Thật đúng là thế, Ngô thị thu tay lại, ngồi xổm xuống nhặt bốn lượng bạc rơi rải rác trên mặt đất, lại nhặt tấm vải xanh bên cạnh, đem bạc bọc lại cầm trên tay.Sau đó là sân khấu của Vệ phụ, Vệ phụ sắp xếp lại câu từ bắt đầu nói, Ngô thị nghe xong hai câu cảm giác không có ý nghĩa gì, liền túm Lấy Vệ Thành " Con cũng thật là.
Bảo con vào nhà tìm vợ, còn ở đây xen vào làm gì? ”Vệ Thành chú ý tới Khương Mật không có trong đám người, hỏi: "Mật nương ở trong phòng? ”" Đang nhóm lửa trong bếp."Ngô thị nói như vậy, Vệ Thành cảm thấy kỳ quái, bên ngoài náo loạn như vậy đáng lẽ phải ra xem náo nhiệt, nàng sao có thể ngồi im một chỗ được? Nghĩ như vậy, Vệ Thành trước tiên mang đồ về đến tây phòng, sắp xếp thỏa đáng mới đi về phía Khương Mật, càng đến gần cửa bếp, trong lòng Vệ Thành lại càng nóng bỏng.
Trong đầu chàng phác họa ra bộ dáng của Mật Nương, đầu cài cây trâm bạc hoa mai, váy áo dày mùa đông cũng không che được dáng người yểu diệu mảnh mai của nàng...Chờ đã.Ai đang ở trong bếp?Đó là vợ chàng sao?Cằm Vệ Thành há to như muốn rớt xuống đất, nhịn không được giơ tay lên dụi dụi mắt, lại một lần nữa nhìn về phía bếp.Thì ra không nhìn nhầm, trước bếp là một nữ nhân đẫy đà, nàng mặc váy áo màu xanh lam, váy rộng thùng thình không sát người.
Lúc Vệ Thành tới, nàng đang khom lưng thêm củi vào trong bếp, khom người như vây nên cơ bản không nhìn ra thắt lưng.
Nữ nhân đưa lưng về phía chàng, Vệ Thành không xác định được đây có phải là nương tử của mình hay không, cho đến khi nhìn thấy cây trâm bạc quen mắt cài trên đầu đối phương.“......!Mật, mật nương? ”Ngô thị thu thập tên trộm ở bên ngoài, Khương Mật tiếp nhận công việc trong bếp, tiếp tục nấu cơm.
Nàng không phải là không muốn đi xem náo nhiệt, chỉ là sợ bên ngoài có tranh chấp đụng phải bingj mình.Thật ra vừa rồi nghe thấy tiếng Vệ Thành nói chuyện, biết tướng công đã về nhà, Khương Mật rất muốn đi ra ngoài, nhưng khi nàng nhìn bàn tay vươn ra mập hơn một chút so với nửa năm trước, lại do dự.Mang thai mà, được chăm sóc tốt nhưng cũng không béo lên là mấy, chủ yếu vẫn là ở bụng và ngực, những nơi khác chẳng qua chỉ nhiều thịt lên một chút.
Cho dù như vậy, nhìn vẫn khác rất nhiều so với lúc Vệ Thành ra ngoài.
Trong lòng Khương Mật có chút thấp thỏm, vừa muốn chàng biết mình mang thai, lại sợ đi ra ngoài dọa đến chàng, trong lòng còn đang rối rắm, Vệ Thành đã buông hành lý xuống đi đến bên này.Nghe Vệ Thành gọi, trong lời nói mang theo kinh ngạc, Khương Mật đứng thẳng dậy chậm rãi quay lại, đáp một tiếng.Vệ Thành nhìn mặt nàng trước, không biết có phải là đang nhóm lửa hay không, mà khí sắc đỏ hồng rất tốt.
Chàng hơi yên lòng, tiếp theo nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trong chốc lát ở giữa bụng chàng mở miệng, hỏi: "Xiêm y là mới làm? Hình như không vừa người lắm." Cháng vừa nói, vừa đi về phía Mật nương.Từ khi Vệ Thành đặt ánh mắt lên bụng mình, Khương Mật đã chột dạ.Chàng nhìn càng lâu, Khương Mật càng chột dạ.Chờ chàng đứng đến trước mặt, Khương Mật còn muốn lùi lại, không phải là cảm thấy mình mập lên khó coi ngượng ngùng, là nhớ tới lúc trước cha mẹ chồng muốn viết thư cho chàng thông báo tin mừng, nàng lại khuyên nhủ ngăn lại.Lúc ấy là vì tiền đồ của tướng công mà suy nghĩ, không muốn kéo chân sau của chàng, đến lúc này, Khương Mật bất tri bất giác lại cảm thấy sợ hãi, hai ngón trỏ bất an xoắn lại với nhau, xoắn vài cái, nói: "Là đặc biệt làm thành như vậy, nếu làm vừa người thì qua một thời gian nữa lại sợ không mặc được.
”Vệ Thành vừa rồi nghĩ tới là nàng béo thật hay mặc quần áo rộng.Nhìn thế này là do béo.Dù sao thành thân mới hơn một năm, còn chưa làm cha, mấy năm trước chàng cũng chủ yếu ở học đường, không chú ý xem xem nương tử nhà khác mang thai là như thế nào, cho nên chàng căn bản không nghĩ tới khả năng này.
Vẫn là Khương Mật, sau một thời gian ngắn bất an, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông xuống bên người Vệ Thành, kéo tới đặt lên bụng đã hơn năm tháng của mình, trong lúc khẩn trương còn mang theo chút chờ đợi phản ứng của Vệ Thành.Vệ Thành lúc đầu cứng đờ, chàng sờ sờ bụng Khương Mật, sau đó liền mở to hai mắt.“ Nàng ......”Vệ Thành trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương, vừa mới phun ra một chữ, liền dừng lại nuốt nước miếng.
Ban đầu chàng còn nhìn bụng Khương Mật, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn lấy được đáp án từ biểu tình của vợ.“Mật nương nàng là mang thai sao?”"Đúng vậy, thiếp mang thai."Vệ Thành còn không thể tin được, ngây ngốc hỏi: "Mang thai con của ta? ”Khương Mật giơ tay gạt tay chàng đang đặt trên bụng mình, nghiêng người, giận dỗi nói: "Không phải của chàng còn có thể là của ai? Thiếp còn có thể đi vụng trộm hay sao? ”Vệ Thành nắm tay nàng định đánh vào miệng mình, Khương Mật làm sao có thể xuống tay? Thấy nàng còn giận dỗi lại đau lòng mình, Vệ Thành cười ngây ngô một tiếng, chàng đưa tay ôm người vào lòng, vừa trân trọng vừa nói lại: "Thật tốt, ta thật sự rất cao hứng.
”" Được làm cha mà cao hứng như vậy?"Vệ Thành gật đầu một cái, nói đúng: "Lúc trước trong nhà gửi th cho ta nói đại tẩu lại có thai, ta còn rất hâm mộ, cũng mong ngóng Mật nương có thể sinh cho ta một đứa.
Bây giờ ta không bao giờ ở nhà, trong nhà có thêm một đứa trẻ thif vui vẻ náo nhiệt hơn nhiều, cuộc sống trôi qua hạnh phúc hơn.
Rồi lại nói...""Nói gì nữa?"Vệ Thành cúi đầu hôn lên trán Khương Mật, thấp giọng nói: "Lại nói không phải nàng đã sớm muốn có một đứa con sao? ”Khương Mật không thừa nhận, ngửa đầu hỏi chàng ai nói?"Còn cần ai nói? Nhìn là biết.
”.