Vương Quốc Màu Xám Edit




Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B

deyun

Lúc bừng tỉnh dậy , Tần Thái lập tức rời giường. Cô chỉ mới ngủ được hai canh giờ, Đàm Tiếu nghĩ cô đang mệt: " Còn sớm lắm."

Tần Thái đi tới phòng Sa Ưng bên cạnh gõ cửa, nửa ngày sau anh ta mới mở , thân thể còn trần trụi, tóc rối bời: " Tiểu thư, mới chỉ 6 giờ thôi đó, cô muốn gì đây?" Anh ta cào cào mái tóc, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn: " Ngủ với Đàm Tiếu không ngon? Thế thì thật hoan nghênh đến chỗ ta."

Tần Thái không rảnh đứng nói chuyện linh tinh: " Mau đưa tôi đến chỗ này."

Cô đưa địa chỉ, Sa Ưng còn đang khó hiểu: " Tiểu thư, công việc tài xế này hẳn cô nên gọi trợ lý của cô chứ. Hôm nay anh ta chỉ đi Thông Dương quán, còn tôi có buổi huấn luyện với cô đấy."

Tần Thái không muốn phân rõ phải trái: " Nhanh lên."

Lúc chờ Sa Ưng mặc quần áo, đầu óc cô cần suy nghĩ kỹ một chút.


Nếu âm mắt không nhìn lầm, thì ngày mai Phạm Thành sẽ dẫn Trật Tự đi tìm Vi Giai. Trước đây chắc chắn Tần Thái nghĩ người Trật Tự sẽ không dám làm bậy. Nhưng qua chuyện của Ngô Tích, cô đã mất đi sự tin tưởng đó.

Cho dù là sư phụ, hay Lữ Liệt Thạch đang canh gác Thiên Đạo, người Trật Tự không phải ai cũng giống ai. Trời đã sắp sáng rồi, chỉ còn một biện pháp..... nếu muốn hắn im miệng.

Suy tư một lúc, Tần Thái đi xuống tầng hầm, không bao lâu thì thay thân thể thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ôm theo một cái hộp sắt đi lên. Sa Ưng vẫn còn đang ngáp, nhìn thấy thân thể này thì rất tò mò, liền duỗi tay nhéo nhéo: " Còn sớm thế này mà còn đi tìm ai vậy?"

Tần Thái ôm hộp, suy nghĩ thật lâu: " Việc nhỏ mà thôi."

Xe chạy vào trung tâm thành phố, Tần Thái bảo Sa Ưng đỗ xe ngừng ven đường. Sa Ưng tưởng chỉ là đi tới nhìn thôi. Tần Thái ôm hộp sắt đi trước. Sa Ưng không hiểu nguyên nhân: " Nói chuyện!!"

Tần Thái nhìn hộp sắt trong tay: " Hy vọng không cần phải diệt khẩu."

Lúc đến dưới lầu, Tần Thái quay đầu lại nhìn Sa Ưng: " Đừng đi lên, rất nhanh tôi sẽ xuống."

Sa Ưng vẫn lo lắng: " Tôi với cô cùng đi lên đi? Cô phải đối phó với ai?"

Tần Thái lắc đầu: " Cho dù có là người của Trật Tự, cũng không có khả năng nhận ra tôi, yên tâm đi."

Ngày đó là một buổi tối đầu thánh 11, trời đã rất lạnh. Cô mặc bộ váy liền áo, nền màu lạnh với hoa tím, dài đến gối trông chân rất thon .

Cô đi về phía trước, không hề có một chút do dự hay bất an. Sa Ưng cảm thấy cô gái này, so với lúc mới tới Nhân Gian, còn ỷ lại với anh như đứa trẻ kia đã có sự khác biệt rất lớn. Cho đến nay, cuối cùng cô cũng đã học được việc phải tự mình đối mặt.

Từng bước một lên lầu, lúc trước nơi này là chỗ cô giúp Ngô Tích đối phó với oan nghiệt lươn tinh. Đi đến tầng lầu, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau mới có người trả lời: " Ai nha..... đã trễ thế này...."

Tần Thái hạ giọng: " Anh Thành, là tôi."

Quả nhiên người ra mở cửa là Phạm Thành, nhìn thấy bên ngoài là mỹ nhân mà Tần Thái đã thay đổi, đương nhiên hắn không hề quen biết. Nhưng vẻ đẹp này đã hấp dẫn hắn.

Đôi mắt hắn cứ lia xuống đôi chân thon dài của cô: " Cô là..."


Tần Thái đã quen nhìn cách Bạch Lộ lẳng lơ với mấy người đàn ông khác: " Anh Thành thật là hay quên nha, không mời tôi vào uống ly nước sao?"

Phạm Thành đang muốn trả lời thì trong phòng có âm thanh truyền ra: " Ai vậy?"

Đứng trong ấy là một người phụ nữ!

Tần Thái sợ là người giám thị của Trật Tự, cô đẩy Phạm Thành ra, lắc người vào nhà, sau đó đóng cửa phòng lại. Phạm Thành cảm thấy không hiểu gì hết—— hắn chỉ biết đây quả là người đẹp, không có lực sát thương: " Cô làm gì vậy?"

Tần Thái nhìn người phụ nữ đang mặc áo ngủ trong phòng—— bộ đồ đó là của Ngô Tích!

Trong lòng Tần Thái đã bốc hỏa, chẳng lẽ tin tức Phạm Thành ngoại tình là đúng?!

Người phụ nữ kia thấy Tần Thái, cũng dùng vẻ mặt cảnh giác: " Cô là ai?"

Tần Thái đi tới, bây giờ cô rõ hồn phách như trong lòng bàn tay, duỗi tay qua, liền lấy đi thiên hồn của cô ta. Người này lập tức té xỉu trên mặt đất.

Bây giờ sắc mặt Phạm Thành mới đột biến, xoay người định chạy ra ngoài kêu cứu.

Tần Thái tiến lên vài bước, gõ một cái lấy đi thiên hồn.


Không tìm thấy cái gì hữu dụng trong phòng, không biết nguyên nhân Ngô Tích chết. Tần Thái tìm chăn đơn, bọc tên Phạm Thành lại, sau đó dùng sợi dây dài có trong phòng trói hắn lại. Cuối cùng cô dùng an hồn chú, Phạm Thành từ từ mà tỉnh.

Ý thức đã khôi phục, lập tức hắn nhận ra khốn cảnh của mình, lại vừa thấy Tần Thái trước mặt, mặt cắt không còn giọt máu: " Cứu..."

Một tiếng kêu cứu hoàn chỉnh còn chưa xong, Tần Thái đã nắm lấy chiếc dép trên sàn tát vào mặt hắn một cái.

Mặc kệ cái chết của Ngô Tích có quan hệ gì với hắn hay không, chỉ việc thân cốt Ngô Tích còn chưa lạnh, mà hắn đã tìm đến thú vui khác, cái tát này không tính oan.

Lần này quả nhiên Phạm Thành đã thành thật hơn chút, cả người hắn run bần bật: " Cô là ai? Cô muốn gì?"

Tần Thái ngồi xổm xuống trước mặt hắn: " Ngô Tích đã chết như thế nào?"

Phạm Thành mở to hai mắt: " Cô là ai....vợ tôi chết thì liên quan gì đến cô?"

Tần Thái không nương tay chút nào, lập tức dùng dép tát hắn thêm một cái: " Nói"

Chiếc dép lê kia khá cứng, một bên miệng Phạm Thành đã rướm máu. Hắn thành thật được hơn chút: " Cô.... Cô ta là quỷ! Từ nhỏ trên đầu đã có rất nhiều miệng lươn, mấy ngày hôm trước lại mất tích, sau đột nhiên trở về, cả người đều rất kỳ lạ. Tôi tìm pháp sư đến xem thì ông ta nói cô ta đã sớm chết!! lúc ấy mới giúp tôi thu thập cô ta! Nếu như cô ta không thành quỷ, thì sao lại đã chết còn quay về?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận