Vương Quốc Màu Xám


deyun
Tần Thái vẫn luôn nghĩ về giấc mộng kia, buổi tối ngày hôm sau xảy ra chuyện thiếu chút nữa dọa cho cô rớt tim.

Lúc đang tuần tra ban đêm tại chỗ của tuyến ba, tra xét phát hiện Đàm Tiếu số 2, Hùng Thiên Lâm cùng Ôn Vĩ lập tức đuổi theo.

Tần Thái cùng Đường Bố bắt ở lại tại chỗ quan sát.

Tần Thái rất muốn đi cùng, Đường Bố như không ngoài dự kiến.

Hắn hỏi cô: "Cô là người Nhân Gian?"
Bước chân Tần Thái hơi dừng một chút, hắn lại lầu bầu: "Nhưng sao cô là người của Nhân Gian được, chẳng phải là đồ đệ của Bạch Hà sao?"
Tần Thái không trả lời hắn, lập rức đuổi theo Đàm Tiếu số 2.

Quan trọng nhất bây giờ an nguy của Đàm Tiếu.

Cô rất nhanh đã đuổi kịp Ôn Vĩ, đi sau hắn để xem xét tình huống.

Phía trước hắn là Hùng Thiên Lâm.

Tốc độ Đàm Tiếu số 2 chỉ như người bình thường, bọn Hùng Thiên Lâm có thể sẽ đuổi kịp.

Đương nhiên bọn họ muốn nương theo Đàm Tiếu số 2 mà bắt được chủ nhân.

Tần Thái hối hận, lúc Nhân Gian còn đang nguy cấp lại để Đàm Tiếu số 2 ra ngoài, khác gì rêu rao cho người ta biết?
Mà đáng sợ hơn là nó luôn đi theo bên người Đàm Tiếu.

Thể năng Đàm Tiếu so với đám Hùng Thiên Lâm kém hơn rất nhiều, rất nhanh đã nhìn thấy anh.

Đàm Tiếu cũng biết mình bị theo dõi, nhưng không biết làm sao để Đàm Tiếu số 2 cách xa mình ra.

Tần Thái sử dụng thuật khống thi, rất nhanh đã điều Đàm Tiếu số 2 đi chỗ khác, nhưng Hùng Thiên Lâm đã chú ý đến Đàm Tiếu đang đứng phía kia, hắn phân phó Ôn Vĩ: "Ngươi đuổi theo cỗ thi thể kia đi."
Tần Thái đương nhiên đi theo Hùng Thiên Lâm—— một Đàm Tiếu số 2 không quan trọng, mấu chốt là không thể để Đàm Tiếu xảy ra chuyện.

Hùng Thiên Lâm đuổi kịp Đàm Tiếu không khó, anh cũng dần dần không chạy nữa, muốn lừa Hùng Thiên Lâm đi chỗ khác.Lúc Hùng Thiên Lâm ngăn Đàm Tiếu lại, Tần Thái đứng phía sau cây lớn cách tầm 10 mét.

Nhánh cây che đi ánh sáng đèn đường, Hùng Thiên Lâm không thể nhìn thấy cô.

Đàm Tiếu vẫn rất trấn tĩnh, hỏi người trước mặt: "Có việc gì sao?"
Hùng Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: "Ngươi chính là Đại tướng quân Vô địch?"
Vẻ mặt Đàm Tiếu không thể hiểu được Hùng Thiên Lâm muốn gì: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, không có chuyện thì mời anh tránh ra."
Hùng Thiên Lâm không hề phân rõ phải trái, cho dù không có chứng cứ, thì hắn cũng không buông tha người bị nghi ngờ.

Hắn rút dây thừng ra: "Đi bộ tra xét với ta."

Đàm Tiếu nhăn mày, lúc này chạy không kịp nữa.

Lúc Hùng Thiên Lâm đánh chiêu ra, đột nhiên có luồng ánh sáng vàng lóe lên, đánh văng sợi dây đi.

Hùng Thiên Lâm vừa quay đầu lại liền thấy Tần Thái.

Đồng tử hắn hơi co lại: "Là ngươi? Ngươi muốn làm gì?"
Đàm Tiếu theo bản năng nấp vào sau lưng Tần Thái, Hùng Thiên Lâm liền hiểu: "Thì ra ngươi là người của Nhân Gian" trong lòng hắn nhảy dựng, vẫn cho rằng Đàm Tiếu là Đại tướng quân vô địch, còn Tần Thái chỉ là tùy tùng, " Hahaha.

Xem ra lúc ở Nhân Gian, ngươi đã học được không ít thứ.

Không biết lúc sư phụ ngươi biết được, sẽ có vẻ mặt ra sao?"
Tần Thái ý bảo Đàm Tiếu lui về phía sau, thanh âm không chút hoang mang: "Cho nên.....không để sư phụ biết là được thôi."
Hùng Thiên Lâm ngừng cười, nhìn Tần Thái bên người Đàm Tiếu, hắn bỗng nhiên biến sắc: " Ngươi muốn diệt khẩu?"
Tần Thái do dự, gần đây Trật Tự đã chết quá nhiều người.

Bản thân cô không biết phải làm sao mới tốt.

Nhưng bây giờ để Hùng Thiên Lâm về được, chắc chắn Đàm Tiếu sẽ bị bại lộ, rõ ràng cô cũng không thoát được liên quan.

Cô từng bước đến gần Hùng Thiên Lâm, tự hỏi thật lâu: "Xem ra phải thế thôi."
Tuy rằng Hùng Thiên Lâm không biết bản lĩnh của Tần Thái, nhưng hắn vô cùng rõ ràng bản lĩnh của Đại tướng quân vô địch, nếu tên đứng cạnh cô kia là thật, hắn chắc chắn khó thoát.

Cho nên giờ còn nói được gì nữa, mau chạy thôi!
Trong vòng mười giây cô đã bắt được Hùng Thiên Lâm, một tay xách hắn lên.

Vẻ mặt Hùng Thiên Lâm không thể tin được: "Ngươi...."
Tần Thái chỉ cười cười: "Có lẽ thường xuyên chạy đi mua cơm, nên chân cẳng ta tốt hơn chút chút."
Hùng Thiên Lâm muốn xỉu: "Ngươi muốn thế nào?"
Tần Thái duỗi tay xách chủ hồn của Hùng Thiên Lâm ra, sau đó dùng chủ hồn của mình khống chế hắn.

Trên đường quốc lộ xe đến xe đi, còn mười giây đèn xanh nên xe đang chạy như bay, thân thể Hùng Thiên Lâm bỗng nhiên chạy vọt ra giữa đường.

Một chiếc Audi đâm hắn văng ra xa mười mấy mét.

Tần Thái vẫn đứng sau đèn đường: "Anh đi về trước đi." Cô nói với Đàm Tiếu, Đàm Tiếu có chút lo lắng: "Thi thể kia sẽ rơi vào tay Trật Tự sao?"
Tài xế dừng lại, trên quốc lộ náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt Tần Thái ẩn trong bóng đêm: "Tôi sẽ xử lý."
Cô giam lại hồn phách của Hùng Thiên Lâm—— tên dưa chuột có thể đọc ra ký ức từ hồn phách, cô cũng có thể, cho nên không thể để Trật Tự nhìn ra được cái gì.

Lúc trở về, Đường Bố còn đang đứng canh giữ, Ôn Vĩ chưa trở lại.

Tần Thái đi vào xe, không nói một tiếng.

Qua ước chừng hai mươi phút, Ôn Vĩ đi về.


Hắn đã bắt được Đàm Tiếu số 2.

Tần Thái thấy thuật khống thi nào chưa đủ mạnh, chỉ có thể kéo dài chút thời gian, rất dễ bị tra xét bắt được.

Ôn Vĩ phát hiện Hùng Thiên Lâm chưa về, có chút kì quái: " Không biết Hùng đội trưởng đuổi kịp tên kia hay không?"
Tần Thái cúi đầu chơi di động, không nói chuyện.

Một giờ sau, Trật Tự phát hiện thi thể Hùng Thiên Lâm.

Lúc đó bọn Tần Thái đang đưa Đàm Tiếu số 2 đến bộ tra xét.

Lần này vẫn là Bạch Hà tìm ra phù khống thi từ bên trong, trên lạc khoản vẫn là tên cũ—— Đại tướng quân vô địch mở ấn.

Yến Tiểu Phi đứng phía sau không nhịn được mắng: "Con mẹ nó, tên Đại tướng quân này rốt cuộc là ai?"
Đương nhiên không có ai trả lời.

Thi thể Hùng Thiên Lâm được đưa về, khi vải trắng kia vén lên, Tần Thái không muốn đi qua nhìn.

Gương mặt kia đã hoàn toàn biến dạng, đôi mắt hắn còn trừng lớn.

Bạch Hà chạm nhẹ vào ấn đường hắn: "Chắc là hắn đuổi kịp tên tướng quân kia,bị tấn công rồi lấy mấy hồn phách."
Thanh âm ngưng trọng, Tần Thái cúi đầu che dấu thấm thỏm trong lòng.

Nếu bị sư phụ phát hiện, thì phải làm sao?
Bạch Hà suy nghĩ một lát, vẽ một lá bùa đưa cho Tần Thái: "Trước mắt chưa biết tên Đại tướng quân này là ai, nhưng chỉ sợ hắn đánh nữa.

Vẽ lại bùa này đi, dùng chú ngữ phục ma trấn thi.

Vẽ xong phát mỗi người một tấm."
Tần Thái đáp ứng, duỗi tay cầm lấy thì đột nhiên lá bùa bốc khói trắng rồi tự cháy.

Mọi người xung quanh lắp bắp kinh hãi, Tần Thái nhanh tay ném lá bùa đi, ngỏn trỏ và ngón giữa dùng giữ bùa bị cháy đen đầu ngón.

Bạch Hà ra vẻ không có việc gì vẽ lại lá khác đưa cho cô: " Lá kia vẽ sai rồi."
Anh tự nhiên giải vây cho Tần Thái, trong lòng lại thấy kì lạ.

Theo lý thì lá bùa vừa nãy là phòng ngừa thi thể bị ngừa khác khống chế, thuộc về tăng cường hồn phách, sao lại có xung đột với thể chất cương thi?
Tần Thái đương nhiên hiểu, bùa này không ảnh hưởng đến cương thi, nhưng hồn phách cô thường xuyên ra ngoài, không ngừng thay đổi kết cấu hình dạng.

Cho nên dù là thân thể của mình, coi như bị đoạt thân thể cũng không khác biệt lắm.


Chắc chắn bùa sẽ có tác dụng.

Hai người cố ý không quan tâm đến việc bùa tự cháy, nhưng không ít người xem lại để trong mắt.

Tần Thái cảm thấy thân phận bản thân không giấu được thì thôi, nhưng không thể để Bạch Hà biết.

Tối hôm sau, Trật Tự đánh vào trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả.

Tần Thái vẫn xin nghỉ, nằm dài ở nhà ngủ.

Bạch Hà không miễn cưỡng cô, tập trung làm việc của mình.

Thật ra tối đó, Tần Thái mơ thấy giấc mộng, một thân Hồng Hạo đầy máu tươi.

Cô đứng phía sau hắn, trên không trung bỗng nhiên bay tới thứ gì đó, cô duỗi tay bắt lấy thì phát hiện đó là chân Hồng Hạo!
Tần Thái bừng tỉnh, không thể ngủ lại được.

Cô không muốn nhìn chuyện của Hồng Hạo, nhưng Thiên Đạo cố tình cho cô thấy.

Cô bò dậy, ngồi im lặng rồi chạy thục mạng về phía trung tâm huấn luyện.

Khi đó xung quanh cực kì hỗn loạn, thực lực của người nơi này mạnh hơn nhiều so với sáu tuyến kia, người Trật Tự đã chết không ít.

Trên mặt đất khắp nơi là thi thể, nhưng rõ ràng là chưa đánh xong, mấy người đứng đầu Trung tâm không thấy đâu.

Tần Thái càng đi càng rét lạnh, Bạch Cập cố ý làm như vậy sao? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Bên ngoài là sân tập, bên trong là văn phòng chính.

Lúc này Hồng Hạo đã đi vào trong.

Mà kì lạ là....không có ai đi theo hắn.

Trong văn phòng không có dấu vết đánh nhau, càng đi sâu vào Tần Thái càng sợ hãi.

Lúc đến lầu bốn, rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói....là tiếng của Hồng Hạo?
Tần Thái nhanh chân chạy tới, cửa khóa trái.

Cô nhấc chân đá văng cánh cửa, có gì đó bay tới trước mặt.

Theo bản năng đón lấy thì máu văng đầy khắp nơi—— là chân Hồng Hạo, còn là phần có cả cẳng chân.

Trên mặt đất đỏ thẫm, Hồng Hạo bị chặt đứt một tay một chân, nhưng hắn vẫn còn sống.

Tần Thái nâng hắn dậy, hắn đã gầy không còn hình người.

Lúc này máu đổ quá nhiều, sắc mặt trắng xanh như quỷ.

Tần Thái nỗ lực cắn chặt răng không để mình run rẩy—— không có ai đi vào cùng hắn, bởi vì bọn họ muốn hắn chết.

Sau khi hắn chết, sẽ không có ai trong Trật Tự phải chết.


Hắn nguyện ý hi sinh, nhưng không phải ai cũng muốn như hắn.

" Ngươi tới đây làm gì?" trong phòng có người lên tiếng, Tần Thái ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

Đứng trước mặt cô là Bạch Cập, phía sau còn có hai phán quan.

Đội hình này, muốn giết Hồng Hạo thì dễ như trở bàn tay.

Tần Thái không biết phải trả lời sao, cô cũng không biết bản thân tới đây làm gì? Cứu Hồng Hạo? Không có ngu, cô có thể cướp được trên tay Bạch Cập sao?
Vậy đến làm gì?
" Có thể.....cho hắn chết thống khoái được không?" cô cẩn thận hỏi, Bạch Cập trả lời rất dứt khoác: "Không thể."
Vừa nói hắn vừa vung tay phải lên, Tần Thái thấy một đường sắt bén, theo sau là tiếng rống thống khổ.

Tay phải Hồng Hạo bị cắt đứt.

Máu bắn lên mặt Tần Thái, cô dồn dập thở dốc.

Lúc Bạch Cập sắp ra tay lần nữa, bỗng nhiên cô nhảy lên.

Pháp bảo của Bạch Cập dường như sắp liếm lên mặt cô.

Nếu không kịp thời dừng lại thì chỉ sợ mặt cũng không còn.

Bạch Cập hơi nhíu mày, thu lại pháp bảo, nó vòng một vòng trên tay hắn.

Tần Thái bắt được khoảng trống này, nhanh chóng xách Hồng Hạo lên chạy!
Tốc độ của cương thi ít có người đuổi kịp.

Cô vừa chạy vừa niệm chú cầm máu cho Hồng Hạo, ước chừng nửa tiếng sau, Hồng Hạo mở miệng: "Buông ta ra đi."
Tần Thái thở phì phò: "Ta mang ngài trở về Trật Tự, có thể cứu chữa được."
Giọng nói Hồng Hạo đã biến dạng, vậy mà hắn còn cười: "Mang ta về sao? Cũng được, ta nên trở về." Hắn ngẩng đầu, xuyên qua bức màn máu nhìn Tần Thái: "Đồ đề Bạch Hà? Tần Thái?"
Tần Thái hơi giật mình, không nghĩ người này biết cô.

Dù sao cũng là Tổng bộ trưởng, cách quá xa một tuần tra nhỏ.

Cô gật đầu, Hồng Hạo lại cười: "Mong cô nói với Bạch tiên sinh, cạnh hai cây dâu lớn có dòng suối nhỏ, nhờ hắn an táng ta ở đó."
Bước chân Tần Thái không ngừng: "Đừng quá bi quan, nhất định ngài không chết."
Hắn nhìn Tần Thái, dường như qua mấy ngày điên cuồng dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt kia cực kì yên lặng.

Mười lăm phút sau, Tần Thái mang theo hắn chạy về tới.

Đỗ Phương và Yến Trọng Hoan đều ở đó, lát sau Bạch Hà cùng Lữ Liệt Thạch cũng tới nơi.

Tần Thái đặt Hồng Hạo lên chiếc giường nhỏ, đi kiếm thuốc thang.

" Hắn cần bác sĩ!" không có ai làm, Tần Thái tự rửa sạch miệng vết thương cho Hồng Hạo, rồi nhìn về phía Bạch Hà: "Sư phụ, cần phải đưa hắn đến bệnh viện."
Bạch Hà nhìn thoáng qua Lữ Liệt Thạch, bỗng nhiên đưa tay: "Đi, chúng ta trở về thôi."
Tần Thái quay đầu lại nhìn Hồng Hạo nằm trên giường: "Hắn thì sao?"
Bạch Hà nắm lấy tay cô, giọng ôn hòa: "Hắn cũng muốn trở về.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận