Tháng chín Ngô thị khoác lác thoải mái.Tháng mười, Hậu Sơn thôn có thêm những người khác tham gia viện khảo.Tháng mười một, huyện nha yết bảng, trong thôn không có ai thi đỗ tú tài, toàn bộ thất vọng mà về.Cũng là tháng này, Vệ Thành nhắc tới trong thư gửi về nhà rằng học đường rất nhanh sẽ được nghỉ, chàng chuẩn bị về ăn tết.
Trong bức thư này, chàng kể lại nỗi nhớ người nhà, không thể chờ đợi thêm để được gặp cha mẹ và Khương Mật.Tuy rằng thường xuyên có thư qua lại, nhưng đã xa cách nửa năm, trong lòng khó tránh khỏi nhớ thương, không biết trong nhà có phải hết thảy mọi chuyện đều tốt hay không, thân thể mọi người như thế nào, là béo hay gầy.Người giúp đọc thư đọc xong liếc mắt nhìn Khương Mật một cái, nghĩ đến tình huống hiện giờ của nàng, có thể gầy mới là lạ.Cuối tháng sáu mang thai, đã hơn bốn tháng tuổi, bụng Khương Mật lồi lên một chút, nhưng bởi vì mùa đông ăn mặc dày, nhìn không rõ ràng.
Chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng tròn trịa một chút, mặt mũi hồng hào khí sắc cực tốt, không có cảm giác khác.Thư nhà của Vệ Thành từ trước tới giờ đều là người bạn đồng môn họ Vạn của chàng đưa tới, người này đã sớm biết Khương Mật mang thai, trước đó còn hỏi có muốn đề cập trong thư hay không, người Vệ gia nói bọn họ đã cân nhắc, tạm thời giấu diếm, chưa cần nói.
Vạn đông môn không nói, nhưng mỗi lần hắn quay lại đều phải liếc mắt nhìn Khương Mật một cái.Khí sắc tốt rồi!Tốt hơn so với lần trước!Nhìn không ra nàng có chỗ nào cần Vệ huynh lo lắng!Vệ huynh khoảng một tháng nữa sẽ trở về, thật không biết hắn trở về nhìn thấy vợ như vậy có dám nhận hay không?À đúng rồi, hắn còn không biết mình sắp sắp làm cha, hy vọng trở về đừng bị dọa đến choáng váng.Đã nói trước là sẽ sớm trở lại nhưng vẫn phải chờ một thời gian.
Học đường bên kia tháng chạp mới cho nghỉ, Vệ Thành cũng không thể lập tức khởi hành, chàng nhờ bạn cùng phòng là người địa phương dẫn đường, mua vài thứ, rồi tìm một đoàn xe kéo hàng đến huyện thành, bỏ tiền thuê một chiếc xe.
Lúc này Ngô thị một bên đếm ngón tay tính ngày, ngóng trông con trai về nhà, một mặt thương lượng với Vệ phụ xem khi nào giết lợn tết.
Trong nhà nuôi hai con lợn béo, chuẩn bị bán một con giết một con, năm nay canh lòng lợn vẫn ăn, mà còn phải ăn một cách thoải mái.
Hai con lợn này Ngô thị đã sớm để ý kỹ, trong đó có một con đặc biệt biết tranh giành thức ăn, lớn lên béo hơn một chút, Ngô thị chuẩn bị bán con này.
Thực ra hai ngày trước, Vương đồ tể gặp bà trên đường làng đã hỏi qua, hỏi lợn năm nay có bán hay không, lại nói với bà cuối năm là thời điểm giá thịt lợn cao nhất, cho dù có nghèo đến đâu cũng phải cắt mấy lạng thịt ăn tết, bán bây giờ là có lợi nhất.
Hắn nói lời này là nhớ thương con lợn béo mà Ngô thị đã nuôi, Ngô thị cũng nói cho hắn, rảnh rỗi đến mua lơn, năm nay bán một con, con còn lại chờ gần cuối năm phiền hắn giúp làm thịt.
Vương đồ tể hỏi ngày nào giết lợn? Vẫn là ngày hai mươi tháng chạp như năm ngoái?” "Dù sao cũng phải chờ con trai ta trở về đã, về rồi nói sau."Phải, ăn canh lòng lợn cuối năm sao có thể không đợi tú tài công? Vương đồ tể lại nhớ tới năm ngoài giúp Vệ gia giết lợn, cũng ăn một bữa ở nhà hắn, bữa tiệc kia rất không tệ, từ khi nhi tử thi đỗ tú tài Ngô bà tử thật sự hào phóng.
Trước và sau Tết những đồ tể này đều bận rộn, cho dù đã nói xong với Ngô thị, nhưng chờ hắn rút ra được thời gian tới Vệ gia thu lợn đã là mấy ngày sau.
Nói tới Vương đồ tể, bình thường mà nói một cân thịt lợn bán cho người quen hắn lấy mười tám văn, người lạ thì hai mươi văn.
Gần đây giá thịt tăng vọt, đã bán được hai mươi lăm văn một cân.
Tính ra một lượng bạc có thể mua bốn năm mươi cân thịt lợn, mua lợn sống tiện hơn một chút, một con heo Ngo thị nuôi được hơn hai trăm cân, cũng có thể kiếm được bốn lạng.
Nông thôn dân quê là như vậy, có ruộng có đất muốn sống sót không khó, nhưng muốn tiết kiệm chút tiền thật không dễ dàng.
Nghĩ đến Vệ Thành bây giờ học ở phủ, mỗi đều có thể nhận được mấy lượng bạc, ở nhà vất vả như vậy, một năm mới kiếm được bốn lạng quả thật hơi ít.
Nhưng Ngô thị vẫn bán, thứ nhất bao nhiêu đi nữa cũng đều là tiền, hai là nhà mình giữ lại một con là đủ, để lại nhiều cũng ăn không hết.
Thấy vương đồ tể trói lợn đi, Ngô thị còn lẩm bẩm nói một câu: "Đều nói thi công danh mới có thể đổi địa vị, thật không sai, ta vất vả một năm nuôi một con lợn béo mới được chút tiền này.
Nhìn Tam Lang xem, nhấc bút viết văn là có thể được năm lượng.
” Khương Mật ở bên cạnh, phụ họa nói: "Bằng không sao lại nói người đọc sách quý giá? ” "Đúng vậy.
Bọn họ đều cảm thấy ta là kẻ ngốc, nói ta đem toàn bộ tiền vất vả tích góp đặt lên người lão tam, hiện tại nhìn xem ta có ngốc không? Tam Lang đầu năm lên nha môn lĩnh bốn lượng bạc, vậy chẳng khác nào nuôi một con lợn, sau đó còn được thưởng nhiều như vậy, nó kiếm một năm còn nhiều hơn so với chúng ta vất vả năm năm, ta dựa vào cái gì mà sống thoải mái như vậy? Dựa vào cái gì làm cho người ta hâm mộ như vậy? Không phải là dựa vào nó sao? ” Ngô thị vừa nói, Khương Mật vừa gật đầu.
Đúng vậy, không sai, tướng công đúng thật là có bản lĩnh lớn..