rồi quay lại cứu cô ấy sau, nếu không cả ba đều sẽ chết.
Nghe Tạ Tranh nói cũng có lý, Trạch Dương đành cùng cô ấy rời đi trước.
Phía bên này, Tiêu Cảnh Nghi cũng cứu cô lên được trên bờ đối diện.
Hai người cả người ướt sũng ngồi trên đất, đúng lúc đám người Lý Duẩn ở bờ bên kia đi ngang nhìn thấy.
Hắn liền lên tiếng:
- Lý Duẩn: Nguyên phi, nàng mãi không chịu thị tẩm hoá ra là để sự trong trắng cho tình nhân, nàng vậy mà lại dám có tư tình với nam nhân khác sau lưng trẫm.
- Nguyên Vân: Lý Duẩn, ngươi vô sỉ
- Lý Duẩn: Người đâu, mau bắn chết ả tiện nhân kia cùng với tình nhân của cô ta cho trẫm.
Đám binh lính của Lý Duẩn phóng tên về phía họ, Tiêu Cảnh Nghi vội rút kiếm chống đỡ, một mũi tên bay thẳng về phía cô, hắn liền đến lấy thân mình đỡ cho cô.
Khoảnh khắc cô và hắn nhìn nhau, lòng cô liền có chút cảm động.
Trong lúc nguy cấp, đám thuộc hạ của y đến giải vây, Tiêu Cảnh Nghi dẫn theo Nguyên Vân chạy trước.
Hai người chạy vào sâu trong rừng, phát hiện có một hang động nhỏ thì chui vào bên trong tạm lánh.
Ánh mắt cô nhìn Tiêu Cảnh Nghi không rời.
- Tiêu Cảnh Nghi: Nhìn ta làm gì?
- Nguyên Vân: Ngài đã muốn giết ta vì sao vẫn cứu ta?
- Tiêu Cảnh Nghi: Không hiểu sao? Vì ta thích cô đấy
- Nguyên Vân: Ngài....
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, hắn không nhịn được mà bật cười
- Tiêu Cảnh Nghi: Trêu cô thôi sao phải căng thẳng vậy? Ta chỉ là không muốn làm hại một tiểu mỹ nữ vô tội thôi
Trước sự trêu chọc không ngừng của y, cô không nhịn được sợ hãi mà bất giác lùi lại, cách xa hắn.
- Tiêu Cảnh Nghi: Cô có lương tâm không vậy? Ta vì cứu cô nên mới bị thương đấy
- Nguyên Vân: Ngài đợi chút, ta ra ngoài chút đã
- Tiêu Cảnh Nghi: Sao thế? Ta đáng sợ vậy à?
Cô không nói gì chỉ chạy vội ra ngoài.