Vương Quốc Màu Xám


DeYun
Chu Bích Hoa gặm cắn tay Tần Thái một lúc, rồi bà tỉnh táo lại, vẻ mặt kinh hoảng: "Cái Tư? Sao mẹ lại ở đây? Ai nha tay con!!"
Tần Thái kéo tay về, móc khăn giấy lau khô miệng bà: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."
Chu Bích Hoa hoàn toàn không hiểu nguyên do, thấy đứa nhỏ Tần Thái đang kẹp dưới tay: "Sao con dẫn đứa bé này ra đây làm gì? Mau đưa nó về nhà đi, kẻo người khác phát hiện lại không hay!"
"Được." Tần Thái đứng dậy đưa đứa trẻ về, mẹ nó còn đang nấu cơm trong bếp, không phát hiện điều gì.

Về đến nhà, Chu Bích Hoa nhớ tới: "Cô ngốc này, đồ ăn mẹ mua đâu hết rồi?"
Tần Lão Nhị đang đánh bài với người khác trong sân, nghe thấy thế liền chạy nhanh ra quát: "Đồ ăn không có thì lại đi mua, mắng con gái làm gì?"
Chu Bích Hoa bĩu môi: "Trước kia đánh con bé như quỷ, nay lại cưng như bảo bối đấy." Bà đi vào tìm thuốc và bông băng bó cánh tay cô, nhưng lúc xốc tay áo lên thì bà sợ ngây người, miệng vết thương đã lành như chưa từng bị chảy máu?
"Cái Tư..." Chu Bích Hoa mờ mịt gọi tên con, Tần Thái vỗ vỗ tay bà: "Con không sao."
Mấy ngày tiếp theo Tần Thái không về, chỉ có Đàm Tiếu phải trở lại sảnh Tinh Tú.

Bình thường mỗi ngày anh sẽ đến một lát, đem theo giấy tờ cho Tần Thái xem qua, đem vài đồ chơi cho Tần Tiểu Quý, và đồ ăn cho Tần gia.

Gần như là cô đưa việc về trấn Chu Dương giải quyết, bây giờ cô là Tiên Tri của Nhân Gian, bỗng nhiên ở thường xuyên một nơi khác, sao có thể giấu được người khác?
Cả ngày ở đây cô chỉ lẽo đẽo đi theo Chu Bích Hoa, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành, không có việc gì sẽ đem chút quần áo và thức ăn cho Tần Tiểu Liên.

Lúc này Tần Tiểu Liên đã gần 40 tuổi, đầu bù tóc rối khó phân biệt được nam hay nữ.

(Mọi người còn nhớ cô gái đáng thương đang sống yên ổn với cha dượng, bị hàng xóm đồn đoán lung tung nên cha dượng tự sát, bản thân cô phải tự chứng minh mình trong sạch trước mặt mọi người rồi hóa điên không?)
Tần Thái thường xuyên ngồi ngoài hầm trú ẩn nhìn cô ấy, giống như cô chưa từng rời khỏi trấn này.

Mẹ Tần đưa xong đồ ăn và quần áo, sẽ quay đầu nắm tay Tần Thái đi trên con đường quen thuộc không hề thay đổi ấy.

Thật ra cô đã sớm chán với phong cảnh hai bên đường, nhưng chưa phát hiện điều đó thì đã không còn mấy cơ hội.

Về đến nhà, Chu Bích Hoa lại bắt đầu ăn thịt tươi.

Ăn liên tục hai ngày, ngày thứ ba nhân đêm tối lại ra ngoài kiếm ăn.

Tần Thái đi theo sau bà, nương theo bóng đêm mờ mờ ánh trăng mà giấu mình, gió tháng chạp thổi qua mặt, lạnh thấu xương.

Đầu tiên Chu Bích Hoa lượn bên ngoài một vòng, không phát hiện mục tiêu nào, trời lạnh như vậy ai ai cũng đều ngủ sớm.

Cuối cùng bà ghé vào một gian nhà mái ngói đỏ.

Động tác vô cùng nhanh nhạy, tư thế treo ngược như dơi treo mình dưới mái hiên, xuyên qua cửa kính nhìn vào trong.

Tần Thái biết đây là nhà Chu đại nương, chồng bà mất sớm, cả con trai con gái đều ở xa làm việc, chỉ còn một mình bà ấy sống ở đây.

Chu Bích Hoa bò bên ngoài cửa sổ, bỗng đập đầu vào cửa kính một cái sau đó rụt đầu lại.


Tiếng kính vỡ vụn chấn động đến Chu đại nương, bà ấy rọi đèn pin xem xét.

Chu Bích Hoa giống như sư tử, nằm im chờ đợi con mồi tiến gần, bà ấy có trí có lực.

Đến khi Chu đại nương đến gần cửa sổ hơn, bà ấy chuẩn bị tấn công thì bỗng có một đạo phù đánh đến.

Tần Thái hơi giật mình, không phải cô làm thì còn có ai đang nhìn sao?
Cô quay đầu, phát hiện Đường Bố của Trật Tự cùng hai tra xét đang gấp rút vây bắt Chu Bích Hoa.

Cô ngây người quá lâu, đến bọn họ cũng không phát hiện được.

Đường Bố đánh thêm vài đạo phù, Chu Bích Hoa hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Bà càng đói thì càng tàn nhẫn, móng tay mọc dài, răng nanh lộ khỏi môi, cả người gầy như chỉ còn một lớp da.

Bà ấy kéo từng lá bùa xuống, phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi nhào đến Đường Bố.

Đường Bố bị bất ngờ, vốn dân cư ở trấn Chu Dương rộ lên tin có đứa nhỏ và gia súc bị mất tích, hắn đang trong thời gian rèn luyện, bèn dẫn thêm người chạy đến kiểm tra.

Quỷ phù không có tác dụng, hắn dùng trấn thi phù.

Nhưng Chu Bích Hoa chỉ bị chậm đi một chút, nhanh chóng đuổi theo.

Trán Đường Bố bắt đầu rịn mồ hôi, hắn quăng ra một đống phù trấn ma.

Lúc lá bùa đánh vào người Chu Bích Hoa, một tiếng nổ trầm vang lên, phảng phất đất dưới chân rung động.

Thứ này là ma sao?
Đường Bố nhướng mày, trấn Chu Dương này không phải là nơi có danh sơn thắng thủy, không có nhiều linh khí.

Chu Bích Hoa này vốn chỉ là người thường, cho dù chết đi sống lại thì sao thành ma được?
Hắn nghĩ không thông, kinh hoảng khi thấy một trận gió cuốn tới, Chu Bích Hoa vốn đang đứng im vì ảnh hưởng của bùa trấn ma cũng không còn bóng dáng.

Là ai, dám dưới mí mắt hắn cướp ma?
Tần Thái trở về biệt thự Thiên Lư Loan là đã 4 giờ sáng, Đàm Tiếu mở cửa liền khiếp sợ: "Đây là gì?"
Tần Thái ôm Chu Bích Hoa vào, bà vừa bị bùa trấn ma làm trấn áp nhưng không bị thương nặng.

Thật ra là Tần Thái đã cố gắng đánh trật phần nào, chỉ khiến bà ấy ngất đi thôi.

Cô không trả lời Đàm Tiếu, ôm mẹ mình đến sô pha, sau đó cầm dao gọt trái cây cắt một đường trên cổ tay, nhỏ một ly máu.


Cô bón máu đó cho Chu Bích Hoa, khi ly máu đã hết thì nhìn bà cũng dần thoát khỏi hình dáng xác khô trở về bình thường.

Đàm Tiếu đứng bên cạnh, sắc mặt nặng nề: "Tần Thái, dì ấy..."
Tần Thái không nói chuyện, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Cô làm vậy pháp lực bà ta sẽ càng cao hơn, nguy hiểm sẽ càng lớn."
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Thông Dương Tử đã đứng tự lúc nào trên cầu thang, nói xong ông ta định lên lầu, Tần Thái gọi lại: "Nếu cho bà ấy một con dị mắt, có thể sống lại được không?"
Thông Dương Tử đi xuống, làm thủ hạ của Tần Thái lâu như vậy đây là lần dầu cô nhờ ông ta giúp, đương nhiên ông ta sẽ không làm khó.

Thông Dương Tử nhấc mi mắt nhìn tròng mắt Chu Bích Hoa, lại cẩn thận quan sát răng và đầu ngón tay, lát sau lắc đầu: "Dị mắt là vật chí dương, hồn phách bà ta nhất định chịu không nổi.

Quá cưỡng chế sẽ chỉ làm hồn phi phách tán.

Người này thật sự quá kì quái, hồn phách của người thường, thân thể có chút giống cương thi, nhưng mà, lại có yêu đan...."
Tần Thái dùng khăn lông ẩm lau người cho Chu Bích Hoa, bà ngủ ngon lành.

Thông Dương Tử nhìn sắc mặt cô cũng biết là người này có bao nhiêu quan trọng, không nói thêm nữa đi về phòng.

Đàm Tiếu đặt tay lên đầu vai cô, thở dài: "Tần Thái, ma vốn ăn máu ăn tủy não người.

Cho dù máu của cô có thể kéo dài một lúc, nhưng không thể cho bà ấy cả đời, thật ra...."
Tần Thái ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của cô, Đàm Tiếu không nói.

Mấy ngày nay Chu Bích Hoa rất vui vẻ.

Có thể tận mắt nhìn cuộc sống tốt đẹp của con gái mình, bà càng thỏa mãn hơn so với cô.

Có mấy lần bà nhắc đến chuyện về nhà, đều bị Tần Thái lấy cớ giữ người lại.

Bà bắt đầu nấu nhiều món ngon đa dạng cho mọi người thưởng thức.

Người kén ăn như Sa Ưng cũng cảm thấy trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.

Tang Cốt Nê cũng rất thích bà, thường cho bà nhiều loại hạt dưa khác nhau.

Người một nhà hòa thuận vui vẻ, ít nhất là ngoài mặt.

Bên trong, Sa Ưng và Đàm Tiếu khó nén nỗi lo lắng, sắc mặt Tần Thái ngày càng tái nhợt, ngày nào cũng mất máu như vậy, dù là thần tiên cũng không chịu nổi.

Ngày 28 tháng 12.


Chu Bích Hoa dậy sớm làm món cháo với thịt khô thơm ngào ngạt, Sa Ưng là người ăn sớm nhất.

Chu Bích Hoa không phát hiện, từ khi bà đến đây chưa bao giờ phải ở một mình.

Nếu không có Sa Ưng bên người thì có Đàm Tiếu, còn không là Tang Cốt Nê.

Hơn nữa Tần Thái rảnh là sẽ kè kè bên cạnh, bà chưa từng cảm thấy cô đơn khi ở đây.

Khi biết là đồng nghiệp của con gái, bà đối xử rất khách khí với nhóm Sa Ưng, thường bảo Tần Thái không hiểu chuyện, mong mọi người quan tâm chiếu cố.

Bọn họ thường xuyên kiếm chủ đề nói chuyện phiếm, rồi nghe bà kể những truyền thuyết sơn dã.

Những chuyện này với người bình thường thì vô cùng kì diệu, nhưng đối với Huyền Thuật Sư thì chỉ thấy buồn cười.

Chỉ là không ai tỏ vẻ mất kiên nhẫn, dù là tổ trưởng Nhân Gian, Tuyến Trường hay thậm chí là Bộ trưởng ai nấy cũng đều rất kiên nhẫn.

Trên bàn ngồi tầm mười mấy người, nhóm Thanh Hạt Tử cũng đến tặng Chu Bích Hoa một ít quà.

Mọi người cùng nhau ăn liên hoan.

Đang ăn thì bỗng Chu Bích Hoa chọc nĩa xuống mâm tạo ra tiếng rít chói tai.

Mọi người còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì bà ngẩng đầu lên, đôi mắt như lồi ra, làn da bắt đầu thít chặt lại, tóc dài hơn cả nửa mét.

Sa Ưng là người có phản ứng đầu tiên chặn bà lại, cổ họng bà phát ra tiếng ha ha quái dị, nhào đến người Đàm Tiếu.

Anh tức khắc dùng một cái đĩa sạch ra chắn, Chu Bích Hoa cắn một cái vỡ tan, Đàm Tiếu biến sắc, định duỗi tay kiếm thứ khác làm vũ khí, nhưng lại nghĩ đến đây là mẹ của Tần Thái, đành cúi người tránh thoát.

Mười hai người, không ai nói chuyện cũng không ai lộn xộn, Tần Thái đi lên chặn mẹ mình lại, một tay khắc đặt ngay miệng bà.

Chu Bích Hoa cắn lên tay cô, rì rầm nuốt máu.

Nhưng mấy ngày liên tục rút máu cho mẹ, lúc này còn có bao nhiêu đâu?
Răng nanh Tần Thái đã lộ ra ngoài, nhưng cô vẫn kiên trì không nhúc nhích.

Đàm Tiếu nhanh chân đi lấy một túi máu cho Tần Thái, cô chỉ cầm trên tay.

Đến khi Chu Bích Hoa cắn xong, không còn chút máu tươi nào, bà không thỏa mãn rống lên, lại đuổi theo người nhìn rất ngon là Đàm Tiếu.

Sa Ưng chặn tay ôm lấy bà, cả nhà đã rối tung lên Cuối cùng Thông Dương Tử lấy một bộ vòng trói tứ chi Chu Bích Hoa lại, sau đó nói: "Trước tiên đưa xuống tầng hầm đi."
Tần Thái bắt đầu gọi điện thoại, thật lâu sau mới có người nhận, giọng Bạch Cập vẫn lạnh lùng nhưng không có phần mất kiễn nhẫn như trước: "Nói chuyện."
Răng nanh Tần Thái còn chưa thu lại, cô thở dốc nói chuyện: "Sư thúc qua Thiên Lư Loan một chuyến đi, có việc gấp."
Tầm bốn mươi phút sau Bạch Cập chạy đến, dưới tầng hầm Thông Dương Tử đã nhốt Chu Bích Hoa vào căn phòng rắn chắc nhất.

Cửa làm bằng sắc đúc, bà ấy cứ liều mạng đánh vào cửa phòng, phát ra tiếng động rung trời.

Sa Ưng lo hàng xóm nghe được sẽ nghi ngờ rồi báo cảnh sát, đành cùng Thông Dương Tử dùng khóa cương thi khóa bà lại, cột vào một cây trụ lớn.


Bạch Cập đứng trước trụ, tròng mắt Chu Bích Hoa hóa đỏ sậm, còn đang rít gào.

Một lát sau hắn nói: "Nội đan không có vấn đề."
Tần Thái cắn răng, một chữ nói ra như rút hết sức lực cô: "Vậy là máu tôi có vấn đề?"
Bạch Cập dùng gậy ngọc cậy hàm răng Chu Bích Hoa ra, nhìn kĩ một chút rồi nói: "Bà ấy không phải cương thi, máu của cô không có vấn đề.

Theo như ta biết thì ngươi chỉ dùng máu tẩm bổ ba ngày, chắc chắn bà ta đã hút máu người khác rất nhiều rồi.

Cương thi mà đã hút máu người thì chắc chắn sẽ sinh ra tà khí.

Lúc này lại có yêu đan, tà khí nhiễm vào nó.

Mà bản thân bà ta chỉ có hồn phách bình thường, chống chọi không lại ác niệm, càng không hóa giải được tà khí, vì thế biến thành ma."
Tần Thái chỉ thấy đầu rất nặng, người cứng ngắc đến đứng thẳng không được: "Không có khả năng....dương khí trong máu tôi hẳn đủ, tại sao còn muốn hút máu? Có cách gì cứu được không?'
Bạch Cập đáp nhẹ nhàng bâng quơ: "Ma ăn tủy não người, cô cho bà ta ăn no là xong."
Biểu tình Tần Thái không khống chế nổi: "Ngoài cái này ra thì sao?"
Bạch Cập quay đầu nhìn cô: "Thỏ thì phải ăn cỏ, cô muốn nuôi thỏ thì phải cắt cỏ cho nó.

Cách khác là cách gì?"
Cơ thể Tần Thái mềm oặt ra ngã xuống.

Lòng ngực cô bắt đầu bốc khói, mất đi quá nhiều máu, âm khí của cương thi và dương khí của dị mắt bắt đầu bài xích lẫn nhau.

Bạch Cập ấn ngón tay giữa chân màu cô, tạm thời áp chế hai khí âm dương quấy đảo.

Tần Thái mở miệng, khói trắng tỏa ra.

Bạch Cập nửa ngồi xổm, nhìn cô từ bên trên: "Chuyện này không cần tìm tủy não quá gấp.

Nhất thời bà ta không chết được."
Sa Ưng cầm theo mấy túi máu, Tần Thái uống xong, máu chảy rần rần lại trong cơ thể cô.

Tần Thái im lặng, Bạch Cập nói tiếp: "Cô là Tiên Tri, là đại diện của cả Nhân Gian.

Chắc chắn Trật Tự sẽ dùng chuyện này để đả kích Nhân Gian, đây là giai đoạn đầu Nhân Gian đi theo hướng Huyền Môn chính thống, áp lực sẽ rất lớn."
Tần Thái không nói được gì, giọng Bạch Cập vẫn lạnh như vậy: "Chuyện này ngoài Nhân Gian ra, cô thật sự nghĩ Trật Tự không nghe được tiếng gió nào sao? Bây giờ lập tức phái người về trấn Chu Dương, giết sạch nhà hai đứa nhỏ kia.

Tìm cho ra thi thể chúng nó rồi tiêu hủy.

Như vậy cảnh sát sẽ đưa thành án lớn, độ chú ý sẽ tăng cao.

Dù Trật Tự có nhúng tay vào, thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là sẽ không có khả năng kích động quần chúng tin vào việc mẹ cô chết sau đó sống lại ăn thịt người.

Mặc kệ thế nào, trước mặt công chúng thì nhà nước chỉ có thể bịa một lý do để kết án."
Tác giả có lời muốn nói: Tính ra thì, ta cảm thấy tính cách sư thúc này thật con mẹ nó vừa tra lại vừa soái!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận