Ngô thị bưng chén canh lên uống, uống xong đặt bát, nói: "Nói chuyện với con có thể gấp chết ta.
Tại sao con không hiểu? Nương đây không phải là sợ con đến lúc đó có tình huống gì, như trước khi viện khảo đấy.
Thi viện ít nhất năm nào cũng có, con không phải nói cử nhân ba năm mới cho thi một lần sao? Nếu như con lại bị chạm vào cánh tay một cái, vậy không phải là phí phạm hai năm đọc sách? Không đáng tiếc à? Để Mật nương đi cùng nương mới yên tâm, cho dù có tình huống gì Mật nương đều có thể mơ thấy, con chỉ cần chuẩn bị ứng phó là được.”Vệ Thành còn có chút chần chờ, nói: " Cũng không phải là con sợ bạn bè chê cười, chỉ là như vậy cũng quá vất vả cho Mật nương..."Khương Mật ban đầu không mở miệng, nàng có chút đói bụng, đang ăn, nghe đến đây mới buông đũa đặt tay lên mu bàn tay Vệ Thành: "Nương nói đúng, thiếp đi theo chàng.
”"Đi xa phải chịu rất nhiều khổ sở, ở nhà mới thoải mái..."Khương Mật mím môi nói: "Thiếp không sợ nhất chính là chịu khổ , chàng ngẫm lại lúc trước thiếp khổ còn ít sao? Tướng công chàng cần phải vì tiền đồ của mình mà suy nghĩ, cũng nên vì thiếp và cha mẹ mà ngẫm lại.
Nếu chàng đi thi ở tỉnh thành, thiếp ở nhà mơ thấy cái gì, nước xa không cứu được lửa gần, còn không bị gấp chết? Làm sao mà chúng ta có thể yên tâm ở nhà chờ đợi tin tức? ”Vệ Thành nắm ngược tay nàng, nói: "Hai người căng thẳng quá rồi, nàng xem một năm gần đây không phải là không có chuyện gì sao? ”"Đó là không có kỳ thi lớn gì, nương nói, ban đầu tướng công cũng thuận buồm xuôi gió, thẳng đến khi đi tham gia viện khảo, vốn quanh năm không xảy ra chuyện gì, cứ đến thời điểm quan trọng nhất là xảy ra chuyện."Vệ Thành bật cười: "Thật sự là nói không lại nàng...""Đó là bởi vì thiếp chiếm đạo lý."" Con thì sao? Mật nương nàng theo ta đi tỉnh thành, hài tử nhỏ như vậy thì làm sao bây giờ? Đem theo nó ra ngoài thì lo lắng, không mang theo lại càng lo hơn, làm sao bây giờ? ”Khương Mật cũng không có chủ ý gì, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ chồng Ngô thị: "Nương nói xem? Nương đưa ra cho con một ý kiến đi.
”"Ta cho con một chủ ý.
Con để cháu ngoan ở nhà, ta chăm sóc thay con, ta đã sinh ba đứa con trai đều lớn lên, nuôi con có kinh nghiệm, đáng tin cậy hơn so với mấy người trẻ.
Về phần cho con bú, con không ở nhà không có cách nào cho ăn cũng không sao, cùng lắm thì khoảng thời gian con ra ngoài nương bồi bổ thân thể cho vợ đại lang, để cho nàng có nhiều sữa hơn.
Hai người mang thai gần nhau, chắc sẽ sinh ra trong cũng một tháng, đến lúc đó bồi bổ cho nàng có sữa, bú một hay hai đứa cũng là bú sữa, không sao.
”Nếu là nhị tẩu hẳn là có thể thành, đại tẩu làm gì dễ nói chuyện như vậy?Trong lòng Khương Mật có hoài nghi.Ngô thị đem phản ứng của nàng nhìn ở trong mắt, bĩu môi nói: " Trong thôn cũng không chỉ có hai người các con là mang thai, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền là có người nguyện ý hỗ trợ cho đứa nhỏ ăn sữa, có thể đói cháu trai ta? Tam tức phụ, con đừng suy nghĩ lung tung, hôm nay cứ quyết định thế đi, đợi đến tháng tư tháng năm con sinh xong nắm chặt thời gian dưỡng tốt thân thể, tháng sáu chuẩn bị đi phủ thành, chờ cùng lão tam đi thi, thi xong có kết quả hai người lại cùng nhau trở về.
Trong khoảng thời gian này yên tâm giao con cho nương và cha con, nếu không chăm sóc tốt, hai người các con trở về hỏi tội sau có được không?”Đã nói đến nước này, sao còn có thể không được?Khương Mật gật đầu đồng ý, nàng ngồi xuống ăn tiếp.
Vệ Thành thật sự không muốn trong nhà lao sư động chúng, nhưng ngoại trừ chàng ra, Vệ phụ, Vệ mẫu Ngô thị, nương tử Khương Mật đều rất kiên trì, ba người lo lắng chàng một mình đi tỉnh thành thi, sợ xảy ra vấn đề gì.Ngô thị còn nói, quản con có đồng ý hay không, dù sao cũng ngăn không được, con đến lúc đó cũng không có ở nhà.Khương Mật nghe mà buồn cười.Vệ Thành rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đồng ý."Đúng rồi, Tam Lang thời gian này ở nhà nhớ nghĩ tên cho con trai con, trước khi ra khỏi cửa nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, bằng không chờ đến khi con trở về nhi tử có khi phải gọi là Đại Trụ gì đó, tốt hơn một chút cũng chỉ là Phú Quý hay tương tự vậy, cha con cũng chỉ biết lấy mấy loại tên kiểu này, lúc trước nếu không phải ta, ba huynh đệ các con sẽ không gọi là Đại Lang Nhị Lang Tam Lanh, mà là Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao..."Vệ Thành không có phản ứng, Vệ phụ lại thẹn quá hóa giận, lỗ tai đỏ bừng, tức giận nói: "Ta không phải chỉ là thuận miệng nói hay sao? Mệt bà còn nhớ kỹ.”"Thuận miệng nói? Ông bảo Tam Lang thuận miệng nói, nó có thể nói ra mấy cái tên kiểu như Lông Mao, Cẩu Đản vớ vẩn đó sao? ”Vệ Thành:...Nói không nên lời, vẫn là chịu thua.Được Ngô thị nhắc nhở, Vệ Thành đúng thật là dành thời gian thay đứa nhỏ còn chưa chào đời tìm một cái tên.
Đại danh không cần vội vàng, chàng tìm trước hai nhũ danh, một cho bé trai, một cho bé gái.Theo truyền thống nông thôn, nhũ danh càng xấu hài tử càng dễ nuôi, nhưng để cho Vệ Thành là một người đọc sách đặt một cái tên thật xấu, chàng không làm được, không qua được cửa ải trong lòng, cứ lấy một cái tên bình thường lại có ngụ ý tốt, nếu là nam hài, gọi là Cây Trúc hoặc là Nghiên Mực như vậy.
Nếu nữ hài, tên nữ nhi Vệ Thành lại không biết đặt, thật sự không quyết định được, chàng thừa dịp buổi tối trước khi đi ngủ thương lượng với Khương Mật, hỏi nữ nhi gia nên đặt nhũ danh là gì thì tốt.Khương Mật suy nghĩ một chút, vùng nông thôn khôn nhiều người sẽ đặc biệt đặt tên cho con gái, rất nhiều nhà toàn tiện để Đại Nha Nhị Nha mà gọi, đặc biệt có đến phân nửa nhà lấy tên Chiêu Đệ mong ngóng đệ đệ để gọi, còn không thì chính là các loại hoa..