Chật vật, cheo leo đưa người lên tận đỉnh con dốc cao bên cạnh bìa rừng, nơi chỉ có con đường mòn nhỏ đủ cho xe ô tô lái vào.
Đứng trên đỉnh cũng là vị trí đường cùng, là cận kề của nguy hiểm, chỉ cần lỡ chân sảy bước là rơi thẳng xuống dốc chỉ toàn cây cối hiểm trở.
Đào Sở Khâm đưa dao kề cận cổ Thiên Kim, lưỡi dao ánh lên ánh sáng từ mặt trăng vừa ló dạng sau áng mây đen, trông đáng sợ vô cùng.
"Để tao xem xem, tên người yêu của mày tới đâu rồi."
Nói xong, hắn liền móc chiếc điện thoại của Thiên Kim ra khỏi túi quần, thao tác cuộc gọi face time với Vương Tuấn Triết.
Chưa đầy chục giây, trên màn hình đã hiển thị khuôn mặt lo lắng, căng thẳng của người đàn ông ấy.
Còn ở bên này, là gương mặt tiều tụy, mờ nhạt của Thiên Kim đang hướng về phía camera.
[Kim, em thế nào rồi?]
Nhìn thấy anh, nghe được giọng điệu lo âu của anh, bỗng nhiên cô lại không kìm được cảm xúc, mà liền bật khóc nghẹn ngào.
Lúc chỉ mới lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, thì hắn ta đã di chuyển điện thoại sang vị trí của mình, rồi nói:
"Tạm thời thì vẫn ổn.
Nhưng người của mày khiến tao không vui rồi, nên phải thay đổi địa điểm giao dịch.
Hiện tại, nơi tao đang đứng là đoạn cụt của con đường.
Mày chỉ cần mang tiền, lái xe thẳng tới đây để trao đổi.
Nhưng, quan trọng là phải bảo đám chó săn bên cạnh mày bước ra ngoài, bỏ vũ khí đầu hàng.
Nếu không, tao không ngại cùng đưa cô ta đến thiên đàng an lạc trăm năm đâu."
"Dẫu sao thì đi hai vẫn vui hơn một, có chết cũng có người hầu hạ, cơm bưng nước rót ở nơi cửu tuyền...haha..."
Điên cuồng cất lên giọng cười quái gở, hắn liền cúp máy ngay sau đó, rồi trực tiếp ném điện thoại xuống con dốc sâu thăm thẳm bên cạnh.
"Đào Sở Khâm, anh điên thật rồi."
"Haha...haha..." Giữa rừng thiêng nước độc, giờ chỉ vang vọng nụ cười kinh dị của người đàn ông.
Ngay lúc này, cô mới thật sự sợ hãi.
Nhưng nỗi sợ hãi đó rất nhanh đã vơi bớt, khi cô thấy đèn pha ô tô đang di chuyển ngày một tới gần.
Khi chiếc xe ấy dừng lại, cũng là lúc đám thuộc hạ đi cùng Dịch Sâm xuất đầu lộ diện ra khỏi bóng đêm.
Trên môi Đào Sở Khâm, đương nhiên hiện ra nụ cười nửa miệng tượng trưng hài lòng, vì hắn đã đoán không sai.
Nói cho cùng thì trải qua bao sóng gió của cuộc đời, con người ta cũng phải khôn ra một chút.
Vương Tuấn Triết bước xuống xe cùng một ba lô nặng trịch, bên trong chắc chắn chứa đựng 20 tỷ mà chính hắn ta đã yêu cầu.
Gặp anh, tất cả các thuộc hạ đều cúi đầu chào hỏi.
Lúc lướt ngang qua Dịch Sâm, cả hai lại âm thầm trao đổi với nhau điều gì đó chỉ bằng một ánh mắt đã hiểu.
"Đứng đó."
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn cách chừng năm bước, Đào Sở Khâm liền ra lệnh cho Vương Tuấn Triết dừng lại.
Và tất nhiên, anh cũng không dám làm trái ý đối phương.
"Bảo đàn em của mày bỏ hết vũ khí trên người xuống trước đã."
Hắn tiếp tục đưa ra yêu cầu và Vương Tuấn Triết vẫn chấp nhận thỏa hiệp tất cả.
Sau khi xác định không còn điểm nào có thể gây bất lợi cho mình, Đào Sở Khâm mới đi vào việc chính, hắn nói:
"Mở ba lô ra, đặt xuống đất."
Vương Tuấn Triết vẫn im lặng tuân lệnh mọi ý hắn muốn.
Ba lô mở ra, bên trong quả thực chứa toàn tiền là tiền, cảnh tượng đó lập tức khiến hai mắt Đào Sở Khâm bừng sáng.
"Thả cô ấy ra, số tiền này sẽ thuộc về mày.
Hai mươi tỷ, không thiếu một đồng."
Hắn nhoẻn cười nửa miệng, rồi buông lời tán thưởng:
"Đúng là Chủ tịch tài phiệt, chút tiền vặt vãnh búng tay là có ngay.
Nhưng mà khoan...bỏ chìa khóe xe của mày vào ba lô luôn đã."
Quả là tham lam.
Nhưng với hoàn cảnh này, nếu không cướp luôn xe, hắn căn bản chả có đường thoát thân, nên buộc phải làm như vậy.
Mà Vương Tuấn Triết cũng rất thoải mái hợp tác.
Sau khi bỏ chìa khóa xe vào ba lô, anh mới nói:
"Thả người được rồi chứ?"
"Dĩ nhiên là chưa." Một phen lật mặt thật biến thái, khiến Vương Tuấn Triết thoáng chau mày.
"Mày, mang tiền đặt vào trong xe.
Sau đó, cùng đám chó săn kia lùi hẳn về phía sau, đến khi nào tao bảo đảm an toàn lên xe, thì cô ta sẽ được thả."
"Ok!" Vương Tuấn Triết vẫn thỏa hiệp.
Anh cầm ba lô quay về xe và đặt vào đó, còn mở sẵn cửa cho hắn ta dễ dàng tiếp cận hơn.
Xong xuôi, anh lại phất tay cho thuộc hạ của mình cùng lùi ra phía sau.
Đào Sở Khâm khống chế Thiên Kim bằng lưỡi dao kề cận bên cổ.
Từng bước chậm rãi, đề phòng tiến về chiếc ô tô.
Khoảnh khắc hồi hộp nhất chính là lúc này.
Khi hắn ta đã sẵn sàng bước vào xe và rời khỏi hiện trường thì đó cũng là lúc trên thái dương hắn chợt xuất hiện một chấm sáng màu đỏ, là biểu tượng của mục tiêu đã rơi vào hồng tâm của họng súng bắn tỉa.
*Đoàng...
"Kim..."
"Lão đại..."
Những tưởng phần thắng chắc chắn nằm trong tay, vì mọi thứ đã được bày binh bố trận xong xuôi, nhưng không ngờ viên đạn lại chậm hơn hành động đẩy người của hắn một nhịp.
Đạn vẫn ghim vào huyệt thái dương hắn ta, nhưng đó cũng là thời khắc Tống Nhật Thiên Kim bị hắn đẩy ngã xuống con dốc sâu thẳm ngay bên lề đường.
Thấy người thương gặp nguy hiểm, Vương Tuấn Triết liền lao tới.
Kết quả lại khiến cả hai cùng ôm nhau lăn xuống dốc với độ sâu khó lường.
Tình huống diễn ra chỉ bằng một cái nháy mắt, tất cả đều quá nhanh, khiến mọi người không kịp trở tay.
Lúc kẻ xấu gánh lấy cái chết, cũng là lúc hai người còn lại cận kề nguy hiểm...