Khương Mật ở Lâm gia an tâm nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, Vệ Thành đã mấy ngày không đến, lần tiếp theo cũng là cùng với họ Lâm, nhắc tới việc chuẩn bị đi tỉnh thành.
Còn hơn ba mươi ngày nữa mới đến kỳ thi, đi từ Túc Châu không cần lâu như vậy, cho dù đi chậm, trong vòng mười ngày cũng có thể đến.
Bọn họ muốn đi sớm để làm quen một chút, với lại, thời gian này cũng có học sinh lục tục đi tỉnh thành, đi sớm mới dễ tìm chỗ dừng chân, đi trước còn có thể nghỉ ngơi vài ngày, vừa mới mệt nhọc chạy đến mà lập tức vào hào xá thi luôn thì chỉ có chết.Đây đều là bài học kinh nghiệm mà họ Lâm tổng kết ra, dù sao hắn cũng đã thi qua một lần.Hôm nay, tẩu tử Lâm gia đề cập với tướng công chuyện nàng muốn cùng Khương Mật kết bạn đi tỉnh thành, nói trong nhà đều sắp xếp xong, hành lý cũng thu thập xong: "Có chúng ta ở đây, hai người chỉ cần chuyên tâm đọc sách, những chuyện khác chúng ta cam đoan an bài thỏa đáng.
Tướng công chàng lúc trước có nói có người tâm tư xấu động tay động chân ở trong khách điếm nơi học sinh ở, lẻn vào trong hạ thuốc xổ, hại không ít người? Chúng ta không cần phải lo lắng chuyện này, thiếp đi mua thức ăn, thiếp nấu ăn cho chàng, yên tâm ăn.
”Nghĩ như vậy, để nàng đi theo hình như rất thuận tiện.Bạn đồng môn họ Lâm nhìn về phía nương tử, lại nhìn thoáng qua Khương Mật, nói: " Nàng nói đến là hăng hái, đã thương lượng cùng đệ muội rồi sao? ”Khương Mật vội vàng đi ra nói đỡ: " Vốn ta cũng muốn đi tỉnh thành, có tẩu tử làm bạn đúng là quá tốt.
”Sau đó hai ngày, bọn họ xuất phát rời khỏi Túc Châu, đi về tỉnh thành.Thuê xe ngựa, trời sáng đi, trời tối dừng lại, mất năm ngày.
Lúc bọn họ đến cũng coi như còn sớm, không tốn bao nhiêu sức lực đã thuê được một nhà trống, tính toán muốn ở tỉnh thành hơn một tháng, dứt khoát trả hai tháng tiền nhà, cứ như bốn người đã ổn định ở tỉnh thành.Khương Mật cùng tẩu tử Lâm gia phân chia công việc, những việc cần người xuất đầu lộ diện đều do tẩu tử Lâm gia đi, nàng ở trong viện làm việc.
Còn cánh nam nhân thì đầu tiên là nghỉ ngơi một ngày, sau đó tiếp tục đọc sách ôn tập.Từ lúc ra khỏi thôn Hậu Sơn đến bây giờ, Khương Mật không gặp ác mộng, đúng lúc nàng cho rằng lần này có thể sẽ không có chuyện gì.
Ai ngờ là đến cuối tháng bảy, nàng bị vả mặt.Lúc này còn chưa tới mười ngày là đến kỳ thi hương, tâm Khương Mật treo lơ lửng, bình thường nàng không dám biểu lộ gì, ban đêm tắt đèn nằm trên giường mới suy nghĩ nhiều.
Nghĩ đến chuyện nếu Tam Lang thi đậu là tình huống gì, thi không được thì thế nào.Suy nghĩ lung tung một lúc, sau khi ngủ, nàng mơ thấy một giấc mơ.Giấc mộng kia không mạch lạc, lúc đầu hình như có người đến viện bọn họ thuê, hình như bọn họ có quan hệ không tệ với Tam Lang và Lâm đại ca, nói cười hàn huyên một trận.
Sau đó những người này không hiểu sao lại đi ra đường lớn, trên đường hình như xảy ra chuyện, rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, Khương Mật ở bên ngoài cùng, nàng tò mò, muốn chen vào xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sống chết cũng không chen vào được.
Chờ đám người tản ra mới nhìn thấy rất nhiều thư sinh bị đánh đến gần chết, Tam Lang cũng ở bên trong, chàng nằm trên mặt đất, trên người dính rất nhiều máu.Lúc Khương Mật tỉnh lại, trời còn chưa sáng, bốn phía một mảnh đen kịt, nàng mở mắt nhìn xà nhà phía trên, nhìn một lúc lâu mới nhẹ nhàng nghiêng người, mơ hồ nhìn sườn mặt nghiêng của nam nhân nằm bên phải mình.Mấy ngày gần đây, chàng không thắp đèn để đọc sách vào ban đêm nữa, ban ngày vẫn học hành rất chăm chỉ, nhưng ban đêm thì nghỉ ngơi sớm, chàng nằm ngửa, ngủ rất say.Khương Mật vừa tỉnh lại, tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra từ trong lồng ngực, cho dù đã mở mắt ra, nhưng trong mắt nàng không phải là xà nhà trên đỉnh đầu, mà là hình ảnh Vệ Thành người nhuộm đầy máu.
Mãi cho đến khi nàng nghiêng người, nhìn thấy chàng vẫn đang nằm bên cạnh mình, thấy chàng khỏe mạnh, ngủ ngon, không đau đớn, Khương Mật mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ.Nàng tự nói với bản thân mình hai lần, tất cả những chuyện đó không có thật, còn chưa xảy ra...Sau khi tâm trạng thoải mái hơn một chút, nàng mới bắt đầu suy nghĩ xe làm thế nào để nói chuyện này với Vệ Thành.Từ lúc này cho đến bình minh, Khương Mật đều mở mắt không ngủ.
Ngay cả như vậy, nàng vẫn không nghĩ ra nên nói như thế nào.
Tướng công luôn tin tưởng mình đã khổ tận cam lai, từ giờ trở đi sẽ không gặp chuyện gì nữa, lúc trước còn phản đối nàng đi theo bôn ba chịu tội, kết quả ông trời vẫn cố tình đưa ra một láng khảo nghiệm, không hề có ý muốn buông tha cho chàng, chàng nghe xong lại bị đả kích thêm một lần...!Nhưng dù có thế nào, nàng cũng phải nói, không thể trơ mắt nhìn chuyện xấu phát sinh.Bởi vì xảy ra chuyện vào ban ngày, Khương Mật không vội vàng nói ngay lúc sáng sớm, nàng đi nấu cháo gạo trước, luộc hai quả trứng, sau khi mọi người dùng xong điểm tâm sáng, nàng mới kéo tay áo Kéo Vệ Thành, nói: "Tướng công chàng chờ thiếp ở trong phòng một lát, thiếp có việc muốn thương lượng với chàng.
”Khương Mật nói xong rồi đứng lên thu chén, bị tẩu tử Lâm gia ngăn lại: "Có việc thì đi đi, có mấy cái chén này ta rửa là được rồi.
”"Vậy làm phiền tẩu tử.""Phiền cái gì? Chẳng phải chúng ta cùng nhau ra ngoài là để giúp đỡ lẫn nhau sao? ”Trong lúc nói chuyện, tẩu tử Lâm gia đã xếp mấy cái chén chồng lên nhau, bưng ra ngoài.
Nam nhân nhà nàng đang chuẩn bị đọc sách buổi sáng, Vệ Thành trở về phòng cùng Khương Mật, hỏi nàng có chuyện gì?Khương Mật mím môi, nói: "Tối hôm qua thiếp lại nằm mơ.
”Trong lòng Vệ Thành đột nhiên căng thẳng, hô hấp bị đình trệ, chàng nhìn chằm chằm Khương Mật, như muốn nhìn ra điều gì đó từ m biểu tình của nàng.
Sau một thời gian, chàng hỏi: "Là chuyện của chúng ta ở đây hay ở nhà?" ”" Ở đây.""Có phải là ta không?"Nói đến đây, Khương Mật không nhịn được nhớ lại, vừa nhớ lại trong lòng nàng liền khó chịu, hốc mắt phiếm hồng, không có cách nào tiếp tục đối diện với Vệ Thành.
Khương Mật xoay người sang bên cạnh, đi hai bước, nói: "Thiếp mơ thấy có người đến tiểu viện tìm các chàng, sau đó hình như chàng và Lâm đại ca cùng bọn họ đi ra ngoài, chuyện xảy ra trên đường phố, thiếp cứ chưa từng đi tỉnh thành, vậy nên đó là con đường nào thiếp cũng không nhận ra, lý do vì sao xảy ra chuyện cũng không biết, thiếp chỉ biết một chút như vậy...".