Nghe nói như vậy Ngô thị ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy là lão tam, bà nở nụ cười: "Ta cùng vợ con nói mấy chuyện trồng hoa màu, sức người so với thiên thời quan trọng hơn, trước kia cũng có năm thời tiết không tốt, nhưng chỉ cần chịu phí công sức, ít nhiều kiểu gì cũng sẽ có thu hoạch.
Ngược lại, thời điểm nên gieo hạt mà không gieo hạt, cây sống trên đất mà không chịu chăm, thời tiết có tốt đến đâu cũng chả thu được gì...!Tam Lang là người đọc sách, con nói xem, nương nói có đúng không? ”" Từng câu từng chữ của nương đều hợp lý, nói rất đúng."Ngô thị vui vẻ nở hoa: " Chuyện này cũng giống thể, nương tử con chính là mảnh đất đó, con không chịu gieo hạt sao chúng ta có thể có thu hoạch? Tam Lang sắp tới chuẩn bị đi xa, lần sau trở về có lẽ phải đợi lúc thu hoạch vụ thu, trước khi đi tranh thủ ở cạnh nương tử đi.
”Vệ Thành...Không phòng bị một cái là bị nương đánh úp, Vệ Thành bị nói cho cũng đỏ mặt tía tai, Khương Mật thì liếc chàng một cái rồi trở về phòng." Con còn đứng đó làm gì nữa? Đi theo vào mà nói chuyện với Mật nương! ”"Nương à...!Chúng ta không phải đã nói rồi sao? ”"Nói gì?""Nói đừng nóng vội, đến lúc thích hợp thì cháu trai của ngài sẽ đến."Ngô thị liếc chàng một cái, nói: " Kiểu như mấy năm đầu con thi viện khảo, cố gắng đến mấy nhưng kết quả không được như ý ta không nói gì, chỉ nói là do thiên ý, duyên phận chưa tới.
Nhưng chuyện gì thì cũng phải chăm chỉ làm.
Con thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, con thử nói xem nương nhìn có sốt ruột không? ”Vệ Thành muốn hỏi sao nương biết con không cố gắng? Lại bị nương đánh trở về.Nói xem hai đưa mỗi ngày toàn dậy sớm hơn gà, buổi tối có thể cày ruộng cho thật tốt không?Vệ Thành:...“ Con không nói lại được với nương, cầu xin ngài đừng nói nữa.”"Nhi tử còn phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sau này mang ngài đến huyện thành phủ thành hưởng hạnh phúc thanh nhàn, ngài thế nhưng ngàn vạn lần đừng nói như vậy nữa, con...!con da mặt mỏng không thể chịu đựng được đâu.
”Ngô thị thầm nghĩ bà nương nông thôn nào mà không nói như vậy?Nhưng lại nghĩ lão tam đúng là ngây thơ một chút.Mới hơn hai mươi tuổi, thôi quên đi."Mật nương vào phòng đã nửa ngày, con còn không đi xem sao? Sắp tới chuẩn bị đi xa sao không dành nhiều thời gian với nàng? Vợ con bình thường không nói nhiều, lại không tranh không đoạt, nhưng trong lòng nàng không phải là không có tính toán, ta với nàng nói chuyện, từng lời nói đều là con, làm cái gì cũng nghĩ đến con.”Vệ Thành vội vàng vào phòng, thấy Khương Mật ngồi bên cửa sổ mượn ánh sáng may vá, chàng thuận tay đóng cửa.Nghe thấy bên cửa truyền đến tiếng kẽo kẹt, Khương Mật ngẩng đầu.Nhìn chàng rồi lại cúi xuống làm bộ như không có việc gì tiếp tục bận rộn.Vệ Thành đi đến bên cạnh Khương Mật, nhìn nàng may vá thành thạo, hai người cứ im lặng như vậy một lát, vẫn là Khương Mật nhịn không được, dừng động tác, hỏi " Chàng đến làm cái gì? ”"Nương bả ta vào."Khương Mật vốn đã dừng lại, lúc này a một tiếng, lại tiếp tục may vá.
Vệ Thành cảm giác mình nói sai, ở trong lòng mắng mình một tiếng, lại nói: "Cũng chỉ nghe lời nương, trong lòng ta cũng vậy...""Cũng cái gì?"“......”Nếu muốn nói lời ngọt ngào như nam nhân nhà khác, ban đêm đèn tắt Vệ Thành còn dễ nói, ban ngày lại nói không nên lời.Khương Mật đợi một lát, không đợi được lời tiếp theo, nàng giương mắt nhìn về phía nam nhân, thấy trong mắt đối phương đều là tình ý, nhưng hết lần này tới lần khác lại nghẹn không nói nên lời.
Vừa rồi nàng bị mẹ chồng trêu ghẹo một trận xấu hổ, vốn còn có chút không được tự nhiên, nhìn nam nhân như vậy, nàng bật cười.......Ngô thị nói vẫn có tác dụng, mấy đêm sau đó Vệ Thành ra sức nhiều hơn, mệt đến mức Khương Mật có hai ngày ngủ quên.
Ngô thị cũng không tức giận, vui vẻ làm điểm tâm, khi con dâu đến xin lỗi vì ngủ quên chậm trễ làm cơm sáng cũng không thèm để ý mà khoát tay."Đều là người từng trải, ai còn không hiểu?""Mấy ngày nay cũng không có gì bận rộn, con ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng được."Khương Mật quả thực trải qua ngọt ngào vài ngày, đến gần mười lăm tâm tình mới sa sút một chút, nghĩ cuộc sống trôi qua thật nhanh, trượng phu lại sắp ra ngoài.Theo quy củ, ngày rằm không ngủ bên ngoài, không ra cửa đi xa, ngày mười lăm đi không được.Vệ Thành ban đầu dự định sáng sớm mười sáu rời đi, kết quả trước khi ra khỏi cửa, Mao Đản vấp cánh cửa ngã sấp mặt, sáng sớm khóc đến chấn động trời đất.
Ngô thị liền ngăn cản không cho đi, nói không may mắn, mười bảy lại không phải ngày tốt, chờ chàng đi ra khỏi nhà đã là mười tám.Bình thường ngoại trừ nhặt vỏ măng, hái rau dại cắt cỏ lợn giặt quần áo...!Thời gian Khương Mật ra ngoài cũng không nhiều, ngày mười tám nàng một đường đưa Vệ Thành đến cửa thôn, trong lòng không nỡ thiếu chút nữa rơi lệ, thật vất vả mới nhịn lại được.Vệ Thành đứng ở cửa thôn nói vài câu với người trong nhà, sau khi chàng đi cũng không quay đầu lại, Khương Mật nhìn sọt sách quen thuộc của chàng dần dần đi xa, không bao lâu ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy nữa, lo lắng nói: "Túc Châu xa như vậy, nửa năm nay tướng công cũng không trở về, không biết chúng ta chuẩn bị những thứ đó có đủ hay không.
”" Vợ lão tam yên tâm đi, bốn lượng bạc lĩnh từ nha môn ta toàn bộ đưa cho nó, lại bổ sung thêm mười lượng, sao cũng đủ.
Tam Lang không phải nói bút mực giấy nghiên mực được quan học phát hay sao? Mỗi tháng còn có sáu đấu gạo, cũng đủ ăn.
”" Người ở xa con sợ mơ thấy cái gì cũng không kịp thông bá cho tướng công."Ngô thị thầm nghĩ cũng không còn cách nào, đi một bước tính một bước, có tình huống gì sau này tính tiếp.Tam Lang đi một mình còn tốt, mang theo vợ đi phủ thành, trong nhà ít đi người hỗ trợ trong thành nhiều thêm người ăn cơm, cho dù không có chuyện khác thì chi phí này Vệ gia cũng không gánh nổi...Ngô thị nhớ lại mấy năm trước, mỗi lần xảy ra chuyện cũng là trước khi thi cử, bình thường không có gì đáng ngại, bà đưa tay vỗ vỗ lưng con dâu, nói đừng nhìn nữa, về nhà đi..