Ngày hôm sau, trong Tiêu vương phủ rình rang tiếng trống.
Tiêu Cảnh Nghi với bộ y phục tân lang đứng trong lễ đường cùng với Tôn Linh bái đường.
Nguyên Vân thân là chính phi nên ngồi gần đó đợi sau khi bái đường xong
Tôn Linh sẽ đến kính trà.
Khi mọi việc đều đã hoàn thành.
Tôn Linh tay cầm chén trà đưa cho Nguyên Vân.
Nhìn thấy cô ta vẫn đang đứng đưa trà bằng một tay cho mình.
Nguyên Vân không nói gì cũng không nhận lấy chén trà.
Khách khứa ở xung quanh đều nhìn về phía họ và bàn tán hành động của Tôn Linh.
Đợi lâu mà vẫn không thấy Nguyên Vân cầm lấy ly trà cô ta liền tỏ vẻ khó chịu
Tôn Linh: Nguyên Vân cô mù à? Mau cầm lấy đi chứTiêu Cảnh Nghi: Hỗn xượcNguyên Vân: Dựa theo quy tắc, tiểu thiếp kính trà cho chính thê thì phải quỳ xuống, dâng trà bằng hai tay, cô cứ thế này chén trà này ta không uống cũng được.Tôn Linh: Không uống thì đồ điNguyên Vân: Được, cô đồ đi, để ta xem chén trà này ta không uống cô có qua được cửa của vương phủ không?Tôn Linh: Cô......
Trình Thiếu Cung đứng bên cạnh xem mà không nhìn nổi nữa liền lên tiếng.
Trình Thiếu Cung: Vương phi cứ phải làm khó công chúa của chúng ta vậy sao?Xích Diễm: Rõ ràng là công chúa của các ngài vô lễ với công chúa của bọn ta trướcMạn Đào: Công chúa nhà ta trước giờ hiền lành, người lại là chủ mẫu của phủ, nếu còn tiếp tục nhẫn nhịn chẳng phải là để một tiểu thiếp trèo lên đầu sao? Sau này hạ nhân trong phủ còn ai nghe lời người nữa?Nguyên Vân: Mạn Đào, không được vô lễ, còn không đến giúp công chúa đổ chén trà điMạn Đào: VângTôn Linh: Tiện tì tránh raMặc dù không cam lòng nhưng để được gả vào phủ, Tôn Linh vẫn phải nhẫn nhịn.
Cô ta uất ức quỳ xuống dâng trà cho Nguyên Vần
- Tôn Linh: Mời vương phi uống trà
Nguyên Vân cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.
Nha hoàn liền đi đến đỡ cô ta đứng dậy đưa về phòng tân hôn ngồi chờ.
Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân cùng nhau tiếp khách, đến tận khi trời tối họ mới chịu rời đi.
Có một vài vị đại nhân đã say khướt không thể về, trong đó có cả Phó đại nhân và nhị điện hạ.
Nguyên Vân sắp xếp cho người đưa họ đến phòng trống đề nghỉ ngơi.
Sau đó cô cũng trở về phòng sau một ngày dài mệt mỏi.
Cô đi vào phòng đóng cửa lại rồi đi đến bên giường, thấy Tiêu Cảnh Nghi ngồi đó chờ cô thì cô liền thấy bất ngờ.
Thấy cô sững người ra đó, hắn liền kéo cô ngồi lên đùi mình, tay luồn qua ôm eo cô
Nguyên Vần: Sao chàng lại ở đây?Tiêu Cảnh Nghi: Sao ta không được ở đây?Nguyên Vân: Đêm nay là đêm tân hôn, dù gì người ta cũng là công chúa, chàng không cho người ta một chút mặt mũi à?Tiêu Cảnh Nghi: Cô ta cũng chẳng để tâm đến thể diện của bản thân mà.
Nếu vương phi đã đuổi vậy ta đành đến thư phòng ngủ vậy.Nguyên Vần: Vậy chàng đi điThấy cô không níu lại nhưng cũng không có ý đuổi, hắn liền đè cô xuống giường
- Tiêu Cảnh Nghi: Không dám
Nói rồi y đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Tay vẫn không quên kéo thắt lưng ra, cởi hết y phục của cô vứt xuống đất.
Phía bên kia, Tôn Linh đợi mãi vẫn không thấy Tiêu Cảnh Nghi đến vén khăn trùm đầu thì liền tức tối vứt luôn chiếc khăn ra.
Lúc này Trầm Phong đi đến gõ cửa rồi nói vọng vào
- Trầm Phong: Tối nay vương gia sẽ ở cùng vương phi, bảo thuộc hạ đến nói trắc phi tự mình nghỉ ngơi đi
Sau đó Trầm Phong liền rời đi.
Cô ta ở trong phòng tân hôn một mình thì tức càng thêm tức.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều bị cô ta hất xuống đất.
Ở bên ngoài, Trầm Phong, Khải Phong, Mạn Đào, Xích Diễm và Tiêu Cẩn Y đứng ăn hạt dưa rồi hóng chuyện.
Được một lúc trong phòng tân hồn liền im ắng.
Ba người kia vừa nhìn sang đã thấy Tiêu Cần Y đặt tay lên vai Xích Diễm từ lúc nào.
Cảm thấy có gì đó không đúng, hai người họ quay sang nhìn thì phát hiện ra điều bất thường.
Tiêu Cẩn Y vội rút tay lại, ánh mắt cô và Xích Diễm nhìn nhau không chớp mắt khiến ba người còn lại cũng phải đơ ra.