Tống gia...
"Mẹ! Tại sao mẹ lại ngấm ngầm tác hợp cho anh Triết và chị hai? Mẹ thừa biết anh ấy là chồng sắp cưới của con mà?"
Vừa bước tới phòng khách, Thiên Mi đã bất mãn chất vấn mẹ mình, khiến ông bà Tống đều dừng bước.
Họ quay lại nhìn cô con gái út của mình và bà hiểu rõ tâm trạng của cô hơn ai hết.
"Sở dĩ mẹ làm vậy, là vì cảm thấy đã đến lúc con nên dừng lại rồi Mi à!"
"Dừng lại?" Thiên Mi cau mày.
"Chuyện của ba đứa, mẹ biết cả rồi.
Con nên dừng lại, để chị hai con có được tình yêu vốn dĩ đáng thuộc về mình.
Còn con, miễn cưỡng sẽ không mang lại hạnh phúc đâu."
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao tôi không hiểu gì hết vậy hả?"
Người ngoài cuộc như ông Tống cũng nóng lòng muốn biết rõ đầu đuôi những gì vợ mình vừa nói, nên gấp gáp dò hỏi.
Thấy vậy, bà Thiên Hương liền cất lời giải thích:
"Thật ra, từ sau lần gặp mặt bàn chuyện đính hôn với nhà họ Vương, thì Vương Tuấn Triết đã hẹn gặp riêng tôi.
Cậu ấy nói, mối quan hệ với tiểu Mi không thể tồn tại tình cảm, bởi vì người cậu ta yêu là tiểu Kim.
Buổi xem mắt là do phía bà Lệ Châu sắp xếp, nên không thể làm trái.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta cũng đã hẹn gặp tiểu Mi để thỏa thuận một vài điều, mục đích thúc đẩy tiểu Kim thừa nhận tình cảm dành cho Vương Tuấn Triết và con bé đã đồng ý."
"Nhưng đến giây phút quyết định, tiểu Mi lại để lộ tình cảm của mình dành cho Vương Tuấn Triết cho tiểu Kim biết.
Vì thương em, tiểu Kim chấp nhận chối bỏ người đàn ông mình yêu thêm một lần nữa, thậm chí còn thành tâm chúc phúc."
Nói đến đây, bà Thiên Hương đã dừng lại, để tới gần Thiên Mi, dịu dàng đặt tay lên vai con gái, rồi mới nói:
"Mẹ biết, tiểu Kim làm vậy cũng không hẳn là đúng.
Vì tình yêu, đâu phải muốn nhường là nhường được.
Tuấn Triết cũng sai, sai khi tức giận nhất thời, muốn chọc tức tiểu Kim nên cố ý gieo rắc hy vọng cho con.
Nhưng tiểu Mi à, mẹ muốn con nghĩ kĩ lại.
Nếu ngay từ đầu con đủ kiên định, con không chạy theo người đàn ông đó, thì con có phải chịu đựng tổn thương như bây giờ không? Chính con hiểu rõ cậu ta yêu ai, chấp niệm của cậu ta lớn thế nào mà!"
"Mẹ không nói con sai hoàn toàn, trong chuyện này ai cũng có lỗi cả.
Quan trọng là sau mọi chuyện, các con có thể nhìn thấu cục diện và biết được bản thân nên làm gì.
Mẹ xin lỗi, vì thấy con sa chân lỡ bước mà không khuyên ngăn từ trước.
Bởi vì mẹ biết, nếu con không tự trải nghiệm con vẫn sẽ cố chấp làm theo ý mình."
Thiên Mi bật cười chua xót, xen lẫn chút bất bình.
Giương đôi mắt đã nhỏ lệ nhìn mẹ mình, cô nghẹn ngào hỏi:
"Hóa ra ngay từ đầu mẹ đã biết lễ đính hôn sẽ không bao giờ hoàn thành.
Vậy mà mẹ vẫn im lặng, mẹ trơ mắt nhìn người ta lừa gạt con, để rồi mẹ thiên vị chị hai, mẹ đẩy người con yêu về với chị ấy.
Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy hả? Tại vì chị ta từng đổ vỡ, từng bị phải bội nên đáng được yêu thương hơn con sao?"
Trái tim tổn thương càng đau nhói, cô nói trong nước mắt và ấm ức tột cùng.
Gạt tay mẹ ra, cô chạy một mạch lên phòng với những tiếng nấc xé lòng.
Nước mắt người làm mẹ cũng rơi rồi.
Bà cũng đau lắm chứ, bởi có người làm mẹ nào lại muốn con cái mình khổ sở...
Giá mà mỗi người bọn họ chịu suy nghĩ thấu đáo hơn, thì đâu xảy ra cớ sự thế này.
...----------------...
Bệnh viện Lệ Châu...
Ngoài hành lang, trước cửa phòng bệnh của Thiên Kim.
Vương Tuấn Triết trầm mặc đứng cạnh lan can, khi nhớ lại thông tin vừa được nhận từ Dịch Sâm.
[Kết quả kiểm tra chiếc ô tô xảy ra tai nạn cho thấy phanh xe từng bị động chạm, hoàn toàn không phải sự cố bất ngờ.]
"Rốt cuộc là kẻ nào muốn sát hại cô ấy?"
Trầm ngâm một chút, Vương Tuấn Triết quyết định quay trở vào phòng bệnh.
Lúc này, Thiên Kim cũng vừa tỉnh lại.
Theo phản xạ, cô đảo mắt nhìn xung quanh mình xem có những ai, đến khi xác định chỉ có mỗi người đàn ông ấy, thì lại nhắm mắt trốn tránh, không muốn đối mặt.
Tiếc là đã để anh bắt gặp.
"Không muốn hỏi thăm tình hình tên người yêu trẻ con của em à?"
Một đòn đánh thẳng vào tâm lý, khiến đối phương tức khắc mở mắt ra, lại còn quay qua nhìn anh, khẩn trương hỏi:
"Thẩm An Nặc, em ấy sao rồi?"
Vương Tuấn Triết nhếch mép, thờ ơ đáp:
"Em còn tỉnh táo thế này thì cậu ta làm sao xảy ra chuyện gì được.
Yên tâm tịnh dưỡng đi."
Coi như nhẹ lòng phần nào.
Thiên Kim im lặng một chút, lúc cô định gượng người ngồi dậy, thì lập tức bị người kế bên ngăn cản.
"Vùng đầu bị thương, vừa tỉnh lại không nên ngồi dậy đâu.
Em cần gì cứ nói, tôi đáp ứng."
Thế là Thiên Kim lại phải thỏa hiệp, bất lực nằm yên ngoan ngoãn như chú thỏ con đang bị nạn và trước mặt là một con sói siêu to khổng lồ.
Im im một chút, cô mới khẽ khàng lên tiếng:
"Lễ đính hôn, chắc là đã hoàn thành tốt đẹp rồi..."
"Không! Bị hủy rồi." Vương Tuấn Triết thẳng thắn đáp.
Thiên Kim lập tức chau mày, nhìn qua anh, gặng hỏi:
"Tại sao lại hủy? Vậy tiểu Mi, em ấy thế nào?"
"Không sao cả, cô ấy về nhà với ba mẹ em rồi."
Tâm trạng cô gái hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng thực tình vẫn còn rất thắc mắc về lý do lễ đính hôn bị hủy nên cứ cau mày tự ngẫm.
Một lúc sau, cô lạnh lùng cất lên câu hỏi:
"Đây lại là một vở kịch do anh bày ra sao?"