Vương Quốc Màu Xám Edit

DeYun

Trật tự Thiên Đạo về trạng thái cũ, Bạch Hà đã không còn lòng dạ nào, quyết định rút lui khỏi Huyền môn. Nhưng nếu không có anh thì vị trí Tôn chủ lại bỏ trống. Mọi người đều bàn tán, cho rằng Lữ Liệt Thạch là người có tư cách kế nhiệm nhất, nhưng cả Bạch Cập và Yến Trọng Hoan đều nhìn chằm chằm vào ông ta. Cả Bạch Hà và hai người này đều rất bất mãn với Lữ Liệt Thạch nên ông ta không dám làm càn. Lữ Liệt Thạch vốn đã không dám chọc giận Bạch Cập, nếu không thì sẽ bị chặt như củ cà rốt lúc nào chẳng hay.

Vị trí Tôn Chủ còn đó thì Bạch Hà không thể rời đi. Trong tình cảnh bế tắc, mọi người đưa ra phương án là sẽ lần lượt cùng nhau mở Thiên Thư. Kết quả Thiên Đạo chỉ đích danh Lữ Lương Bạc chính là người kế vị Tôn Chủ. Anh vốn muốn từ chối, nhưng trong Thiên Thư đưa ra cái giá khiến anh không thể từ chối – Cho phép anh được gặp Tần Thái cứ mỗi một sáu mươi năm một lần. Điều kiện là phải trở thành Tôn Chủ, bảo vệ đất trời, ràng buộc với Thiên Đạo đến hết kiếp. Dù lời này khiến mọi người bối rối, nhưng lại khiến Lữ Lương Bạc hoàn toàn chấn động. Tuy muốn gặp thì phải trải qua thời gian chờ đợi dài, nhưng miễn là anh có thể nhìn thấy cô, mà được nhìn thấy cô rồi thì anh có thể bảo vệ được cô. Ngay lập tức vào hôm sau, Lữ Lương Bạc chính thức thực hiện nghi thức nhậm chức Tôn Chủ.

Câu chuyện giữa Tiên Tri và Trật Tự quay trở lại, theo truyền thuyết thì Tiên Tri là người yêu thất lạc của Tôn Chủ, cứ mỗi chu kỳ thế giới qua đi, Tiên Tri sẽ đầu thai trở về bên Tôn Chủ, người có tình sẽ đến với nhau. Trật Tự sẽ mở ra một chương mới.

Phía trên sông lớn, sau khi Dương Đồng Uyên bị đóng lại, vẫn còn một khoảng trống, cần liên tục dùng pháp trận để ngăn chặn khí hỗn mang từ bên trong thoát ra ngoài. Lữ Lương Bạc và Bạch Hà liên tục kiểm tra khoảng trống này và phát hiện thời gian mà pháp trận có thể chịu đựng vừa đúng sáu mươi năm là phải lập tức tu sửa lại. Tức là sáu mươi năm nữa, nó sẽ lại xuất hiện. Trong thời gian đó, sông lớn nhiều lần thay đổi dòng chảy, bên bồi bên lở, nhưng lòng sông chưa bao giờ lệch dù một chút.

Hôm đó cũng là ngày 14 tháng 7 âm lịch, trời nắng và gió sông thổi mạnh. Lữ Lương Bạc cùng Bạch Hà, Bạch Cập và những người khác đến đây, đối với bọn họ thì khoảng khắc này nhiều nỗi buồn hơn là mong đợi.

Đồng hồ điểm 12 giờ, lúc mặt trời đang lên đỉnh cao nhất, cực dương quá thịnh sẽ hóa cực âm dần dần u ám. Khoảng trống kia bắt đầu mở rộng hơn, trung tâm sông lớn dần rẽ lối xuất hiện vực Dương Đồng Uyên của năm xưa.

Vực Dương Đồng Uyên vốn ảnh hưởng mạnh đến mức có thể phá tan hồn phách, không bết có thể gây tổn thương đến cơ thể con người bằng xương thịt hay không. Hầu hết các Huyền thuật sư có tiếng trong Huyền môn đều tò mò về địa ngục Vô Gian nên cố gắng chen nhau đến gần hơn để xem. Thần hộ mệnh Thao Thiết nằm phục tùng dưới gốc cây đào nay đã trĩu quả là sự xuất hiện của thần thánh. Bọn họ thấy sợ nên không dám đến gần hơn. Chỉ có Bạch Hà và Lữ Lương Bạc đi vào sâu.

Dưới mặt hồ ánh sáng vàng lấp lánh, mơ hồ có thể thấy một bóng người. Bạch Hà có dị mắt, đương nhiên có thể nhìn rõ hơn bất kỳ ai – là Tần Thái. Chính là cô ấy!

Anh đến gần hơn, nhìn thấy cô đắm mình trong mặt hồ phẳng lặng, xương cốt như bị nước vàng đun sôi, đôi mắt ngơ ngác nhìn vào bờ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Giọng nói Bạch Hà run run: " Tiểu Thái."

Tần Thái đứng trong hồ từ từ quay đầu lại, nhỏ giọng đáp: "Sư phụ?".

Bạch Hà vùng người lao về phía cô, Thao Thiết ngẩng đầu gầm lên ý muốn ngăn chặn, Bạch Hà đành đứng yên: "Tiểu Thái....cô... còn sống?" Tần Thái cười nhẹ, dòng nước vàng đang xuyên qua thân thể cô, luyện hóa linh hồn cô: "Không sao đâu, chỉ là thời gian ở đây hơi lạ thôi, mọi người có ổn không?" Phía bên kia, Lữ Lương Bạc thấy Bạch Hà hành động bất thường, anh muốn đi về hướng đó: "Sư phụ, sư phụ đang nói chuyện với ai sao?"


Sông lớn chảy xiết ầm ầm, từ xa chỉ có thể nghe được loáng thoáng. Bạch Hà nhìn Tần Thái, cô ngước mắt nhìn anh lơ lửng trên không, cười nhẹ. Ánh mắt Bạch Hà buồn bã: "Không."

Sau khi pháp trận bảo vệ được sửa chữa mới lần nữa, Đường Bố, nay đã là một Huyền thuật sư tài ba lướt qua gió đến cạnh Lữ Lương Bạc: "Tôn Chủ, đã tìm được Tiên Tri, thuộc hạ đã đưa về." Lữ Lương Bạc nghe vậy liền theo hướng gió lướt vào bờ. Phía sau anh, vực Dương Đồng Uyên hết thời gian cực âm dần dần đóng lại và chìm xuống nơi sâu. Lữ Lương Bạc không biết điều đó, anh đang đi thẳng về phía Tiên Tri mới, hướng tới cuộc gặp gỡ sáu mươi năm.

Sau đó, dù Bạch Hà và Bạch Cập hay những người khác đã ẩn dật núi xa sông dài, nhưng họ đều đến nơi đây mỗi khi khi pháp trận cần tu bổ. Bạch Hà quen mang theo bình rượu, đối mặt với Tần Thái càng lúc càng ít nói. Đối với mọi người, chỉ là chia ly sáu mươi năm bình yên, nhưng đối với cô là hơn hai nghìn năm dày vò ngày đêm. Ký ức khắc sâu trong hồn phách liên tục được đọc đi đọc lại, nhưng cuối cùng đều dần mờ nhạt và lãng quên.

Năm nay Bạch Hà lại đến thăm, Tần Thái chỉ nhìn chằm chằm cây đào bên cạnh Dương Đồng Uyên, Bạch Hà rót nửa chén rượu: "Cô cảm thấy thế nào?" Tần Thái mím môi: "Tôi đang nhìn cây đào kia, ngày xuân ra lá nở hoa, hạ kết quả, thu lá rụng, mùa đông thì cành trơ lá trụi...Dù qua bao nhiêu năm vẫn cứ thế sao?" Bạch Hà cùng nhìn cây đào, lúc này nó đang trĩu quả chín hồng.

"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp với cô, bỗng Tần Thái cười lớn: "Sư phụ, đây chính là Đạo sao?" Bạch Hà quay người lại, như vừa tỉnh dậy trong cơn mơ – Đạo là tự nhiên.

Cuối cùng, cô đã nhận ra điều đó.

Đã không biết mấy vạn năm trôi qua thân thể Tần Thái, những ngày tháng cứ nhàm chán lặp đi lặp lại thiêu đốt cô. Nhưng năm nay, Dương Đồng Uyên chìm xuống lòng sâu mà không có bóng dáng Tần Thái. Cô đã thoát khỏi nó, thoát khỏi dòng nước vàng luyện hóa linh hồn, bây giờ là đàn cá bơi vờn thân cô, rong rêu nhảy nhót quanh cô, tất cả là một thế giới màu xanh thăm thẳm. Nằm dưới nước ba ngày ba đêm, Tần Thái mới tin được sự thật là cô đã không còn bị Dương Đồng Uyên giam giữ nữa.

Cô đứng dậy khỏi dòng sông nay không chảy siết mà dịu dàng uốn lượn, nhỉn thoảng có những con tàu với hình thù kỳ lạ đi ngang qua, mang theo hành khách vội vã. Có người vô tình nhìn thấy cô đang dưới nước, lập tức hô hào kéo cô lên tàu. Bộ quần áo trên người được đổi thành đồ thể thao, không biết là cô gái nào tốt bụng cho cô. Mọi người bắt đầu vây quanh hỏi tình hình, nhưng cô tuyệt nhiên không nói lời nào. Lúc họ xuống tàu cũng là lúc cô rời đi, trên tàu vốn có một người đàn ông đang bị bệnh nặng , ngồi xe lăn theo tàu sang bờ bên kia để về nhà, bỗng nhiên đứng dậy khỏe mạnh một cách thần kỳ! Lúc đó mọi người trên tàu mới nhận ra là các vết thương lớn nhỏ, mọi bệnh tật đau đớn trên người họ đều biến mất không dấu vết. Ai ai cũng đều cảm thấy sảng khoái và thư giãn, nhưng không ai biết lý do vì sao.

Tần Thái đứng trên bến tàu hồi lâu, cuối cùng cô men theo trí nhớ đi tìm nơi cũ. Thành phố Tam Họa đã được chuyển đổi thành thành phố trực thuộc Trung ương nên phát triển không ít, cô cứ thế vô tri vô giác bước đi. Thời gian đã lấy đi mọi dấu vết về sự tồn tại của cô và cả ký ức trong Tần Thái về nơi này, thế gian đang đổi mới từng ngày. Yêu và ghét chỉ là nhất thời thoáng qua trên dòng thời gian.

Cô bước đi không mục đích giữa không gian ngập tràn bê tông cốt thép, trường Trung học Nghề Tam Họa đã biến mất từ lâu, thay vào nơi đó là Tòa nhà Phát thanh và Truyền hình Tam Họa.

"Hey người đẹp." Tiếng huýt sáo vang lên từ sau lưng, Tần Thái quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt khinh nhờn từ một chàng trai côn đồ nhỏ. Hóa ra dù có bao năm trôi qua thì thành phần này không bao giờ biến mất. Cô mỉm cười với anh chàng côn đồ bé nhỏ, cậu thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi này sững người ngay tại chỗ, một lát sau vẫn chưa tỉnh lại được.


Cô không đẹp, nhưng nụ cười của cô làm say đắm lòng người, và cuối cùng chàng trai hiểu được đôi mày dài cùng ánh mắt dịu dàng của mỹ nhân có thể đẹp đến mức khuynh thành là như thế nào.

Những năm tháng tù đày kéo dài khiến cô cảm nhận được hơi thở cuộc sống rất rõ ràng, đây có được xem là thả tự do sau khi mãn hạn tù không?

Cô mỉm cười cay đắng khi băng qua giữa các tòa nhà cao tầng, suy nghĩ trước tiên nên kiếm tiền từ đâu, dù thế nào cũng phải sống sót chứ. Cô cứ đi bộ qua vài con phố, thấy từ phía xa có một luồng khí đen mờ nhạt. Khi đến gần hơn, đó là một quán bar tên là Sorrow Healing (chữa lành nỗi buồn).

Cô bước vào quán đi thẳng đến quầy đứng, đã quá lâu không đụng đến được giọt rượu nào khiến cô muốn nếm lại. Bỗng phía sau lại vang lên tiếng nói: "Người đẹp, lần đầu đến đây sao?"

Tần Thái từ từ quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông cao lớn, tay trái cầm ly rượu đế cao, tay phải ôm một cô gái tóc vàng nóng bỏng. Tư thế thoải mái hất cằm khiến ấn đường càng thêm sâu.
1

Khóe môi cô hơi cong lên: "Đúng thế, lần đầu tiên."

Người đàn ông đặt ly rượu xuống, búng tay về phía quầy bar: "Chiêu đãi cô gái trẻ này một ly Old Dream, tính vào của tôi."

Có lẽ anh ta là chủ ở đây và người pha chế tuân lệnh ngay tức khắc. Tần Thái nhẹ nhàng nâng ly "Giấc mộng xưa cũ" lên, người đàn ông gật đầu cười với Tần Thái rồi ôm cô gái tóc vàng đi.

Tần Thái đứng đó với nụ cười trong mắt, quá khứ đã là giấc mộng cũ kỹ, nhưng may mắn là chúng ta đều sống tốt ở tương lai.

Cô rời khỏi quán bar không dấu vết, đã xử lý xong luồng khói đen kia và không nói gì thêm.


Đạo là tự nhiên, số phận cũng là tự nhiên, cuối cùng cô cũng hiểu cái gọi là Thiên Đạo.

Cô tìm kiếm Trấn Chu Dương dựa vào trí nhớ ít ỏi còn sót lại, và đo khoảng cách đến đó bằng đôi chân của mình. Trấn Chu Dương ngày nay phát triển rất thịnh vượng, Tần Thái vừa bước vào đã cảm nhận được không khí khác biệt. Đồng thời cô cũng thu hút sự chú ý của mọi người – đây là hiện tượng gì? Nữ thần mùa xuân giáng trần sao?

Bất cứ nơi nào cô đi qua, cỏ cây như được tưới qua làn gió xuân ấm, tràn đầy sức sống, hoa cỏ kết hoa trái mùa. Những người bị bệnh đi ngang qua cô liền hết bệnh. Như ôn thần không dám đứng cạnh cô vậy.

Tần Thái bước đi dưới vô vàng ánh mắt, hóa ra Trấn Chu Dương vẫn còn nhiều điểm giống như lúc cô còn nhỏ. Cái cây, ngọn cỏ, cánh đồng hay ngôi nhà không thay đổi chút nào. Cô đang nhìn kỹ, đột nhiên phía sau có người vỗ vào vai cô: "Thì ra đúng là em." Tần Thái quay đầu, là Lữ Lương Bạc. Ánh nắng Trấn Chu Dương rực rỡ soi sáng đôi mắt lấp lánh sao và ấm áp của anh.

Tần Thái nhìn anh hồi lâu, hỏi: "Này anh mù, mắt anh khỏi rồi sao?"

Lữ Lương Bạc cúi người ôm lấy cô: "Đương nhiên là người mù cần phải chữa mắt, để không bị lừa lần nữa." Khóe môi Tần Thái hơi cong lên, quả nhiên anh đoán được lời tiên tri mà cô đã toan tính viết vào Thiên Thư. Lữ Lương Bạc tỉ mỉ từng chút ngắm nhìn khuôn mặt cô, sau đó nói: "Trước kia em rất xấu đúng không?" Tần Thái nheo mắt: "Anh định nói gì?"

Lữ Lương Bạc nghiêm túc: "Chắc chắn là rất xấu, ông trời sợ tôi không thích nên mới không cho tôi xem. Bắt tôi phải đợi nhiều năm như vậy, khi tóc em đã dài mới chịu cho tôi nhìn thấy em." Tần Thái đá anh một cái: "Cút ra đi!"

Lữ Lương Bạc cười nhẹ, lại kéo cô vào lòng, như muốn hòa cô vào xương: " Hoan nghênh em trở về, Tần Thái."

Tần Thái để mặc anh ôm một lúc, cuối cùng cũng duỗi tay ra ôm lấy anh.

Phía sau hai người, Bạch Hà, Bạch Cập, Yến Trọng Hoan, nhóm Vô Địch Tử, Tang Cốt Nê đã tụ tập lại. Tần Thái được bọn họ chào đón rất hoành tráng như thể cô vừa được ra tù.

Khi Bạch Cập hôn lên má cô, Lữ Lương Bạc cảm nhận được một vấn đề - muốn giữ Tiểu Thái cho riêng mình là điều không dễ.

Bạch Cập nhìn xoáy vào mắt anh thể hiện tính độc chiếm, cậu nghĩ cậu là ai? Được chạm vào cô ấy là may rồi nhé!

Yến Trọng Hoan đứng bên cạnh mặc cho sát khí giữa hai người kia, vẫn ôm Tần Thái – hừm, tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với Tiểu Thái đấy nhé, Yến Trọng Hoan trừng mắt đối nghịch không hề yếu đuối.


Yến Tiểu Phi đứng một bên muốn bước tới, nhưng sát khí ba người nọ quá đậm, cậu cảm thấy có chút xấu hổ. Sau nhiều lần đắn đo, cũng đã nghiến răng bước tới nhẹ nhàng ôm cô. Cả Bạch Cập và Lữ Lương Bạc đều tức giận, cả thầy lẫn trò nhà họ Yến đều nhăm nhe cây củ cải trắng này sao?

Yến Tiểu Phi tự tin trừng mắt lại với ba người bọn họ, ít ra tôi trẻ hơn mấy người, đúng chứ?

Giữa lúc chiến tranh âm thầm nổ ra, một thứ gì đó bay vèo đến lao vào lòng Bạch Hà đang cười ngoác cả miệng, nó kêu lớn: "Ông ơi, con đã tìm khắp núi Côn Luân cả nghìn lần rồi, tìm từng ngóc ngách, cả ngọn cây hay dưới nước đều tìm, nhưng không thấy baba Kính Côn Luân của con đâu cả..."
2

"..." Chiếc kính già nua nép sâu vào lớp áo của Bạch Hà, giả vờ như không nghe thấy gì. Mọi người đều im lặng, thật tội nghiệp khi có người cha như vậy.

Cậu bé ngốc nghếch, nếu cậu đã quay về, thì câu chuyện đến đây là kết thúc.

----------------------------

Chào các nàng thân yêu của DeYun,  cuối cùng chặng đường của Tần Thái và của chúng ta cũng đã kết thúc rồi. Như đã nói, câu chuyện của Tần Thái rất hay, chỉ sợ bản thân không đủ khả năng truyền tải mà thôi, hy vọng các nàng thích chương cuối này nhé.

Và cũng rất cảm ơn bạn TuuTienTien, là người edit bộ này trước hay tới nỗi mình phải bắt tay vào để truyện không ngưng, và bạn cũng cập nhật thông tin giới thiệu để các nàng đi đến đây. Thứ lỗi cho lời cảm ơn muộn màng này vì hồi trước mình vô tri quá, cứ edit rồi đăng chứ không để tâm, phần vì bận phần vì "lowtech" ko xử lý được Watpad bị lag T.T
1

Từ giờ mình đã sắp xếp được công việc nên có nhiều thời gian dành cho việc edit hơn. Mình đang có một trang nho nhỏ trên facebook để tập tành đăng các truyện hay hay mình edit để mọi người cùng đọc. Mong được các nàng ủng hộ nhé, tên trang là "Cừu trắng làm cá muối".

Bên cạnh đó, để phục vụ cho mục đính chính khi mình lập Watpad là lấp hố truyện hay, các nàng có thể giới thiệu ngay tại đây các hố bị bỏ lâu rồi nhé, bao gồm: tên truyện (đã ngừng trên 1 năm), nhà dịch, tên truyện theo Convert nếu có để dễ cho mình tìm hơn. Ưu tiên hiện đại hơn là cổ trang ạ, vì cổ trang khó lắm T.T

Mình sẽ dựa trên đề cử của các nàng,  đọc dính truyện nào thì quất luôn truyện đó, cứ làm rồi sẽ hết đúng hông nè. Sẵn có được truyện hay cũng rất là vui ^^

Yêu các nàng nhiều!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận