Phu thê Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân vẫn vô cùng ân ái như thế.
Làm cho Tôn Linh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô ta cảm thấy mình chẳng hề có gì kém cạnh cô, lại còn cao quý hơn cô nhưng Tiêu Cảnh Nghi vẫn chẳng để tâm đến.
Cô ta nghĩ đủ mọi cách rồi liền quyết định lấy lòng quận chúa Tiêu Cần Y trước.
Lợi dụng Tiêu Cẩn Y nói tốt cho mình để được y chú ý đến.
Buổi chiều đó, Tiêu Cảnh Nghi, Nguyên Vân và Phó Ly đang ngồi chỗ bàn uống trà ở trong sân.
Đợi được một lúc thì Tiêu Cẩn Y bước ra với một bộ y phục mới thật đẹp.
Nhưng cô ấy vẫn nhìn xung quanh mình rồi nhìn vào Nguyên Vân, khuôn mặt không vui đi đến ngồi cạnh Phó Ly.
Tiêu Cẩn Y: Tẩu tẩu, cùng là y phục mới, tại sao tẩu mặc đẹp như vậy mà muội mặc vào lại không đẹp chút nàoNguyên Vân: Làm gì có, Cẩn Y nhà ta mặc vào trông rất đáng yêu, phải không Phó LyPhó Ly: Đó là tất nhiên, Cần Y đáng yêu vậy màLời của cô và Phó Ly trong phút chốc khiến Tiêu Cần Y vui vẻ, miệng liền cười tươi
Tiêu Cẩn Y: Thật sao?Tiêu Cảnh Nghi: Đó là do muội không biết thôi, lụa đẹp vì người đấy, người đẹp thì lụa mới đẹpTiêu Cẩn Y: Huynh.....!Tẩu tẩu....
- Nguyên Vân: Được rồi, chàng ấy chỉ là trêu muội thôi
Đúng lúc này, Tôn Linh từ xa đi đến, cô ta vừa đến đã nhanh miệng nịnh nọt Tiêu Cần Y...
- Tôn Linh: Bộ y phục này của quận chúa đẹp thật đấy, chất vải tốt, đường may cần thận, màu và hoa văn trên vải cũng đẹp.
Quận chúa thật có mắt nhìn, thật biết chọn, chẳng giống như vương phi hôm trước chọn toàn vải xấu lại còn tầm thường nhưng cũng hợp với vương phi lắm đấy chứ.
Nghe ả ta nói, Tiêu Cảnh Nghi vẫn giữ mặt lạnh, Nguyên Vân chỉ ngồi đấy mỉm cười, Tiêu Cẩn Y chẳng thèm đáp, chỉ có Phó Ly không nhịn được liền đáp trả ngay
Phó Ly: Bộ y phục này được may ở tiệm vải hôm trước, khúc vải này cũng là vải do Nguyên Vân chọn, hôm trước cô còn muốn tranh mấy khúc đó với cô ấy, hôm nay đã vội chê, cô lật mặt nhanh hay là mất trí nhớ?Nguyên Vân: Y phục vừa được đưa đến, Phó Ly cũng lấy rồi, chỗ ta còn mấy bộ, muội thích thì mang về mặc điNghe cô nói vậy cô ta liền khó chịu mà lớn tiếng.
Tôn Linh: Không cầnPhó Ly: Ta thấy rõ ràng là mất mặt không dám lấy thì cóTôn Linh: Ta nói chuyện từ khi nào đến lượt cô xen vào, đúng là không biết phép tắc.Nguyên Vân: Phó Ly là khách của ta, là ai không biết phép tắc?Thấy vậy cô ta liền quay sang níu lấy tay áo Tiêu Cảnh Nghi rồi nũng nịu nhưng vẫn bị y lạnh lùng hất ra
Tôn Linh: Vương gia.....Tiêu Cảnh Nghi: Làm sai không sửa còn muốn tìm người giúp đỡ sao? Còn không mau về phòng đóng cửa hối lỗi đi? Còn nữa, chép đủ một trăm lần quy tắc cho ta, không đủ thì không cần ra ngoài nữaTôn Linh: Nhưng mà vương gia, thiếp...Tiêu Cảnh Nghi: Sao hả? Một trăm lần vẫn là quá ít sao?Tôn Linh: Thiếp không có ý đó, thiếp đi ngaySau đó cô ta bực bội mang theo uất ức trở về phòng của mình, đóng chặt cửa để vừa hối lỗi vừa chép phạt quy tắc theo lời của Tiêu Cảnh Nghi.
Sau khi cô ta rời đi, Tiêu Cẩn Y và Phó Ly liền cười hả hê
Tiêu Cẩn Y: Đáng đời, còn dám nịnh nọt ta sao?Phó Ly: Quận chúa nói đúng lắm, loại người không biết xấu hổ này phạt vậy vẫn quá nhẹNguyên Vân liền ôm lấy cánh tay của Tiêu Cảnh Nghi rồi ngã đầu vào vai hắn
- Nguyên Vân: Phu quân, chàng cái gì cũng tốt chỉ là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết
- Tiêu Cảnh Nghi: Thương hoa tiếc ngọc là một đức tính xấu, không nên học theo, nhưng nếu là nàng thì được
Nghe y nói dứt câu, cả Tiêu Cần Y và Phó Ly cùng đồng thanh
- Nói đúng lắm