Khương Mật nhớ tới cây trâm bạc đeo trên đầu, trong lòng nàng rất ngọt ngào, miệng nói: " Không phải lần trước đã nói chàng không cần mua cái gì nữa rồi sao?” Mặt Khương Mật hơi nóng, cũng không dám nhìn thẳng vào Vệ Thành, nàng nhìn vào bếp.Vệ Thành chuẩn bị lấy hộp son giấu sau lưng ra, đột nhiên cảm thấy tay bỗng nhiên trống rỗng.
Quay đầu lại nhìn, Ngô thị đã cầm lấy hộp son giấu sau lưng chàng, đang quan sát, vẻ mặt tò mò hỏi chàng trong hộp có gì?"Bên ngoài đã giải tán rồi sao mà nương lại vào đây được?”"Ta đến xem cơm đã xong chưa? Còn phải chuẩn bị nấu ăn, nhà có chuyện là lại phải ăn cơm trưa muộn, chúng ta ăn trễ một chút cũng không sao nhưng Mật nương không chịu được đói." Ngô thị nói xong giơ hộp son trong tay lên, hỏi nhi tử đây là cái gì?“......!Là son phấn, cho Mật nương.
”Ngô thị nhìn thoáng qua, đưa tay về phía Khương Mật, bảo nàng cầm: "Con dâu, cái này cứ cất trước đi đã, hiện tại con mang thai không nên dùng.
Ai cũng không biết son này làm từ cái gì, nếu bên trong có thứ không thích hợp cho bà bầu...!mà cứ mù quáng dùng thì con biết hậu quả rồi đấy.
”Hộp son qua tay hai người, lúc đến tay Khương Mật, hộp có chút ấm áp, nàng cúi đầu nhìn kỹ, giống như lời chủ tiệm nói, vừa nhìn đã thích.
Cảm thấy tranh mỹ nữ trên nắp đặc biệt đẹp, còn lấy ngón trỏ sờ sờ.Khương Mật càng nhìn càng thích, hai mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Vệ Thành, hỏi: " Chỉ là một hộp son cũng đẹp như vậy, đây có phải là rất đắt hay không?”Vệ Thành nói cũng được, lại nghĩ đến nương đang ở bên cạnh, chàng nói: "Sau khi học đường cho nghỉ, ta muốn mang về cho cha mẹ cùng nàng cái gì đó.
Cha mẹ còn dễ chọn, lần trước ta mua cho phụ thân một bánh trà thì lần này mua một bộ ấm chén để phối.
Còn có nương, ta mua cho nương một khối vải thượng hạng, có thể làm hai được hai bộ quần áo tốt.
Ban đầu cũng muốn mua vải cho nàng, nhưng vừa vặn đối diện bố trang có một cửa hàng son phấn, ta đi vào nhìn một chút, thấy cái này biết nàng nhất định sẽ thích liền mua về, giá cả đắt hơn một chút so với trấn nhưng vẫn còn được.
”Chàng nói đông nói tây, rốt cuộc vẫn không nói tốn bao nhiêu tiền, sợ nương nghĩ nhiều còn nhắc tới chuyện mua đồ cho cả nhà.Lúc đầu tâm tư Ngô bà tử còn ở trên hộp son, nghe Vệ Thành nói xong đã bị chàng dẫn sự chú ý đến vải, hỏi là loại vải gì? Màu gì? Không đợi Vệ Thành lên tiếng lại khoát tay " Ta còn mặc được loại xiêm y đẹp mắt gì nữa? Tam Lang con cũng thật là! Ta là một bà già hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi ra ngoài làm gì? Người ta trước mặt không dám nói gì, sau lưng có khi lại mắng ta là lão yêu bà? ”" Con còn có thể mua mấy màu xanh đỏ loè loẹt cho nương sao?"Vệ Thành nói xong chuẩn bị đưa cho bà xem, kết quả bị Ngô thị đá ra khỏi bếp, ngay cả Khương Mật cũng bị đuổi ra ngoài.Bà bảo hai người trở về phòng nói chuyện, không nóng vội mấy chuyện trà vải, chờ ăn no bụng rồi từ từ lấy ra chậm rãi xem.Lúc này Khương Mật cũng không giả vờ đòi ở lại hỗ trợ, nàng lớn bụng không giúp được bao nhiêu, cẩn thận cầm hộp son đi theo sau Vệ Thành trở về phòng.
Chờ trở về tây phòng, đến mép giường ngồi xuống, nàng lại cầm hộp son nhìn kỹ hai lần.Nàng nhìn hộp son phấn, Vệ Thành ngồi bên cạnh nhìn nàng, hỏi: " Thích không? ”Khương Mật nặng nề gật đầu, nói thích.Bảo nàng mở ra xem, Khương Mật liền mở nắp hộp nhìn thoáng qua, nội tâm nàng rất thích, nghĩ đến lời mẹ chồng nói mang thai đứa nhỏ không thích hợp dùng cái này, mới nắp hộp lại."Tướng công chàng ở phủ thành cũng không dễ dàng gì, đừng tiết kiệm mua cho ta thứ đắt tiền như vậy."Vệ Thành nghiêng về phía nàng một chút, nói không đắt, lại nói: "Kỳ thật vừa rồi ta nói dối, ta nói với nương lúc ở bố trang mua vải thì thấy có cửa hàng son phấn đối diện, liền đi vào nhìn một chút...!Thật ra thì không phải.
Mật nương, khi nàng gả cho ta son phấn vàng bạc trang sức cái gì cũng không có, ta muốn mỗi lần trở về đều sẽ mang chút gì cho nàng, cứ như vậy chậm rãi rồi sẽ có đầy đủ.
Những người khác có, nàng cũng không được thiếu thứ gì.
”Lúc mang thai, người ta vốn dễ dàng thay đổi cảm xúc, vừa nghĩ đến chuyện gì không tốt là tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu ngay được, Khương Mật cho đến bây giờ chưa bao giờ đột nhiên cảm thấy khổ sở, nàng đã cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc, gả cho người tốt hơn bất cứ ai.
Vốn dĩ đang cảm thấy hạnh phúc, vẫn bị Vệ Thành làm cảm động một phen, mắt mũi nàng chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vất vả ngửa đầu lên mới nhịn lại được."Nhưng đừng nói những lời như vậy nữa, thiếp nghe mà muốn khóc.
Nghe người ta nói lúc mang thai con tốt nhất đừng rơi nước mắt, khóc nhiều lại sinh ra một cái túi nước mắt...!Thiếp không muốn bị chọc cho tức giận.
”Khương Mật bình thường ít khi có nhiều cảm xúc như vậy, khó có thể nhìn thấy nàng như vậy, Vệ Thành nhìn đến thất thần.Nếu là ban đêm thì tốt, ban ngày bị chồng nhìn chằm chằm, Khương Mật có chút ngượng ngùng, nang tìm đề tài hỏi chuyện nửa năm này ở học đường ra sao? Chàng có ăn ngon, sống tốt không, có bị bệnh không?" Ta ổn, nàng thì sao? Sau khi chẩn ra hỉ mạch cho tới bây giờ như thế nào? Nói ta nghe.”Khương Mật bắt đầu từ đầu, đem đủ loại chuyện mấy tháng nay kể lại một lần, ngoại trừ cuộc sống nhỏ của nhà mình, nàng cũng nhắc tới đại ca nhị ca cùng với bên nhà mẹ đẻ mình, đem những chuyện không tiện viết vào trong thư đều nói với Vệ Thành.
Cuối cùng nói đến chuyện trong nhà có trộm, có thể bắt được cũng là tối hôm qua nàng nằm mơ, còn nói cho chàng nghe sau khi tỉnh mộng ba người hợp lực như thế nào, hạ kế sách làm sao bắt được người, làm sao bắt hắn nhận tội..