Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt

Katya nâng chụp tai chống ồn của mình lên đủ lâu để hỏi. “Súng của ai đây?”

“Vũ khí trang bị của Ubaid đấy.” Majdi nói.

Katya quan sát anh ta chĩa khẩu súng vào chiếc hộp rỗng và thận trọng kéo cờ ba lần. Phía bên kia chiếc hộp, Thanh tra Osama Ibrahim đang đứng đó với hai tay khoanh trước ngực, trông như thể ông ta đã có một kỳ nghỉ cuối tuần tồi tệ.

“Chắc chắn hắn ta không ngu đến mức dùng vũ khí trang bị của cảnh sát đâu.” Katya nói.

“Cũng chẳng biết được.” Osama nói.

“Ông có thể nghe thấy tôi nói qua chụp tai chống ồn sao?”

Ông ta gật đầu.

“Chắc mình già rồi.” Cô lẩm bẩm. Cô thay chụp tai trong khi Majdi kiểm tra khẩu súng thứ hai. Có bốn khẩu súng trên bàn. Khẩu thứ nhất là của Ubaid; ba khẩu còn lại được lấy từ những vệ sĩ của Hakim al-Adnan.

“Ông đã nói chuyện với al-Adnan chưa?” Katya hỏi.

“Chưa.” Osama nói. “Tốt nhất là nên làm việc này trước đã.”

Bọn họ đã tìm được al-Adnan ở Mecca khi hắn đang đi dạo quanh Kaaba. Cảnh sát đã tôn trọng chờ đợi cho đến khi hắn xong việc rồi mới tiếp cận hắn, nói rằng họ muốn hỏi một số vấn đề. Hiện hắn đang ở phòng thẩm vấn.

Ba tay vệ sĩ của hắn cũng bị bắt giữ. Bọn họ là những kẻ duy nhất ở gần al-Adnan mà có mang theo vũ khí. Adara đã lấy ra một viên đạn từ ngực Sabria, còn Katya tìm được hai vỏ đạn ở trang trại hoa hồng tại chính nơi Sabria bị chôn. Cô bị giết bằng khẩu súng ngắn 22 ly ở cự ly gần. Một phát súng vào đầu, một phát vào tim.

Theo chuyên môn thì Đội Điệp vụ phụ trách vụ án này. Nhưng giờ bọn họ đã tìm được cái xác nên nó thuộc quyền điều tra của Đội Trọng án. Chánh Riyadh đã chuyển nó cho Osama.

Có vẻ rõ ràng là một trong những cận vệ của al-Adnan đã giết Sabria. Xác cô được tìm thấy trên khu đất của hắn. Majdi đã hoàn tất việc bắn thử nghiệm khẩu súng thứ tư và tháo kính bảo vệ và chụp tai chống ồn ra. “Tôi sẽ phân tích các vỏ đạn ngay bây giờ.” Anh ta nói.

“Khi nào anh có kết quả?” Osama hỏi.

“Cho tôi nửa giờ.”

* * *

Carmelita Rizal khóc nức nở; khuôn mặt cô ướt nhòe và người run lẩy bẩy với một đống khăn giấy trên lòng còn chiếc hộp đựng giấy lòe loẹt được đặt trên ghế sô-pha cạnh cô. Katya cảm thấy lo lắng không yên khi cô hình dung đến việc phần lớn cảnh sát cảm thấy như vậy khi phải chứng kiến con người ta tan vỡ ra thành từng mảnh trước cái chết của người mình yêu thương. Cô tự hỏi Nayir sẽ phản ứng thế nào nếu có ai đó đên báo tin dữ cho anh về cái chết của cô. Cô không thể hình dung được anh khóc thế nào. Nỗi đau của anh, cũng như rất nhiều điều khác nữa, cũng được gói bọc lại và giấu kín sâu thẳm trong con người anh.

Katya giải thích rằng Majdi đã khớp được những viên đạn từ súng của một cận vệ của al-Adnan với những vỏ đạn được tìm thấy trên người Sabria. Như vậy chính tên cận vệ của al-Adnan đã giết Sabria. Katya nói với Rizal về trang trại hoa hồng và trực giác của mình về việc Sabria có thể đã bị chôn giấu trong khu vườn đó. Vẫn thật kỳ quặc khi nhớ lại cơn đổ mồ hôi lạnh và cảm giác hối thúc không thể giải thích được ấy. Phần tồi tệ nhất là phải giải thích sự liên quan của Jessica, tuy không phải là chủ tâm. Katya ngờ rằng điều này đã thực sự cướp đi của Rizal hai người bạn tốt chỉ trong một cuộc đột kích.

“Tôi biết một điều.” Rizal lúc này vừa nói vừa lau mặt. “Khi được ra khỏi đây, tôi sẽ trở về Philippines. Ngay cả khi có chết đói đi chăng nữa. Tôi không có ai ở đây ngoài con trai mình.”

“Nếu cô cần giúp trong việc xin thị thực xuất cảnh, cứ cho tôi biết.”

“Vâng, cảm ơn cô. Tôi nghĩ là tôi có thể cần cô giúp đỡ.” Rizal nói. “Cô biết đấy, một trong những việc mà Sabria làm là mua thị thực xuất cảnh giả. Có lẽ tôi không nên nói điều đó với cả cô, nhưng chuyện chẳng còn là vấn đề nữa, phải vậy không?”

Katya lắc đầu.

“Tôi không thể không cảm thấy rằng mọi việc mà cô ấy đã làm là quá can đảm và xuẩn ngốc. Đó không phải là lời giải. Tôi nghĩ đối với cô ấy, điều đó vô cùng phấn khích. Cô ấy cảm thấy mình như một nữ anh hùng. Nhưng nó sẽ chỉ là một giải pháp nhất thời mà thôi. Mọi việc sẽ không bao giờ khác hẳn đi cho đến khi nào pháp luật thay đổi. Họ nói rằng họ không buộc phải bảo vệ chúng tôi, chúng tôi không phải người Ả Rập Xê-Út, nhưng cũng đông không kém gì người Ả Rập Xê-út và phải làm việc nhiều hơn.” Cô im lặng một lát, tay gấp tờ giấy ướt lại. “Chính vì vậy mà tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi không quan tâm dù tôi có đói đến chết ở Manila. Ít ra thì tôi cũng sẽ đói trên quê hương mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui