Vương Tôn Chiến Thần

Tứ Huyền trên đài mỉm cười nhìn Vương Tôn: “Phải công nhận ngươi rất yêu nghiệt một kiếm, nhưng đáng tiếc cảnh giới quá thấp, lại cố chống cự liền khiến ngươi thân thể phản phệ, nhanh đầu hàng đi!”

Vương Tôn không để ý đến nàng, tiếp tục trên tay lại bùng nổ tử lôi, miệng khẽ nói: “Vạn Tinh Kiếm Ảnh”

“Cái gì, hắn lại có thể xuất kiếm, còn là chiêu vừa rồi!” đám người bên dưới ngốc một dạng

Tinh Vân, Tinh Diệp ánh mắt có chút kinh bỉ nhìn đến đám người chưa trải sự đời

Trên lôi đài

“Không tốt, Tinh Nhận Huyền Phong” Tứ Huyền hoảng sợ vẻ mặt liền nhanh chống xuất ra chiêu thức gối đầu giường của mình, hy vọng sống còn điều tại đây một kiếm

“đùng đùng” lẫn nữa chiêu thức va chạm, phong nhận và tử lôi tỏa sáng đến bao trùm vòng tròn lôi đài, một trận chiến kinh thiên chính là không hề dừng lại


Vương Tôn một bước ra liền dùng Đạp Tinh Thần Bộ, lập tức xuất hiện bên cạnh Tứ Huyền, Băng Hỏa Thần Kiếm liền nhắm nàng mi tâm mà công phá

“Bộ pháp thật lợi hại!” Tinh Ngạo Thần phía xa có chút đứng thẳng người lên nhìn Vương Tôn di chuyển vượt qua không gian khoảng cách liền kinh dị nói, bắt đầu đề mười phần sức mạnh vào hai mắt mà theo dõi cuộc chiến

Đồng thời mọi người bên ngoài cũng co rụt lại đồng tử, Mộc Chân khoảng cách tuy không gần, xa lại cũng không xa, nhưng khi xem đến một bước kia liền khiến bản thân ngừng thở một dạng mấy giây

“Hừ, coi hổ nương không đánh thật ngươi liền xem ta là mèo bệnh sao?” Tứ Huyền hừ lạnh, trên tay kiếm liền vung ra chống đỡ

“Keng” một tiếng kiếm minh va chạm, cả hai liền bị phản chấn lùi lại

Nhưng Vương Tôn vẫn không hề từ bỏ bám sát, tiếp tục bước ra một bước liền xuất hiện trước người nàng, kiếm chiêu đơn giản liền không ngừng trảm ra, tốc độ dựa vào Tử Lôi Chi Đan phụ trở, hắn động tác tay không khác gì đại giang thác nước, ầm ầm đánh tới khiến cho Tứ Huyền chật vật chống đỡ

“Đáng chết!” Tứ Huyền gầm thét, khí tức bạo nổ điều không thể chống lại tốc độ vô số kiếm càng lúc càng tăng nhanh kia, cái này chỉ cần nàng sơ xuất, nhất định liền bị cắt thành thịt nát

Mộc Chân nuốt nước bọt, sau đó cả gan bay tới bên ngoài lôi đài, hướng Vương Tôn mà hỏi: “Nhờ tiên sinh chỉ giáo, đây là cái gì kiếm chiêu, làm sao lại có thể liên miên không dứt, tựa như hồng thủy ngàn năm bùng nổ!”

Vương Tôn lúc này động tác xuất kiếm cuồng bạo, nhưng vẫn có thể bình thản nhìn đến Mộc Chân: “Yên lặng xuân thu, chờ hạ băng tan, đông sơn tái khỏi, vạn thủy đồng xuất, chiêu này có tên là Vạn Thủy Thần Kiếm!”

“Vạn Thủy Thần Kiếm?” đám người có chút mờ mịt nhìn đến, ngay cả Tinh Ngạo Thần điều bức rức không thôi, tại muốn chạy đến hỏi kiếm đó là thế nào, chỉ là mặt mũi có hạn

Mộc Chân sững sờ, lại tiếp tục hỏi: “Tiên sinh, tiểu nhân ngu muội không hiểu, tại sao phải yên lặng, tại sao phải chờ băng tan?”


Vương Tôn giọng nói vang lên một cách nhẹ nhàng: “Làm người thường sẽ vì nóng giận nhất thời mà hỏng đại sự, giống như tích thủy vạn năm mà chảy ra ruộng ngoài, tức nước vỡ bờ mà hủy hoại cả đồng hoang, nhưng khi ta biết cách kiềm chế cơn giận, nén cơn giận này từ đầu mùa xuân đến mùa thu, lại chờ thêm một mùa đông, đông lạnh lại đến mà làm diệu đi oán niệm trong lòng, lúc này tâm thanh tịnh, mùa hạ có đến ta vẫn mặc tự nhiên nước chảy theo dòng, tất sẽ thấy được cái gọi là vạn thủy đồng xuất, hiểu được vì sao phải chờ, vì sao phải đợi!”

Mộc Chân nghe xong liền ngẩn người, trong lòng vô cùng dậy sóng: “Xuân thu, đông hạ, tứ mùa chỉ vì kiềm chế cơn giận, thế gian này lại có người nhẫn nhịn đến mức như thế sao, cảm giác thống khổ so với bùng phát rồi phai tàn quả thực không phải thường nhân có thể chịu đựng!”

Mộc Chân lại nhìn Vương Tôn mà thầm nghĩ: “Tại tiên sinh chỉ là một nô lệ còn có thể nhẫn nhịn, ta Mộc Chân chẳng lẽ không thể tạm thời buông xuống diệt tộc chi thù, chẳng lẽ không thể gác lại quá khứ?”

Trong lúc Mộc Chân vẫn còn chìm đắm trong cảm ngộ, Tứ Huyền trên đài đã cuồng phún tinh huyết, vội vã hô lớn: “Ta chịu thua!”

Vương Tôn lúc này khẽ xoay bàn tay liền thu hồi Băng Hỏa Thần Kiếm, thân thể phiêu nhiên liền bay khỏi lôi đài, trực tiếp nắm lấy Mộc Chân liền ném hắn xuống hồ nước: “Nếu không rõ thì quên đi, tại cố chấp hiểu rõ sẽ khiến ngươi càng thêm ngu muội, bị thế giới này chi phối, cả đời cũng sẽ không thể thoát khỏi kiếp người!”

Mộc Chân bên dưới dòng nước lạnh giá: “Không cần hiểu, thoát khỏi nhân sinh, thì ra là vậy!”

Đại điện thần bí, Lương Tiêu lúc này nhìn qua không gian, hình ảnh Vương Tôn tại chỉ dạy Mộc Chân mà khiến hắn đứng ngồi không yên: “Đáng chết, ta đưa hắn vào cái này thế giới giam cầm rốt cuộc là quyết định đúng hay sai, ngươi xem, sắp có một cái không phải người được ra đời, lại đến một cái nữa, tinh cầu này sớm muộn cũng bị hủy mà thôi!”

Băng Di nghi hoặc: “Đại nhân, ta không rõ ngươi tại sợ cái gì, nhưng nếu ngươi lo lắng, hay là để ta đến giết bọn chúng đi!”


Lương Tiêu quay lại ghế ngồi mà xoa xoa thái dương: “Giết không được a!”

Băng Di: “???”

Lương Tiêu đành giải thích: “Hắn đã thoát khỏi con người giới hạn, đúng hơn mà nói, thân xác chỉ là tạm bợ, linh hồn của hắn mới là bất diệt, muốn tiêu diệt hắn, nhất định phải khiến hắn sụp đổ tinh thần, nhưng kẻ này quá mức biến thái, ta đã lên kế hoạch khiến hắn toàn gia bị diệt, dẫn dụ hắn nhập ma con đường, bị qua huynh đệ phản bội, người thân quay lưng, sống qua nô lệ ngục tối thời gian điều không thể lây động hắn một chút, haizz… lại cố ép hắn, ta sợ người chết lại là ta!”

Băng Di sợ hãi: “Đại nhân, lẽ nào chúng ta phải nhượng bộ, hạ mình cầu xin hắn con đường sống?”

Lương Tiêu lúc này nụ cười vặn vẹo khuôn mặt, biểu hiện vô cùng đáng sợ, đầu lắc qua lắc lại giống như hai nhân cách tồn tại một dạng: “Hừ, vẫn chưa đâu, ta đã tính toán rồi, tạm thời cho hắn sống vui vẻ một thời gian, sau đó lại tiếp tục đánh hắn xuống địa ngục, thử xem hắn có thể tiếp tục vực dậy nữa hay không, ha ha…”

Băng Di: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận