Phủ thành có một cửa hàng chuyên bán son phấn đã được trăm năm tuổi, làm ăn rất phát đạt, bên trong bán son phấn giá rẻ hơn trăm văn tiền cũng có, loại đắt tiền lên đến hai lượng bạc cũng có.
Có thể thấy được bạn đồng môn là khách quen, hắn quen thuộc dẫn Vệ Thành đến tiệm, chỉ vào một hộp son.Vệ Thành nhìn theo hướng ngón tay hắn, đó là một cái hộp son tròn to bằng đáy bát, là loại hộp sứ màu, trên nắp còn vẽ một bức tranh mỹ nữ cực kỳ tinh tế.Đây là loại son đắt nhất trong cửa hàng, hai lượng bạc một hộp.Ngẫm lại một chút, Ngô thị bán lợn chỉ được bốn lượng, hộp son kia tương đương với nửa con lợn.
Loại son này khác với vàng bạc trang sức, nó là vật tiêu hao không bảo đảm giá trị, trong lòng Vệ Thành phân vân, một mặt cảm thấy cho dù hiện tại điều kiện đã tốt hơn một chút cũng không nên tiêu tiền phung phí như vậy, mặt khác lại đau lòng lúc Mật Nương gả tới đây, trang sức vàng bạc son phấn cái gì cũng không có, đến bây giờ cũng chỉ có một cây trâm bạc hoa mai kia...Vệ Thành có rất ít thời gian ra ngoài đi dạo, nhưng mỗi lần chàng đi chỉ cần nhìn thấy có thứ tốt liền muốn mua về cho Khương Mật.
Trong lòng chàng giãy dụa, lại nhìn mấy cái khác thích hợp hơn, nhưng vẫn cảm thấy loại hai lượng bạc tốt, nhìn đặc biệt tốt, còn nghĩ đến bộ dáng Khương Mật đang cầm hộp son này.Chưởng quỹ nhìn ra chàng đã động tâm, thay đổi đủ loại phương pháp khen son nhà mình, thổi phồng đến mức trên trời dưới đất không thể tìm thấy được ở đâu, nói cô nương nào có một hộp son như vậy đều có thể làm cho người ta hâm mộ, nhìn hộp khắc biết chất lượng son phấn bên trong.Không riêng gì chưởng quỹ, đồng môn cũng giúp đỡ khuyên nhủ.Nói hắn trước kia cũng mua cho nương tử một hộp, son này rất diệu kỳ, đừng ngại đắt, nó thực sự đáng giá hai lượng bạc.Bạn đồng môn lúc ấy còn nháy mắt với chàng một chút, Vệ Thành thấy biểu tình của hắn có cổ quái, hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng chàng cũng thật sự rất thích hộp son kia, tranh mỹ nữ phía trên cực kỳ xinh đẹp, vì thế Vệ Thành lừa mình nói coi như lần trước mình thi tháng chỉ được thứ hai, lấy hai lượng từ trong năm lượng bạc mua nó là được rồi.Hai lượng bạc đúng là không ít, nhưng Mật nương xứng đáng, nàng nên ăn ngon uống tốt dùng đồ cũng phải tốt, nên được hưởng phúc.Lúc Vệ Thành mua hộp son này, không biết biểu tình kỳ lạ của bạn đồng môn là có thâm ý, son này ở phủ thành bán đặc biệt chạy, nhưng chưa từng có nữ nhân đến mua, đều là nam tử mua cho thê thiếp hoặc là người trong lòng...!Tại sao?Còn có thể vì sao?Bởi vì trên hộp son còn có một bí mật.Đừng nhìn trên nắp hộp là một bức tranh mỹ nữ đàng hoàng, nếu dùng hết son phấn đựng bên trong, sẽ phát hiện được huyền cơ —— dưới đáy hộp có một bức tranh xuân cung đồ.Vị đồng môn kia của Vệ Thành lúc trước vào cửa hàng cũng bối rối, là người khác đề cử cho hắn, lúc bỏ tiền ra mua đúng thật là không nhìn ra thứ này dựa vào cái gì mà đáng giá đến hai lượng, chỉ biết mua về có thể làm cho nương tử vui vẻ.
Lúc ấy vợ hắn đang tức giận, vậy nên mới nhịn đau mua một hộp, cầm về lấy lòng nàng.Nhìn nương tử dùng cũng cảm thấy màu sắc đúng là đẹp hơn so với những loại son khác l, qua một đoạn thời gian, cho dù dùng tiết kiệm thì hộp son kia vẫn phải thấy đáy, ngày đó, vị đồng môn này xem được trò hay.Nương tử hắn vốn đang trang điểm trước gương đồng, tự nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, nàng cúi đầu nhìn hộp son trong tay, mặt đỏ bừng, một hồi lâu cũng không có động tác gì.Ngày đó vừa vặn là ngày nghỉ tuần của học đường, bạn đồng môn cũng đang ở trong phòng, cảm thấy cổ quái mới nhìn qua một cái.Vốn hai người bọn họ sau đó còn có việc, kết quả thiếu chút nữa không bước ra được khỏi cửa phòng.Nương tử đỏ mặt mắng hắn đọc sách thánh hiền mà trong bụng toàn ý đồ xấu, mua loại đồ vật không biết xấu hổ này về, ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng biểu tình lại rất thành thật, trong ý cự tuyệt lại mang theo vẻ ngượng ngùng xấu hổ, trong sự e sợ còn có chút không khắc chế được ngo ngoe muốn động...!Đồng môn hiểu ý, ôm người lên giường giải quyết tại chỗ, trực tiếp làm.Lẽ ra đã thành thân cũng không phải một hai ngày, chuyện kia cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, bình thường không hề có được tư vị như vậy.
Lần đó, tình triều nói đến là đến, áp cũng không áp được, sảng khoái đến mức hắn không biết là chiều hay tối.Mạnh Tử nói vui một mình không bằng vui chung, sau khi đồng môn tự mình cảm nhận được sảng khoái, có cơ hội sẽ đề cử cho người khác.Hắn còn muốn tạo ra kinh hỉ, lúc ấy không nói rõ, cứ như vậy, Vệ Thành đem hộp son chứa huyền cơ bên trong này mua về.
Lúc này chàng nhớ tới hộp son này, bảo Khương Mật chờ một lát, trở về tây phòng, lục ra hộp son từ dưới cùng của sọt sách, cầm ở sau lưng ra ngoài.Khương Mật canh lửa bên bếp, đợi một hồi, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy là nam nhân quay lại." Chỉ đi ra ngoài một lát như vậy? Chàng làm gì đó? ”Vệ Thành đi đến bên cạnh Khương Mật, không lập tức lấy hộp son giấu sau lưng ra, mà nói trước khi trở về mình có mua chút đồ..