Chương 74: ngày 22 tháng 4. A
deyun
Tả Lực Khôi không biết tại sao thân thể Tần Thái lại càng lúc càng lạnh, phản ứng đầu tiên là phải đi bệnh viện. Tần Thái bị anh bế lên, liều mạng chạy đến trấn trên,vừa chạy vừa tìm xe.
Tần Thái lại không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, chỉ lập tức ôm lấy đầu của Tả Lực Khôi rồi hôn lên.
Tả Lực Khôi ngốc tại chỗ, anh ta tuy đã 30 tuổi nhưng từ bộ đội đặc chủng chuyển sang cảnh sát, trước giờ chỉ bắt được đạo tặc, đánh được đạo tặc, đã bao giờ đối phó với nữ háo sắc.
Tần Thái bất chấp, dùng đầu lưỡi cạy đôi môi kia ra, hít sâu một ngụm dương khí. Thân thể của Tả Lực Khôi cường tráng lại chưa gần nữ sắc bao giờ nên tràn đầy, cô liền cảm thấy thân thể bắt đầu ấm lại.
Cô tham lam hút thêm hai lần nữa mới dừng lại. Tả Lực Khôi không phát hiện điểm kỳ lại, chỉ đang lúng túng. Trấn nhỏ này tuy không thể so với thành phố lớn người đến người đi, nhưng cũng có vài người đi ngang qua.
Ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ, dù đi thật xa cũng cố quay đầu nhìn lại, hận không thể dùng kính viễn vọng để nhìn cho rõ. Tần Thái hoàn toàn mặc kệ, cô quyết định phủi sạch: " A, em vừa mới làm sao vậy?"
Cô cố gắng sử dụng đôi mắt có vẻ vô tội lại thuần khiết, Tả Lực Khôi không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng thả cô ra: " Không... Không có việc gì. Em có khỏe không?"
Tần Thái làm bộ làm tịch mà đỡ đầu một chút —— cô không thể cứ ôm Tả Lực Khôi, như vậy anh ta sẽ nghi ngờ. Cần phải mau chóng trở về Thiên Lư Loan.
" Em vẫn khỏe, trời cũng không sớm nữa, chúng ta trở về đi." Cô không ngừng thúc giục, Tả Lực Khôi vẫn cảm thấy quái dị: " Không thì anh mang em đi bệnh viện kiểm tra trước một chút."
Đương nhiên Tần Thái không thể đi: " Không không không, em thật sự không có việc gì, mau trở về đi thôi, về trễ chị họ sẽ lo lắng."
Tả Lực Khôi chỉ có thể nghe theo mà đưa cô về Thiên Lư Loan, không khí trên đường về có chút kì lạ, hai người đều không nói gì. Vừa xuống xe Tần Thái không quay đầu lại mà chạy một mạch vào tiểu khu! Tả Lực Khôi lại không gọi, không nói gì cứ để cô đi.
Đang vội chạy thì bên tai nghe thấy tiếng khóc của con nít.
Tần Thái quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một người phụ nữ đang ôm trẻ con, lúc này bé khóc đến khàn cả giọng. Bên cạnh đang có một bảo vệ: " Tôi nói nè chị Ngô, mỗi tối đứa nhỏ này đều khóc, hàng xóm đã khiếu nại rất nhiều lần, sao bây giờ ban ngày cũng khóc luôn vậy?"
Người phụ nữ được gọi là chị Ngô kia Tần Thái biết —— là người dắt con chó xém cắn phải cô.
Nghe mấy lời này, chị Ngô cũng phát sầu: "Tiên sinh Chu đã mời ba người, thay nhau làm phép giúp nó, nhưng nó vẫn cứ khóc, tôi thật hết cách mà, ôi ôi.... Ngoan đừng khóc, chúng ta đi xem cá cá....."
Bà ta dỗ đứa nhỏ, đột nhiên Tần Thái nhớ tới —— tiên sinh Chu phải là cái người cho con chó,Chu Chí Minh?
Tốt thôi, nể mặt anh ta đã cho con chó.
Cô đi qua đó, không nói hai lời ôm lấy đứa nhỏ. Chị Ngô cả kinh tưởng có người bắt trẻ con, lớn tiếng kêu: " Cô làm gì?"
Tần Thái xua xua tay, nhưng mà rất kỳ quái, đứa nhỏ được cô ôm lên thì lại không khóc nữa.
Vẻ mặt chị Ngô kinh hỉ: " Ai, này..."
Tuy rằng bảo vệ nơi này không quen biết thân thể này của Tần Thái, nhưng nơi này không phải nhà giàu thì cũng là người qua lại với họ, anh ta lập tức tiến lên lấy lòng Tần Thái: " Tiểu thư, cô có biện pháp thì giúp tiên sinh Chu đi, cô xem đứa nhỏ khóc như vậy thật đáng thương, mấy nhà xung quanh cũng không yên."
Tần Thái niệm một lần an hồn chú cho đứa nhỏ, chốc lát sau nó liền ngủ say. Đầu cô cũng không nâng: " Cái này rất đơn giản, nhưng mà ta yêu cầu ngày tháng năm sinh của đứa nhỏ."
Chị Ngô có chút khó xử: " Tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là người làm trong nhà, cái này không dám tự ý đưa cho người ngoài."
Tần Thái thấy mình đã hủy mất con chó nhà họ, giờ coi như là trả nợ ân tình.
Cô lấy ra một cái danh thiếp đưa cho chị Ngô: " Bảo Chu Chí Minh gọi vào số này."
Chị Ngô nhận danh thiếp, vui vẻ ra mặt: " Được được."
Về đến nhà, Đàm Tiếu đang ngồi xem TV trong phòng khách thấy cô trở về liền hỏi: " Đi đâu?"
Tần Thái vẫn chưa đổi lại thân thể, lo cơ thể này không đủ dương khí sẽ hỏng. Lúc này cọ cọ vào người Đàm Tiếu, Đàm Tiếu rất tự nhiên đưa cánh tay ôm cô vào ngực.
Ước chừng mười mấy phút, Tần Thái cảm thấy thân thể đã ấm áp, mới chui ra chạy nhanh đi đổi lại thân thể của mình.
Đổi xong đi ra, cô muốn đi một chuyến đến nhà ga. Đàm Tiếu thay quần áo, rất tự giác lái xe cho cô. Nhà ga người đến người đi, Tần Thái vẫn chưa tìm được Thanh Hạt Tử, chỉ phải gọi điện cho hắn.
Thanh Hạt Tử đang thuê một căn phòng giản dị, hình như đang làm ăn không tốt. trông thấy Đàm Tiếu hắn thực thụ sủng nhược kinh: " Ai da, Đàm trợ lý, sao ngài lại tới đây?"
Tần Thái không khách khí với hắn, trực tiếp đi vào vấn đề: " Tính giúp tôi mệnh này."
Thanh Hạt Tử vừa nghe lập tức vui vẻ: " Cái này không thành vấn đề, chị Thái muốn xem tướng, đoán chữ, xem tay hay là xem bát tự?"
Tần Thái lấy ra một từ giấy đỏ ghi bát tự: " Đừng nịnh nọt, cứ nói thật."
Đàm Tiếu cười cái tính trẻ con của cô.
Thanh Hạt Tử lúc biết lúc không, Tần Thái cũng biết từ bát tự không thể tính ra biến cố sau này, nhưng ít ra có thể tính ra kiếp số ngắn gọn khúc chiết nhất.
Quả nhiên Thanh Hạt Tử nhìn một hồi, lập tức nói: " Người này lao lực cả đời, nhưng không hề ốm đau bệnh tật. chỉ là lúc bốn mươi ba tuổi có một chỗ khảm, rất hung hiểm... ơ, chính là năm nay."