Vương Quốc Màu Xám


DeYun
Tần Thái giới thiệu Nguyệt Hiện với hầu hết khách đến hôm nay, bọn họ thấy cô ấy đi cùng Bạch Cập, đương nhiên không dám sơ suất.

Nguyệt Hiện không thích tiếp xúc với người lạ, cũng may ai ai cũng nho nhã lễ độ không khiến cô khó chịu.

Lát sau, cả hội trường yên tĩnh, Tần Thái quay đầu thì thấy Nhị gia đang tiến vào.

Hắn mặc tây trang màu xanh lam nhạt, bên cạnh...Ồ, bên cạnh có một người phụ nữ ngồi xe lăn.

Lòng cô thoáng nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra.

Hẳn đây là Nhị phu nhân.

Đã có lần Bạch Cập bảo cô đi xem bệnh cho người này, xem ra thân thể đó thật sự không khỏe.

Cô tinh tế đánh giá vị phu nhân này, một bộ chính trang màu xanh ngọc, tóc búi cao, đôi bông tai thủy tinh dài tôn cổ thon dài.

Tuy gương mặt có chút thiếu sức sống vì bệnh, nhưng vẫn thấy được là một mỹ nhân đầy đủ tiêu chuẩn.

Cô ấy còn ôm một chú chó trong lòng, mang vòng cổ màu đen.

Nguyệt Hiện tò mò, nắm lấy tay Tần Thái, thấp giọng hỏi: "Đây là ai vậy?"
Ánh mắt Nhị phu nhân quét tới, nếu chỉ bàn quần áo bên ngoài, Nguyệt Hiện mặc bộ lễ phục màu xanh lá, kiểu tóc đơn giản, tùy ý búi thấp, cài lên bông hoa trắng màu lụa, khá là bình thường.

Nhưng đơn giản như thế, lại mang vẻ đẹp kinh diễm bất ngờ.

Mọi người sôi nổi tiến đến chào hỏi Nhị gia và Nhị phu nhân ngồi xe lăn.

Bạch Cập đứng dậy, dắt Nguyệt Hiện đi qua chào.

Thấy Bạch Cập vẫn luôn nắm tay Nguyệt Hiện, ánh mắt Nhị phu nhân mới dời đi.

Tần Thái cũng đi đến, nhưng cô vừa tới gần, chú chó nhỏ trong lòng Nhị phu nhân bỗng sủa cô điên cuồng.

Nguyệt Hiện sợ tới mức lùi về sau, ly rượu trong tay bị hất đổ xuống sàn.

Lúc này ánh mắt Nhị phu nhân dừng trên người Tần Thái.

Hôm nay cô ăn mặc rất mộc mạc, sườn xám thêu tay màu trắng.

Ngoài bông tai không đeo thêm trang sức hay vòng tay.

Gọn gàng đơn giản.

"là cô ấy sao?" Nhị phu nhân mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh, giống biểu cảm của Hoàng thái hậu thời cổ đại hỏi cung nữ.

Nhị gia liếc sang Bạch Cập, hắn thoáng gật đầu: "Nhị tẩu, vào trong rồi nói nhé?"
Cô ta vấn cứ nhìn chằm chằm Tần Thái, tuy cô khó chịu với ánh mắt này, nhưng vẫn đứng im.

Bạch Cập tính đưa bọn họ vào phòng riêng, không khí bỗng lạnh yên tĩnh hẳn đi, không ai nói chuyện.

Có vẻ như vị phu nhân ngồi xe lăn này không quá thân thiện.

Cô im lặng, con chó kia vẫn cứ nhe răng về phía cô, như muốn xông tới xé xác.

"Cô dọa chó của ta." Nhị phu nhân vuốt bộ lông chó nhỏ, ưu nhã nhẹ nhàng trấn an nó.

Giọng điệu đó, lãnh đạm lạnh lùng.

Tần Thái hơi giật mình, sau đó lùi vài bước: "Rất xin lỗi phu nhân, tôi không nên đến gần quá."
Vị phu nhân kia nhìn mặt thảm, đột nhiên nhíu mày: "Bẩn như vậy, làm sao đi?"
Bởi vì đang mùa hè, nơi này lót sàn bằng đá trắng, bên trên có họa tiết bông tuyết, lúc ánh đèn rọi vào, họa tiết như thành hình thật, giống bông tuyết bay đầy trời.

Vừa rồi ly rượu bị đổ của Nguyệt Hiện là cocktail trái cây, có hai màu vàng hổ phách và xanh lá trên dưới, còn có mấy viên đá được gọt thành hình ngôi sao và vài lát táo.

Đổ trên nền trắng, rất nổi bật.


Nguyệt Hiện không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn Bạch Cập, hắn kéo tay cô ôm vào ngực.

Hắn không giống người khác sợ hãi vị phu nhân kia: "Còn thất thần làm gì, không nghe phu nhân nói sao?"
Lời này là hắn nói với nam phục vụ đứng gần đó.

Phục vụ liền nhanh tay lấy khăn láu đến, đang tính lau dọn thì bỗng vị phu nhân kia lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Hắn không biết làm sao, Tần Thái đành lấy khăn lau trong tay phục vụ, cô nửa ngồi xổm xuống lau vết rượu trước mặt, sau đó quỳ hẳn xuống đất, khiến làn váy trắng lấm lem màu rượu, cô nhẹ nhàng lau sạch, dùng tay từng chút nhặt đá và trái cây lên.

Xung quang im ắng, rất nhiều người trộm đánh giá Bạch Cập.

Quan hệ giữa cô với Bạch Cập vốn chẳng là bí mật.

Sắc mặt Bạch Cập quả nhiên có chút khó coi, nhưng hắn chỉ nắm tay Nguyệt Hiện đứng đó, không nói gì.

Tần Thái nhanh chóng lau khô vết bẩn trên sàn, lúc này váy cô cũng đã bị loang vết rượu.

Cô đưa khăn lau cho phục vụ, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đã sạch sẽ."
Nhìn sàn nhà trơn bóng như mới, nữ nhân trên xe lăn gật gật đầu, bảo mẫu phía sau chậm rãi đẩy xe đi.

Cả hai tay Tần Thái đẫm mùi rượu, Nguyệt Hiện thả tay Bạch Cập ra, đôi mắt xa lạ đánh giá nơi này.

Bạch Cập nhẹ giọng trấn an: "Anh đưa em về trước."
Nguyệt Hiện muốn kéo Tần Thái đi rửa tay, Tần Thái chỉ xoa xoa đôi tay lên làn váy: "Không sao không sao, những chuyện này chẳng là gì so với trước kia cả."
Bạch Cập nhíu mày, Tần Thái rất thức thời không nói chuyện đó: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?"
Bọn người kia đã theo Nhị gia đi vào trong, Nguyệt Hiện nhíu đôi mày thanh tú, Tần Thái thấy cô ấy không có hứng thú nói chuyện tiếp, thấp giọng nói: "Nếu không thì cô đi về trước? Chỗ này không liên quan đến cô mà."
Nguyệt Hiện ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng hơn bất kì loại đá quý nào: "Cô không đi sao?"
Tần Thái cười lắc đầu: "Tôi chẳng dám đâu.

Trở về đi."
Bạch Cập đi lên nắm tay Nguyệt Hiện, không nói gì với Nhị gia mà kéo cô ấy đi thẳng ra khỏi Tiêu Dao xác.

Hắn không biết vì sao bản thân lại không vui đến thế, hôm nay cô ta không hề khó xử với Nguyệt Hiện mà, không phải sao?
Vậy sao lại giận?
Lúc đi ra khỏi cửa, hắn hơi quay đầu, thấy Tần Thái dựa vào cửa sổ, đang nói đùa với một phán quan khác.

Trên nền váy trắng, hai màu vàng xanh đan xen, như nét mực mùa thu.

Cô ta nói sẽ không đi, thậm chí còn không có nét uất ức hay không vui nào, bởi vì ở nơi này, cô không có quyền tùy hứng.

Lúc yến hội chính thức bắt đầu, Nhị gia gọi điện cho Bạch Cập: "Khi nào tới?"
Bạch Cập chỉ cười nhàn nhạt: "Còn có việc, lát sẽ tới."
Nhị gia bỗng cười: "Ngươi và Lam Trù có quan hệ?"
Bên kia im lặng, nói: "Ừm."
Lúc này đến phiên Nhị gia kinh ngạc, hắn thoải mái thừa nhận luôn à.

Bỗng Bạch Cập nói thêm: "Lát nữa tôi đến tiếp cô ấy."
Trong đại sảnh, Tần Thái nhìn bàn thức ăn đầy ắp, cầm một ly rượu táo, chậm rãi uống.

Sa Ưng đi đến bên cạnh vuốt tóc cô.

Tần Thái tức giận: "Giờ mới tới? Lúc nãy anh đi đâu?"
Sa Ưng cười: "Nếu lúc nãy tôi đến, càng làm cô đáng thương hơn."
Tần Thái nhún vai: "Anh không tới tôi cũng không đáng thương đâu."
Sa Ưng không nói nữa, cúi đầu uống sạch ly rượu của cô, ăn cả viên táo nhỏ bên trong.

Bên ngoài đang náo nhiệt, Nhị gia đẩy xe lăn cùng phu nhân đi ra.

Đột nhiên Tần Thái thở dài một hơi: "Thật không nghĩ tới đến đây còn phải giả ngốc." Sau đó cô lấy ly rượu khác, thu lại vẻ phong tình Sa Ưng đã dạy, quy củ đi qua kia.

Nụ cười tươi tắn hiện lên, không miễn cưỡng cũng không phô trương, cô chạm ly với mọi người, ngẫu nhiên trò chuyện ồn ào với bọn họ, không có gì khác thường.

Chờ đến khi yến hội kết thúc, Tần Thái đã về tới nhà, Đàm Tiếu nhíu mày: "Sao quần áo lại thế này?"
Tần Thái chẳng nói gì, đi tắm rửa.

Vừa thay áo ngủ xong, Bạch Cập đã gọi tới, vẫn như cũ nói địa chỉ.

Cô đành thay quần áo đi ra ngoài.


Cũng may hôm nay cô đã có bằng lái, Đàm Tiếu đưa chìa khóa xe của mình cho cô.

Tần Thái cầm chìa khóa đi ra cửa, bỗng Đàm Tiếu gọi cô: "Tần Thái."
Từ lúc cô đến đây, anh chưa hề gọi cô là Lam Trù, Tần Thái quay mặt đi, anh tiến lên vài bước, bỗng ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói: "Sớm trở về nhà."
Tuy rằng không nói gì, nhưng với tâm tư của anh hẳn đã biết, quả nhiên thông tuệ khác thường.

Lòng Tần Thái ấm áp, nghiêng đầu hôn lên thái dương Đàm Tiếu.

Lúc đi đến chô Bạch Cập bảo, Tần Thái cảm thấy ngoài dự đoán, đây là một cửa hàng châu báu mà.

Có nhân viên đang chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy Tần Thái đang nhìn xung quanh liên đi đến lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô là chị Tần phải không?"
Tần Thái biết Bạch Cập đã đến trước, lần này định chơi cái gì? Trong cửa hàng châu báu à?
Cô chậc chậc lưỡng, đi lên phòng VIP trên lầu hai.

Bên trong là một căn phòng triển lãm nhỏ, có vài quầy kính bằng pha lê, ánh đèn chiếu sáng lên ngọc quý khiến ánh sáng lấp lánh xinh đẹp tỏa ra.

Biết Tần Thái đi vào, đầu Bạch Cập chẳng thèm nâng: "Lựa một cái cho Nguyệt Hiện."
Tần Thái đi xung quanh ngắm nhìn, rồi chỉ vào vòng cổ nạm đá quý màu xanh lam: "Cái này đi, cái này thích hợp với cô ấy."
Nhân viên bê ly cà phê đến, cô nhận lấy.

Phụ trách tiếp khách chính là giám đốc cửa hàng, lúc này anh ta vội vàng nói: "Chị Tần quả nhiên rất có mắt nhìn, vòng cổ này tên là Lam Nguyệt Chi Tâm, được khảm với 108 viên kim cương Nam Phi, độ tinh khiết cao nhất, được thợ hoàn kim giỏi nhất chế tạo....Đặc biệt là viên ngọc bích trên mặt chính này..."
Đang giới thiệu thao thao bất tuyệt, Tần Thái nghe mà càng ngốc: "Được rồi, dù sao anh cũng không nói nó có khuyết điểm."
Bạch Cập lấy thẻ tín dụng ra: "Lấy cái đó."
Đối phương tháo dây xích bảo vệ hộp kính, cẩn thận đóng gói món trang sức.

Bỗng Bạch Cập lại nói: "Cô cũng chọn một cái đi."
Tần Thái chỉ chỉ vào mình: "Tôi?"
Bạch Cập chẳng đáp lại, nhưng cô đã xác định bản thân không nghe nhầm.

Mắt thấy vị giám đốc kia lại muốn giới thiệu, cô vung tay: "Tôi không cần nghe gì đâu, thứ quý giá nhất ở đây là cái nào?"
Vị giám đốc kia ngẩn ra, dường như chưa từng gặp khách hàng nào như thế.

Còn Bạch Cập thì đã cạn lời.

Giám đốc từ từ lấy cái rương trong két sắt, Tần Thái còn tưởng là thứ gì, thò đầu vào nhìn thì thấy, đây là một viên đá quý có hai màu xanh hồng giao nhau, ở giữa là màu tím không rõ ràng, hơn nữa kích thước không nhỏ.

"Chị Tần, đây là đá quý trấn tiệm chúng tôi, là một viên đá quý uyên ương từ hai loại Hồng bảo thạch và Ngọc bích, nặng 51.41 cara...." Anh ta lại nói nhiều, Tần Thái vẫy vẫy tay: "Lấy nó đi."
Cầm trong tay viên đá quý tròn như quả trứng, bước chân Tần Thái nhẹ nhàng đi ra, giám đốc đi theo sau còn hỏi ý cô có muốn gia công thêm ở tiệm thì cô từ chối.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, cô đã nói thầm: "Má ơi, sao mấy thứ đã thành phẩm xinh đẹp như mấy cái kia lại không quý giá bằng một viên đá vậy!"
Bạch Cập đi ngay sau, đương nhiên nghe thấy.

Hắn khẽ nhếch môi, vốn dĩ kế hoạch bây giờ là trở về lập tức, bỗng muốn thay đổi: "Qua bên kia, mở một phòng."
Hắn hất cầm ý chỉ vào khách sạn đối diện.

Lúc này vừa đúng 8 giờ tối, Tần Thái đi vào hỏi, lễ tân vừa nghe cô chưa đặt trước liền báo hết phòng, cô và Bạch Cập lại không có thẻ VIP ở đây.

Bạch Cập chuẩn bị đến nơi khác, lúc lái xe đi ngang công viên Thiên Tâm, Tần Thái đột nhiên ngừng xe.

Cô lén lút đi vào hàng cây rậm rạp, còn vẫy vẫy tay với Bạch Cập.

Viến đá quý kia bị cô xem như là đồ chơi tung hứng, bay lên bay xuống lấp lánh ánh đèn đường.

Bạch Cập không hiểu, dừng ở đây làm gì?
Hắn vẫn xuống xe, ánh sáng vàng ấm áp, gió khẽ thổi qua cỏ cây, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế.

"Làm gì?" hắn đi về hướng Tần Thái, càng đi càng tối hơn, chỉ còn lại vài con đom đóm như ẩn như hiện giữa màn đên cây cỏ.

Tần Thái trốn vào sâu hơn, Bạch Cập đành phải cùng đi theo.

Công viên, đương nhiên hắn đã đến nơi này không ít lần, nhưng đã trễ lại chui vào đây thì là lần đầu tiên.


Với Nguyệt Hiện băng cơ ngọc cốt, người như sứ như sương, làm sao hắn đưa cô đến nơi như thế này được?
Tần Thái dựa vào một gốc cây hoa hồng Nguyệt Quý, ánh đèn đã hoàn toàn bị ngăn trở, chỉ có thể nương theo ánh trăng mà thấy bóng dáng cô.

Lòng Bạch Cập khẽ động...đây là muốn, ở chỗ này?
Hắn ngồi vào cạnh Tần Thái, cô như chú chim nhỏ nép sát vào lồng ngực hắn.

Bạch Cập cảm thấy có chút khó chịu, cách mấy cây Tùng Hoa gần đó, có một đôi tình nhân đang tâm sự, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng động kỳ quái.

Hắn sờ sờ ngực Tần Thái, cô đang mặc áo sơ mi bằng tơ tằm, bên dưới là váy dài đến mắt cá chân, làn váy bung xõa mang theo nét hồn nhiên.

Bạch Cập vỗ vỗ cô, có thêm chút dịu dàng: "Nơi này không sạch sẽ, đến chỗ khác đi."
Tay Tần Thái đã vói vào trong áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng phát họa ngực hắn, Bạch Cập hít một hơi thật sâu, không nhúc nhích.

Bàn tay linh hoạt vuốt ve ngực hắn một hồi, cuối cùng quỳ trước mặt, chậm rãi cởi bỏ từng nút áo của hắn.

Bạch Cập cúi đầu nhìn cô, cô từ từ lui về sau, giữa màn đêm mơ hồ, cô thong thả cởi áo mình ra.

Dù trong bóng đêm thì thị lực của Bạch Cập không tệ, có thể nhìn thấy được áo ngực tinh xảo kia.

Yết hầu lên xuống, bỗng có bông hoa hồng nguyệt quý rơi lên người Tần Thái, đóa hoa xinh đẹp vừa vặn rũ xuống ngực cô, để khi đã mở áo ngực ra, Bạch Cập vẫn không nhìn trọn được.

Đôi tình nhân bên kia dường như đã vào trạng thái, tiếng than nhẹ của đàn bà truyền đến, Bạch Cập phải vẫy tay với Tần Thái: "Tới đây."
Có vẻ hắn đã muốn, Tần Thái cười lắc đầu, cô nhặt đóa hoa lên, vất đi như vẩy mực.

Bạch Cập tiến lên một bước, như muốn chộp lấy tay cô thì Tần Thái đã lách người trốn được, nấp sau bụi hoa.

Bạch Cập khẩn trương hơn, nha đầu này lá gan không nhỏ nhỉ, lỡ người khác phát hiện thì sao...!
Nơi này nhiều cây cỏ, cứ trốn trốn tìm tìm một hồi, hắn tăng tốc lên liền bắt được mắt cá chân của Tần Thái, làn da nhẵn mịn lại mát dịu, không hề thua kém so với Nguyệt Hiện.

Hắn thở hồng hộc kéo cô lại, bàn tay vuốt ve từ dưới lên trên.

Tần Thái cười duyên, dùng tay chân vẫy vùng muốn thoát, hắn đành ép cô nằm sát xuống mặt cỏ dưới tán cây tùng.

Lúc này trên người Tần Thái đã không còn mảnh áo che thân, chỉ còn chiếc váy miễn cưỡng che đậy.

Chất liệu của nó rất tốt, sờ cảm giác lạnh lạnh lại mềm mượt, hắn dùng bộ phận bên dưới chầm chậm cọ vào chân cô, muốn cô thỏa mãn hắn.

Tần Thái duỗi tay ta vuốt ve thứ đang nóng rực đó, cánh tay thon thả tinh tế, trên cổ tay đeo trang sức hình hoa lụa trắng.

Sau một trận đuổi bắt hỗn loạn trên bãi cỏ, cô lại như đóa hồng trắng thấm đẫm sương đêm, bắt đầu nở rộ một cách xinh đẹp tuyệt trần.

Bạch Cập nhịn không nổi nữa, vén làn váy dài, thẳng tay kéo quần lót ren nhỏ nhắn xuống, rồi kéo khóa quần của mình thả thứ kia ra, dùng sức ở eo đẩy mạnh.

Tần Thái kêu lên, hắn đang nằm sấp trên lưng cô, ánh trăng chiếu rọi lên tấm lưng trắng ngần, óng ánh từng giọt ngọc, khiến hắn có suy nghĩ cô thật giống mỹ nhân ngư.

Như bị kích thích điên cuồng, hắn liên tục động, bỗng nhiên có khoái cảm đang cường bạo.

Tần Thái cảm nhận được, cô xoay người như muốn phản kháng khiến hắn càng thêm hưng phấn, bàn tay thô ráp chạm đến từng tấc da thịt, yêu thích đến mức không muốn dừng.

Tình hình bên này đang chiến đấu kịch liệt đã ảnh hưởng đến đôi tình lữ phía bên kia, lát sau có người ló đầu sang dò xét.

Ánh sáng mờ ảo, Tần Thái không thể nhìn rõ.

"Người anh em, đây là đang muốn khiêu chiến..." Còn chưa nói xong, ánh mắt hắn đã dán lên người Tần Thái, với bóng dáng như ẩn như hiện, sự quyết rũ toát ra mãnh liệt, váy dài trên người rồi đến vòng eo tinh tế.

Cổ ngẩng cao xinh đẹp như một mỹ nhân rắn.

Hắn hít một hơi sâu, Bạch Cập trầm giọng quát: "Cút"
Cái đầu đó lập tức rút về, Bạch Cập bế Tần Thái lên, để cô ngồi trên người mình, tiếp tục lần nữa.

Tần Thái thu lại vẻ quyến rũ, tỏ vẻ dịu ngoan hôn lên cằm hắn.

Làn môi êm ái chạm vào, khiến hắn càng thêm ngứa ngáy, Bạch Cập liên tục xỏ xuyên qua cô, khiến cô phải rên lên, mồ hôi thấm ra da thơm mịn, Bạch Cập điên cuồng, lát sau hắn lại thương xót cô, Hắn cúi đầu ôm hôn thật sâu, rồi dùng hết sức phóng ra.

Hai người thở dồn dập, Tần Thái vốn định tìm áo mặc vào, nhưng Bạch Cập lại đè lên cô, chỉ chốc lát nó lại đứng thẳng hiên ngang khí phách.

Tần Thái hiểu hắn muốn gì, thuận tay đẩy hắn ngã vào bụi cỏ, sau đó ngồi lên người.

Bạch Cập chẳng có ý kiến gì, đôi tay vẫn cứ vuốt ve khắp người cô.

Hai người đang âu yếm thì bỗng có ánh sáng xanh chợt lé lên, là điện thoại của Bạch Cập reo.

Hắn đưa hai tay ra sau gáy gối đầu, Tần Thái biết đường đi lấy điện thoại tới.

Vừa thấy màn hình hiển thị, cô tự giác đưa cho Bạch Cập.

Bạch Cập khẽ nhíu mày, ấn nút nghe.


Tần Thái đi tìm áo sơ mi, đang cài từng nút thì bỗng bị ôm từ phía sau.

Ban đầu cô nghĩ là Bạch Cập, nhưng không ngờ lại là tiếng của người khác: "Kỹ thuật của em gái không tệ nha, bao nhiêu tiền một đêm?"
Tần Thái xoay người liếc mắt một cái, thì ra là tên mới ló đầu ra vừa nãy, hèn chi không nghe thấy động tĩnh phía bên đó nữa, hắn đã chờ ở đây khá lâu rồi.

Tần Thái tùy tay đánh lên mu bàn tay đang ôm cô khiến hắn thả ra.

Cô nghiêng người tránh khỏi móng heo của hắn, giọng nói nhu mì chảy nước: "Tôi không cung cấp dịch vụ đó đâu."
Hắn lại cười hắc hắc không ngừng: "Đúng là mặt hàng như em gái không nên ở nơi này.

Đại ca mang em đi thuê khách sạn nhé.

Cưng muốn bao dài hạn không....điều kiện thì chúng ta thương lượng."
Tần Thái cười duyên haha: "Điều hiện dài hạn là sao? Ngắn hạn thì sao?"
Tên đó cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo chưa cài hết nút của cô, tròng mắt sắp rớt ra cả rồi: "Cưng ra giá đi, nếu dài hạn được thì đại ca mua cho cưng một căn phòng xép, thế nào?"
Tần Thái tấm tắc: "Không tệ nha, Ngắn hạn thì sao? Bao nhiêu tiền một đêm?"
Bên kia Bạch Cập đã nói chuyện xong, liền thấy cô đang vui vẻ bàn giá với người khác! Hắn duỗi tay kéo cô lại, lúc này mới thấy nút chưa cài, tên đàn ông kia sắp dán mắt vào rồi.

Hắn cài nốt mấy nút cuối, quát một tiếng: "Làm loạn gì đó?"
Tần Thái chẳng để bụng: "Đang điều ra thị trường mà.

Đi thôi."
Bạch Cập khó chịu: "Tôi có nói phải đi sao?"
Tần Thái cảm thấy kỳ quái: "Không phải Nguyệt Hiện mới gọi sao?"
Bỗng nhiên Bạch Cập cảm thấy buồn bực vô cớ, hắn lạnh giọng cười: "Cô cũng tự biết mình quá nhỉ."
Tần Thái cười mỉa theo: "Đương nhiên tôi vẫn luôn thế."
Tên kia còn đứng trơ bên cạnh, Bạch Cập liếc mắt nhìn hắn một cái, khoác áo rồi đi thẳng ra ngoài.

Đi được vài bước rồi quay đầu tìm Tần Thái thì thấy cô đang cầm khối đá uyên ương kia, thế mà còn nói chuyện với tên kia cơ đấy.

Hắn đi tới, xách Tần Thái đi ra ngoài.

Tên kia như âm hồn, đuổi theo: "Người này định làm gì?"
Hắn đưa tay tính cứu Tần Thái, định làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Không ngờ tay vừa nhấc lên đã bị Bạch Cập bẻ ngược ra sau, hắn la lên rồi nằm liệt trên mặt đất.

Tần Thái bất an xoa xoa tay: "Chà, thật là xin lỗi, xin lỗi."
Bạch Cập xách cô lên xe, thần sắc không vui: "Đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu."
Tần Thái nghiêng người dựa vào hắn, giọng nói mềm mại: "Sư thúc kéo tôi tới đây, bây giờ lại đi an ủi người khác, tôi lại không được tâm sự hay sao?"
Bạch Cập sờ sờ đầu cô, không giận nữa: "Tôi đưa cô về Thiên Lư Loan."
Tần Thái hậm hực nói nhỏ: "Không cần, đi về thôi chứ có gì to tát đâu? Chẳng cần ai đó đâu?"
Cô mở cửa xuống xe, đi vòng ra sao lên xe của Đàm Tiếu, xoay vô lăng đi về hướng Thiên Lư Loan.

Vừa rời khỏi tầm mắt của Bạch Cập, tâm tình của cô tốt hơn, gọi điện thoại cho Nguyệt Hiện: "Ngày mai có tiệm cơm Tây khai trương, chúng ta đi ăn thử đi."
"Được nha." Thanh âm Nguyệt Hiện vẫn dịu dàng, Tần Thái cười xấu xa: "Để tôi tìm người mời cơm."
Tính toán thời gian, sau đó cô gọi Bạch Hà: "Sư phụ, ngày mai có tiệm cơm Tây khai trương, anh mời tôi được không?" Bạch Hà từ đầu kia như đang sủng nịnh bất đắc dĩ: "Chỉ cần không quá mắc là được."
Cũng đã lâu lắm chưa gặp Tần Thái.

Tần Thái nói tiếp: "Sư phụ phải mang thật nhiều tiền đó nha, sợ là mai tôi ăn nhiều lắm đó."
Sau tầm nửa tiếng, Bạch Cập đã về tới nhà.

Nguyệt Hiện thắc mắc tại sao trên áo sơ mi xám trắng ca rô lại có màu gì đó nhàn nhạt như hoa, còn dính chút cỏ xanh và mùi bùn đất.

Cô chỉ cho rằng Bạch Cập đánh nhau, thấp giọng nói: "Phải cẩn thận hơn, đừng tranh chấp nhiều với người khác được không?"
Bạch Cập hơi giật mình, hắn cảm thấy áy náy.

Hắn đang làm cái gì đây?
Hắn ôm Nguyệt Hiện vào lòng, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh sẽ cẩn thận."
Thật xin lỗi, xin lỗi em.

Nhưng chỉ xin lỗi thì sao? Cái cảm giác này như thuốc phiện khiến người khác phải nghiện.

Hắn có thể đoạn tuyệt qua lại với Tần Thái được sao?
Tại sao cho tới nay....người vướng sâu vào vũng lầy lại là hắn?
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Hiện sửa soạn chỉnh tề, Bạch Cập vừa đi ra cửa cô đã gọi điện cho Tần Thái.

Tần Thái lái xe đến đón, hai người rôm rả nói chuyện.

Lúc Tần Thái vừa nói vừa lái xe, Nguyệt Hiện phát hiện tà váy của Tần Thái có dính thứ gì đó.

Cô dùng khăn ướt cúi người xuống lau giúp Tần Thái, phát hiện đó là một loại vết nước màu hồng nhạt, như ép từ cánh hoa.

Màu này, sao lại quen đến thế?
Nguyệt Hiện, nếu....nếu biết sự thật đằng sau, phải làm sao bây giờ?
Chương này dài quá chời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận