Khi những tia nắng dịu dàng rọi vào khung cửa sổ trong phòng bệnh, là lúc Tống Nhật Thiên Kim lần nữa tỉnh lại sau một đêm chịu đựng sự hoành hành của rượu.
Lúc cô vệ sinh cá nhân xong, thì Vương Tuấn Triết vào tới.
Giữa hai người lập tức xung đột ánh mắt, khiến không gian trở nên ngột ngạt, khó xử.
Và để xua tan bầu không khí đó, Tống Nhật Thiên Kim đã lạnh nhạt lên tiếng:
"Anh tới đây làm gì? Còn tiểu Mi đâu rồi?"
"Em ấy bảo sáng nay phải tới bệnh viện G tiếp nhận công việc.
Còn tôi đến để chăm sóc em!"
Thật ra lúc trời vừa hửng sáng, Tống Nhật Thiên Mi vẫn còn ở bên cạnh trông chừng Thiên Kim.
Còn anh thì về nhà nấu cháo mang vào cho cô, anh cũng không biết Thiên Mi đã rời đi từ khi nào, bởi vì cô ấy chỉ gửi một tin nhắn thông báo, chứ cả hai căn bản chưa từng gặp nhau.
"Không cần đâu, anh về đi.
Đừng để tiểu Mi hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Thiên Kim ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt cũng chẳng nhạt bằng mỗi câu nói dành cho đối phương.
Nhưng người đàn ông ấy vẫn hết sức bình thản, vừa lấy cháo ra chén, vừa nhàn nhã đáp:
"Chồng thay vợ chăm sóc chị gái của vợ thì có gì đáng để hiểu lầm?"
Chính miệng anh tự xưng bản thân là chồng còn gọi Tống Nhật Thiên Mi là vợ, xem Tống Nhật Thiên Kim cô như chị vợ.
Mối quan hệ và cục diện này, nhìn thoáng qua thật sự đâu có gì để hiểu lầm, do cô tự mình nghĩ nhiều mà thôi.
"Tiểu Mi nhờ anh chăm sóc tôi thật sao?"
Vương Tuấn Triết không vội đáp, anh ngồi lên xuống, tay múc cháo chuẩn bị đưa lên miệng thổi nguội, mới nói:
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Thiên Kim ngay lập tức cau mày nhìn anh, hỏi thẳng:
"Rốt cuộc anh đang muốn làm gì hả? Có phải muốn trả thù tôi, đúng không?"
Người đàn ông cong môi cười nhạt:
"Trả thù em, tôi được gì?"
Sau câu nói, là hành động đưa muỗng cháo trong tay đến trước miệng cô gái.
Nhưng Thiên Kim lại trực tiếp tránh né, không muốn ăn.
"Anh hận tôi từ chối tình cảm của anh, nên nảy sinh ganh ghét, muốn tôi nếm lấy đau khổ cho anh hả lòng hả dạ."
Tiếp tục là một đường cong hoàn mỹ trên môi người đàn ông, anh lại kiên nhẫn đưa muỗng cháo đến trước miệng cô gái, rồi mới nói:
"Hóa ra, em đang đau khổ khi thấy tôi yêu thương, chăm sóc cô gái khác sao?"
"Há miệng ra."
Câu trên kết thúc, câu sau ra lệnh, ánh mắt sắc bén như dao, vô tình khiến cô nàng chợt rén, như bị thao túng mà liền há miệng nhận lấy muỗng cháo.
Nuốt xong, cô tiếp tục tranh biện:
"Điều làm tôi lo lắng là thái độ của anh sẽ khiến em gái tôi tổn thương, nếu con bé buồn thì người làm chị như tôi làm sao yên tâm?"
"Em ấy sẽ không buồn, nhưng ngược lại có người buồn vì thất tình, nên tự chuốc say bản thân đến nổi bị ngộ độc rượu phải đi cấp cứu trong đêm."
Anh đáp trả ung dung, động tác bón cháo thành thạo thực hành, nhưng lần này có vẻ như cô ấy không chịu hợp tác nữa.
"Không muốn ăn?" Vương Tuấn Triết nhướn mày, hỏi.
"..." Đối phương tiếp tục im lặng.
Sau đó, chén cháo được đặt lên bàn bên cạnh.
Người đàn ông nhàn nhã buông lơi câu nói:
"Chuẩn bị tinh thần nằm viện lâu dài đi."
"Tại sao?" Tống Nhật Thiên Kim lập tức phản ứng.
"Không ăn, sức khỏe không khá hơn thì làm gì được bác sĩ cho xuất viện mà về."
Đơn giản nhưng thành công.
Sau ba giây, chén cháo kia đã được cô nàng bê lên, tự nguyện múc từng muỗng đưa vào miệng.
Không gian dần chìm vào tĩnh lặng.
Một người cắm mặt lo ăn để nghiền ngẫm lại sự việc đêm qua, nhớ kỹ xem trong lúc say có ăn nói điều gì lung tung hay không.
Một người thì yên ắng ngồi nhìn cô gái trước mặt, vài phút sau, mới trầm giọng hỏi:
"Em có yêu tôi không?"
Động tác của Thiên Kim chợt khựng lại, chén cháo được hạ xuống.
Cô không ngẩng mặt đối diện với anh, vẫn cúi mặt mà đáp:
"Lẽ ra anh không nên hỏi câu hỏi này, vì nó trái với luân thường đạo lý."
"Tối qua, em đã nói yêu tôi! Vậy có được tính là trái đạo lý luân thường không?"
Một màn đối đáp nhanh gọn, Vương Tuấn Triết thành công khiến Thiên Kim ngẩng mặt đương đầu, đôi mắt to tròn tuyệt nhiên không thể giấu đi biểu cảm ngỡ ngàng xen lẫn hoang mang.
"Tôi đã nói vậy thật sao?"
"Ừm!" Anh ta rất điềm đạm gật đầu xác nhận và thứ tồn tại trong ánh mắt là nhiều tia đắc ý đầy thích thú.
Quân tử, nhưng thừa nước đục thả câu như anh, làm sao Thiên Kim lường trước..
Giây phút lúng túng, ngượng ngập ập tới.
Mãi một lúc sau, cô mới lấy lại tâm thế nghiêm túc nhất, kiên định nhìn anh, nói:
"Lời nói xằng bậy của kẻ say xem như không tính.
Anh cũng không được cho đó là thật, nghe chưa?"
"Tiếc rằng, từ khi nghe xong thì tôi đã xem như lời thật tâm trong lòng em thốt ra rồi."
"Vương Tuấn Triết, anh..."
Thiên Kim tức giận, nơi nhãn quan đã không còn ôn hòa như cũ, mà nó đang đấu tranh cho một sự việc cần được giải bày thỏa đáng.
"Anh lợi dụng tiểu Mi để chọc tức tôi, đúng không?"
Vương Tuấn Triết tiếp tục cong môi cười ngang nhiên, thong thả đối đáp:
"Em luôn miệng nói rằng không yêu tôi, nhưng thái độ kia của em lại mâu thuẫn quá rồi đó.
Em tức giận, là vì em yêu tôi nên mới cảm thấy khó chịu trong lòng."
Nói xong, anh biết nếu tiếp tục ở lại sẽ có tranh cãi bùng nổ, nên đã đứng dậy, quay lưng đi về phía cửa.
Đi được vài bước, anh chợt nán chân, trầm giọng để lại một câu:
"Nếu đến việc thừa nhận yêu một người cũng không đủ bản lĩnh nói ra, thì cả đời này của em sẽ chẳng tồn tại hai từ hạnh phúc.".