Vương Quốc Màu Xám Edit

deyun

Ngày hôm sau, Tần Thái mời nhóm Thanh Hạt Tử đến ăn cơm. Nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ tìm đại một quán ăn ven đường nào đó miễn là ngon. Nhưng Đàm Tiếu đã đặt chỗ tại nhà hàng tốt nhất thành phố Tam Họa, một hội quán cá nhân tên là Đông Ly Hạ, tiện thể làm thẻ hội viên cho Tần Thái luôn.

Lúc cô biết phí duy trì hội viên mất mười tám vạn mỗi tháng, không khỏi tiếc rẻ.

Tất nhiên quán lề đường không so được với nhà hàng này, mỗi nhân viên ở đây có khả năng có thể ngang với một giám đốc. Ngày nay buôn bán không chỉ chú trọng sản phẩm, quan trọng nhất vẫn là bán dịch vụ.

Thế nhưng trước sự ân cần của người khác, Tần Thái không được tự nhiên, Sa Ưng cùng Đàm Tiếu lại không giúp cô. Cứ trơ mắt nhìn cô luống cuống trước Giám đốc tôn nhiệt tình của nhà hàng.

Cũng may Tần Thái đã trải qua cả đời người, tuy không được tự nhiên nhưng vẫn không có gì xấu hổ. Chỉ là cô rất muốn tránh xa người này mà thôi.

Hội viên mới luôn có ưu đãi, dù sao thì người đến đây chẳng quan tâm lắm tới vài vạn. Giám đốc Tôn chưa tiếp đãi cô bao giờ, nên đưa menu hỏi cô muốn được phục vụ món nào.

Trước giờ chuyện này Đàm Tiếu làm, cô nào có biết gọi món gì, hỏi đại có món lẩu không.

Giám đốc Tôn hơi sửng sốt, còn cô thì khó hiểu. Có gì sai à? Sa Ưng thì cười nhìn Đàm Tiếu không nói lời nào. Giám đốc Tôn mới nhận ra cô gái này không có kinh nghiệm, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Nhìn vào cung cách lễ phép của hai người lớn tuổi là Thanh Hạt Tử và Thích Ấn đối với Tần Thái, hắn biết ngay ai là người trả tiền. Liền đề cử món "Nhân thể thịnh" với cô.

Lần này đi ngoài hai tên kia là người ngoài, còn có năm tổ trưởng của tuyến ba cùng năm Thủ Vọng giả. Tổng cộng có 15 người.

Giám đốc Tôn đưa lên hai "Nhân thể thịnh" là hai cô gái trẻ nằm trên mâm, xung quanh bày sushi.

Ít ra vẫn còn chú ý đến Tần Thái, nên hai điểm phía trên dùng hoa bơ che lại. Bộ phận bên dưới dùng hoa lan màu đỏ rực rỡ đặt lên, trên cánh hoa còn vương sương trong trẻo, nhìn rất sạch sẽ tươi đẹp.

Giám đốc Tôn nhanh chân ngồi bên cạnh Tần Thái, luôn miệng giới thiệu cô món sushi này có tác dụng bổ dưỡng nào, cực kì săn sóc, thiếu chút là đút cho cô ăn. Thân thể cô không nạp được thức ăn cho loài người, chỉ nhìn cho đỡ ghiền. Lúc nãy còn không được tự nhiên nhưng giờ đã luyện được cách xem tên giám đốc này như không khí.

Ăn "Nhân thể thịnh" không chú trọng món ăn, mà chú trọng đến vật chứa. Da thịt thiếu nữ nõn nà mịn màng, thật sự khiến người khác muốn "ăn". Tầng hầm nhà cô lại chứa quá nhiều thân thể nữ, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Ăn uống xong, Tần Thái đang rất muốn về nhà thì Giám đốc Tôn lại mời cô đi sân golf. Người tuyến ba đều ở đây nên cô không tiện làm nũng với Đàm Tiếu, chỉ đành nhắm mắt bước đi.

Giám đốc Tôn đã nhìn ra phân lượng của cô, nhưng có sao, miễn là cô trả tiền.

Hắn cẩn thận giới thiệu ba loại gậy ngắn dài, 18 lỗ 72 đánh gậy. Tần Thái nhanh chóng nắm bắt luật chơi.

Đàm Tiếu cùng Sa Ưng cầm ly rượu đứng ở xa xem, Đàm Tiếu không tự nhiên: " Tên kia giống như đang cướp việc của tôi vậy."

Su cười một tiếng: " Cho anh nghỉ được nửa ngày còn không muốn à?"

Lát sau, thấy Tần Thái đứng ngoài sân cỏ quơ gậy loạn xạ, Sa Ưng đưa ly rượu cho nhân viên đứng bên cạnh, đích thân cầm gậy đánh golf đi tới.

Tần Thái đứng nhìn Sa Ưng đánh liên tục, cứ vậy mà thời gian trôi qua.

Buổi tối về đến nhà, Đàm Tiếu đang bận rộn với chiếc Dương cầm dài một mét ba được đưa tới, đặt phía bên tay phải phòng khách, còn được tặng rất nhiều nhạc phổ kinh điển. Tần Thái cứng họng không nói nên lời.

"Tôi đã mời một giáo viên dạy nhạc riêng cho cô, mỗi tối thứ hai, ba và năm , mỗi buổi học một tiếng." Đàm Tiếu cầm cuốn sổ ghi chép của mình. "Trước mắt học từ bảy rưỡi đến tám rưỡi."

Tần Thái im lặng, Đàm Tiếu cùng Sa Ưng liếc mắt nhìn nhau, cứ mặc kệ cô ấy.

Mấy ngày nay, Tần Thái vừa học nhạc, vừa học làm quý tộc cao sang, vừa chiêu mộ Tuyến Trường cho Nhân Gian.

Huyền Thuật sư không giống công nhân kĩ thuật, cứ tốt nghiệp trường nào đó rồi tìm việc. Giới này không ít người, nhưng tìm được người có bản lĩnh chân chính thì rất khó. Danh môn chính phái lại xem Nhân Gian là tổ chức cái ác, nhất là tuyến ba của cô.

Tần Thái vội đến sứt đầu mẻ trán.

Cùng ngày hôm đó, bỗng nhiên Tần Thái cảm thấy bầu không khí là lạ.

Nhân Gian đang điều động lượng người rất lớn, hơn một nửa là phán quan. Chẳng, chẳng lẽ muốn đối đầu với Trật Tự? Tần Thái cần tìm người để hỏi, cô tìm thẳng đến Lê Minh Uyên.

Cô tra được số điện thoại của ông ấy, vừa gọi liền hỏi: "Hôm nay dùng nhiều phán quan như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao, cần tôi cùng hỗ trợ không?"

Lê Minh Uyên đang bận rộn phía bên kia, nhưng ông ta vẫn luôn biết ơn cứu mạng của Tần Thái, huống hồ cô còn cứu con trai ông.

"Không sao đâu Lam Trù, Bạch tiên sinh đã không nói đến thì cô đừng làm gì"

Làm sao cô có thể bỏ qua chuyện bát quái này. "Có chuyện đúng không?"

Lê Minh Uyên hơi do dự, Tần Thái mở miệng trấn an: "Đến tôi anh còn không tin sao?"

Cuối cùng Lê Minh Uyên nói: "Nguyệt Hiện tiểu thư mất tích rồi."

Ông ta nói rõ sự tình cho Tần Thái. Sáng nay phu nhân của Nhị gia tái phát bệnh cũ, gia nhân vội vàng gọi Bạch Cập đến, lúc này Bạch Cập đang đi dạo phố cùng Nguyệt Hiện, đương nhiên dắt cô ấy cùng đi.

Nhưng lại lo bệnh của phu nhân Nhị gia sẽ ảnh hưởng đến Nguyệt Hiện nên để cô ấy trong xe chờ.

Đến khi Bạch Cập xong việc quay lại thì không thấy cô ấy đâu.

Tần Thái trầm tư, không quấy rầy Lê Minh Uyên đang vội vã, chỉ hỏi thêm thời gian và địa điểm rồi cúp máy. Trước đó Lê Minh Uyên dặn cô: "Còn chưa rõ có phải do Trật Tự bắt đi không, cô đừng để lộ ra nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui