DeYun
Ngày hôm sau, Tần Thái đã không ngủ cả đêm để viết đống trận pháp rắc rối, làm Sa Ưng giật nảy mình: "Cô muốn làm gì vậy?"
Vẻ mặt Tần Thái rất hưng phấn: "Sa Ưng, tôi phát hiện năng lượng thổ trong quá trình chuyển hóa năng lượng từ thổ sang kim của ngũ hành, không chỉ tiêu hao năng lượng từ tự nhiên mà còn xói mòn năng lượng từ các nội tạng hành Thổ trong cơ thể người thi triển. Tôi cảm thấy chắc chắn là do năng lượng thay đổi trong quá trình chuyển hóa hình thành ra một loại năng lượng khác, nó tương tự với nguyên tố ngũ hành trong cơ thể, cho nên đã lấy luôn năng lượng từ cơ thể để tham gia vào quá trình chuyển hóa....."
Thao thao bất tuyệt một hồi, Sa Ưng thở dài: "Tôi vẫn luôn nghĩ mình là người thông minh....Nhưng cô đã làm tôi phải suy nghĩ lại. Được rồi, cô nói tôi phải làm gì đi."
Tần Thái lấy bức vẽ trận pháp tới: "Xin lỗi, tôi đã quên rằng chỉ số thông minh của anh có hạn. Anh xem, trước tiên tôi dùng pháp trận này, khóa năng lượng ngũ hành trong cơ thể lại, sau đó lại dùng pháp trận này, tạo ra một kết giới khóa khác, không cho năng lượng ngũ hành của ta bị xói mòn ra ngoài. Từ góc độ khoa học mà nói thì mỗi năng lượng đều có định luật bảo toàn. Cũng chính là nó sẽ không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi mà nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc từ vật này sang vật khác, và trong quá trình chuyển hóa đó, tổng năng lượng là một đại lượng không đổi. Nếu tôi dùng trận pháp ngăn nó lấy năng lượng từ cơ thể, như vậy tôi dùng bao nhiêu năng lượng thổ từ tự nhiên, thì sẽ chuyển hóa thành bấy nhiêu năng lượng kim.
Sa Ưng hít một hơi khí lạnh: "Cô là đang tính dùng một tấn cát hóa thành một tấn vàng sao?"
Tần Thái im lặng một chút: "Chà, có lẽ là không thể, chuyển hóa thành một tấn sắt hay đồng gì đó còn được. Khẩu quyết này trước tiên là chuyển hóa thành năng lượng kim trong ngũ hành, rồi lại từ năng lượng kim đó hóa thành vàng. Năng lượng kim có quá nhiều loại, bây giờ tôi chưa thành thạo nên sẽ rất khó."
Sa Ưng lại có hứng thú: "Được rồi được rồi, cô chuyển hóa thử xem. Nếu thành công thì cô chính là một đóa kỳ ba của Huyền môn."
Tần Thái hừ một tiếng, rồi bắt đầu bày trận, chỉ là pháp trận này dùng nhiều khẩu quyết, nguyên lý sắp xếp lại phức tạp, Sa Ưng chỉ có thể hiểu được một phần.
Suy nghĩ bày trận một lần là mất hai ngày, Tần Thái viết khẩu quyết dài đến 30 trang, nhìn rất lộn xộn không có quy luật nhưng lại lập được pháp trận. Nếu cô không phải là đệ tử của cả Bạch Hà và Bạch Cập thì không có khả năng bày được trận này đâu.
Tần Thái đang cực kỳ phấn khích, định chạy nhanh lên thử một lần. Đàm Tiếu sợ hãi giữ chặt cô lại: "Đổi thân thể khác rồi thử, đừng chơi đến hỏng cơ thể này!!"
Lúc này cô đổi sang thân thể nam, đứng chính giữa pháp trận.
Sau đó cô bày hết những đồ vật trấn trận, bắt đầu đọc từng chút một trên 30 trang kia.
Ban đầu Đàm Tiếu, Sa Ưng và Tang Cốt Nê rất chờ mong đứng một bên hóng. Kết quả là hai giờ sau Tần Thái vẫn còn niệm chú, bọn họ cảm thấy nhàm chán quá nên bỏ đi rồi.
Yến Tiểu Phi không có việc gì làm, hơn nữa vết thương cứ bị lại nên không đi đâu được, hắn nhàn rỗi không có việc gì, cứ đơn giản ngồi bên cạnh nhìn. Chuyển hóa năng lượng ngũ hành vốn là chuyện lạ, huống chi còn hóa một tấn cát thành một tấn kim loại.
Thật ra là lòng hắn đang hy vọng rằng, trong lúc Tần Thái thao tác chuyển hóa thuận tiện biến bản thân thành một khối kim loại luôn đi, sung sướng!!
Từ sáng đến tối Tần Thái vẫn niệm chú, Đàm Tiếu đứng ngồi không yên "Có cần gọi cô ấy đi ăn cơm không?"
Sa Ưng không thèm quan tâm: "Không đâu, nói không chừng cô ấy có thể từ đống cát đó làm mọc lên lương thực luôn đấy."
= =
Tối hôm sau, đương lúc ai ai cũng ngủ ngon. Tần Thái chạy lên từ tầng hầm với gương mặt phấn khởi: "Oa Oa Oa, người địa cầu ngu xuẩn các ngươi, mau mau dậy xem thành quả của lão phu!!"
Nửa tin nửa ngờ đi xuống, thấy đống cát lúc trước đã biến thành đống gì đó không rõ. Tang Cốt Nê nghiên cứu một chút: "Chà, quả là một phát minh vĩ đại...." Vẻ mặt của nó rất chân thành tán thưởng: "Họ Lam, trước kia quả là ta có thành kiến với cô, cô xác thật là người giỏi như thế."
Tần Thái cười đến không khép được miệng, Sa Ưng liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi thấy cô nên chờ nó nói cho hết lời rồi hẳn vui."
Tần Thái trừng mắt liếc anh, bên kia Tang Cốt Nê đang vuốt cằm, vẫn rất tập trung và cảm thác: "Vậy mà cô có thể chuyển hóa đống cát này thành đống phân chim...."
......
Tần Thái nhảy dựng lên: "Nhìn kiểu gì vậy hả, đây là sắt, là sắt đó, ngươi sờ xem!!"
"Này....là sắt sao?" Tang Cốt Nê cầm lên tay, sau đó chửi ầm: "Cái thứ vô dụng, ngươi hóa cát thành thứ này để là gì chứ hả?!"
Sa Ưng đi tới nhặt lên một ít nắm chặt trong tay, gương mặt liền biến sắc, tuy là vẫn còn thô ráp, nhưng đúng là khoáng thạch, hơn nữa hàm lượng sắt trong này không thấp. Cô ấy....thật sự đã làm được.
Anh còn chưa lấy lại tinh thần, nhìn Tần Thái giương vẻ mặt khoe khoang liền vỗ vỗ vai cô: "Tiếp tục nỗ lực."
Tần Thái vừa gặt được thành quả, rất tin tưởng vào khả năng của mình: "Trước tiên cần đơn giản hóa pháp trận này đã, cụ thể là thay đổi khẩu quyết chuyển hóa năng lượng."
Cô lại vui sướng chạy lại tiếp tục nghiên cứu, Đàm Tiếu nhìn đống quặng kia, ngơ ngác hỏi: "Cô ấy thành công rồi?"
Sa Ưng lắc đầu thở dài: "Cô ngốc này thật sự là một thiên tài."
Tần Thái giảm từ 30 trang xuống còn 20 trang, lại thử thêm lần nữa, lần này đã biến thành một đống quặng như bột phấn trắng. Mấy ngày nay Đàm Tiếu không được rảnh rỗi, liên lục giúp công nhân dọn khoáng thạch ra ngoài rồi xúc cát đưa vào trong. Đất cát phía sau vườn hoa đã đào thành từng hố lớn, sắp đào xuống tâm Trái Đất luôn rồi.
Nếu không được lấp lại mà cứ đào như thế, thành tựu của Tần Thái sẽ là tìm hiểu được tâm Trái Đất rỗng hay đặc đấy.
Mỗi lần có khẩu quyết nào cần sửa Tần Thái đều nhớ kỹ, cứ như vậy qua nửa tháng đã có thể thực hiện chuyển hóa trong vòng mười phút.
Trước đây vì chuyện hóa cát thành vàng có lực hấp dẫn hơn nên không có Huyền Thuật sư nào đi nghiên cứu hóa cát thành thứ khác. Cho nên thuật pháp cô sáng tạo ra là chưa từng có. Tần Thái từ từ tiến tới, từng bước một nghiên cứu cách hóa Thổ thành một thứ kim loại nhất định.
Khẩu quyết hóa cát thành vàng kia đã cho cô ý tưởng rất tốt.
Một tháng sau, bên Dưa Chuột gọi điện tới còn đưa đến cả một đĩa CD. Tần Thái vừa mở ra, trong đó lưu lại video của sáu chỗ có địa hình đồi núi. Dưa Chuột rất dứt khoát: "Sáu chỗ này tương tự với miêu tả của cô, hơn nữa đều tìm thấy dấu móng tay trên quả dưa. Mặt sau có hình của từng dấu đó, cô cần phân biệt chúng."
Tần Thái xem xong cả CD, không thể không thừa nhận rằng hiệu suất của Dưa Chuột quả thật rất tốt. Cô nhanh chóng nhận ra dấu móng của mình, trong lòng kích động khó nói thành lời. Lão gia tử, cuối cùng ông cũng phải hiện thân rồi, hahahahaha.
Cô nhanh chóng chuyển video này cho Bạch Hà, chuyện này cả Bạch Hà và Yến Trọng Hoan đều rất coi trọng, lập tức mở cuộc họp thảo luận lên kế hoạch. Tần Thái đưa toàn bộ tiền còn thừa cho Dưa Chuột, nhờ nó để lại họ dưa nhà mình để giám thị nơi đó. Đặc biệt là Lão gia tử.
Tìm được chỗ ở thì việc giám sát dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ là đấy là nơi núi sâu, hình ảnh được quay lại rất nhàm chán, toàn là màu xanh của cỏ cây. Chỉ có một chốc lát, Tần Thái cảm thấy kì lạ: "Người này là ai?"
Trong hình là một người mặc trường bào màu lam, dáng người cao ráo, dung nhan tuấn lãng. Tần Thái phóng to hình ảnh lên, người này.....sao lại quen mắt thế nhỉ?
Cô cố gắng suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nên đành từ bỏ.
Ngày hôm sau, Tần Thái bị gọi về biệt thự của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân nổi trận lôi đình vì ba ngày trước đã bảo dì Trân nói cho Tần Thái biết ngày mình rời núi. Vậy mà Tần Thái không hề đi đón, làm Nhị phu nhân phải đứng đợi trước tòa nhà một tiếng đồng hồ. Cuối cùng là dì Trân phải tự mình đến.
Tần Thái quỳ trên mặt đấy, nhìn thoáng qua gương mặt dì Trân, không nói một câu. Nhị phu nhân phát hỏa một hồi làm Tần Thái mặt xám mày tro. Việc này rất đặc sắc trong mắt dì Trân, cùng hùa theo Nhị phu nhân dạy dỗ Tần Thái.
Tần Thái rót chén nước trà giúp Nhị phu nhân nguôi giận, cũng may không phải là chuyện quá nghiêm trọng.
Sau khi về lại phòng, Tần Thái thấy dì Trân đã dán giấy note ngày Nhị phu nhân trở về trên tường phòng cô. Bà ta biết rõ gần đây Tần Thái không về biệt thự, cũng không gọi điện mà dán tin ở đây.
Tần Thái cầm lên cười cười, không nói gì.
Tối đó, lúc Tần Thái đang ngủ bỗng không kiềm chế được tự nhập định, khung cảnh là một siêu thị nhỏ, Nguyệt Hiện đang cầm một lọ nước sốt salad, và Bạch Cập đang nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô.
Tần Thái bật dậy, đáng chết, rốt cuộc Bạch Cập vẫn tìm được cô ấy.
Sư phụ ơi là sư phụ, hai tháng rồi, một chút tiến triển cũng không có là sao?