Rời khỏi bữa tiệc, Vương Tuấn Hào mang tâm trạng không vui, đưa theo Thiên Mi nhét vào trong xe.
Sau đó, chiếc ô tô thể thao của anh cứ vậy mà phi như điên ra đường.
Đến đoạn cầu vượt, Vương Tuấn Hào cho xe dừng lại.
Không nói không rằng, liền mang theo bật lửa và bao thuốc lá, rồi bỏ ra ngoài.
Bên ngoài, những cơn gió trong đêm khuya rất lạnh, cứ vậy tạt thẳng vào tấm thân đơn độc của anh.
Đến việc muốn châm ngòi điếu thuốc cũng không thành, khiến anh càng thêm phát tiết, bùng nổ nhất là khi anh trực tiếp ném nó đi thật xa, thật mạnh.
Trước nay, chưa bao giờ Vương Tuấn Hào lại bức xúc, dằn xé nội tâm trong trạng thái tức giận như giờ.
Vì điều gì chứ?
Vì thấy người mình yêu đồng ý làm quen với người đàn ông khác ư?
Bấy giờ, Thiên Mi cũng bước ra khỏi xe.
Cô nhìn anh, nhưng không nói gì cả.
Mà cũng chẳng biết nên nói gì trong lúc này.
"Tại sao tránh mặt tôi suốt mấy tháng qua? Hôm nay, còn làm vậy? Rốt cuộc, em xem tôi là cái gì?"
Người lên tiếng trước, là Vương Tuấn Hào.
Giọng nói của anh trầm khàn, xé toạt cơn gió đang lùa qua.
Trong thâm tâm anh, có vẻ đang chẳng hề ổn một chút nào.
"Tôi cần thời gian để nhìn nhận lại cảm xúc cũng như mối quan hệ hiện tại giữa chúng ta là gì."
Thái độ thờ ơ một cách khó hiểu của Thiên Mi, khiến Vương Tuấn Hào phải gắt gao nhíu mày.
Bởi anh thật sự không hiểu cô đang muốn cái gì, trong khi trước đó cả hai vẫn đang vui vẻ.
Chính xác là từ khi cô đến nhà tìm gặp ba mẹ anh để nói rõ mọi chuyện.
Anh cũng không biết mình sai ở đâu, mà khiến cô phải giận dỗi, hôm trước còn đòi chia tay và anh đã im lặng rời đi, để tránh xảy ra cãi vã, nhưng có lẽ vấn đề vẫn chưa được giải quyết thật sự.
Cố gắng kìm chế cảm xúc không vui, anh quay qua nhìn cô, vẫn trầm giọng hỏi:
"Vậy em nhìn nhận thế nào rồi? Nhìn xong chưa?"
"Nhìn xong rồi!" Hít vào, thở mạnh ra một hơi, Thiên Mi mới nói tiếp:
"Vẫn như lần gặp nhau trước đó thôi, tôi thấy mình không hợp nhau.
Cũng không thấy sự nghiêm túc của cả hai chúng ta trong mối quan hệ này, nên..."
"Tôi cho em thêm thời gian."
Có lẽ, Vương Tuấn Hào không muốn nghe tiếp câu nói sau đó, nên đã trực tiếp cắt lời cô đang nói.
Lúc ấy, Thiên Mi chỉ biết nhìn anh, nhìn vào gương mặt lạnh lùng, tựa chút u buồn nơi ánh mất, rồi lặng lẽ cúi mặt, không hồi âm.
"Em cứ làm điều mình muốn, tôi sẽ chờ.
Nếu mai sau, thời gian thật sự có thể phai nhạt tất cả, thì tôi vẫn muốn gặp lại em, để hỏi rõ lý do tại sao lại đối xử với tôi như thế.
Kẻ sai, cũng cần biết sai ở đâu, để còn thay đổi mà."
Nói đến đây, anh đã tự cười, rồi quay qua nhìn người con gái ấy.
Có thể, đây cũng là lần cuối cùng anh được nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến, yêu thương này...
Nhìn một lúc, anh lại nói:
"Tôi chờ em!"
...----------------...
Tiệc vui đến mấy cũng tàn.
Tình đẹp, rồi tình cũng tan...
Tiệc tàn, để Vương Tuấn Triết còn về phòng tân hôn với vợ.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở resort, nên phòng tân hôn cũng được chuẩn bị ngay tại đây, trong một căn phòng sang trọng, nội thất cao cấp, phong cách bày trí cũng cực kỳ lãng mạn.
Tuy đã uống khá say, nhưng anh ta vẫn đang vô cùng hăng hái.
Trong trí tưởng tượng, đêm nay sẽ là một đêm thăng hoa, tuyệt vời, nhưng...
Khi anh mở cửa phòng, đập vào mắt là khoảng không gian không một bóng người.
Vợ anh đâu?
Đó là câu hỏi đầu tiên nhảy vọt ra trong đầu.
Chân đi vào mà lòng dạ hoang mang, đang thư thái đột nhiên phải nhíu chặt chân mày, cất giọng gọi người:
"Vợ ơi! Em đâu rồi?"
"..." Thứ hồi âm là im lặng.
"Vợ à! Em không nên trốn anh như vậy, anh không thích đi tìm quá lâu đâu." Anh ta bắt đầu thiếu kiên nhẫn, mắt nhìn dáo dát, chân bước đi tìm, từ phòng tắm sang phòng vệ sinh vẫn chẳng thấy một ai.
Vương Tuấn Triết bắt đầu hoảng, sắc mặt đã tối sầm xuống và dường như là tỉnh rượu ngay lập tức.
Móc điện thoại trong túi quần ra, thao tác vào danh bạ.
Số máy đã định gọi là số nhà mẹ vợ, trong giây phút anh chuẩn bị ấn gọi, thì bất ngờ có một vòng tay đã ôm lấy anh từ phía sau.
"Làm gì mà gọi to thế! Sợ em lại bị bắt cóc à?"
Giọng nói quen thuộc đó, liền lập tức chặt đứt sợi dây căng thẳng của người đàn ông.
Anh xoay người 180 độ, quay lại chiếm thế chủ động, âu yếm ôm người phía sau.
Đôi mắt phượng khẽ híp nhẹ, khi cúi xuống gần gương mặt vợ yêu, âm giọng tà mị của anh vang lên:
"Gan nhỉ? Hôm nay, dám trốn anh cơ à?"
"Em chỉ nấp sau rèm cửa, định dọa anh chút thôi mà.
Đừng căng như vậy chứ chồng yêu!"
Thiên Kim nũng nịu giải thích, kèm hành động dùng ngón trỏ vẽ rồng vẽ rắn trước ngực người đàn ông.
Cô làm vậy là dại rồi! Cô đang khiêu khích bản tính chiếm hữu của anh ta trỗi dậy, nhưng mãi tới khi bị bắt lấy, mới giật mình.
Lúc đó, Thiên Kim vẫn hồn nhiên giương ánh mắt ngây thơ vô số tội lên nhìn anh.
"Sao á? Muốn ăn thịt em luôn hay sao mà nhìn chằm chằm vậy? Anh đó, lúc nào cũng hung dữ với em!"
Phàn nàn hết câu, cô lại bị đối phương ôm sát vào người.
Cũng may bụng bầu chưa to, chứ nếu to, làm sao anh có thể cạ người vào vòng một đẩy đà của cô.
Làm sao có thể ở gần nhau đến từng mi-li-met, tận hưởng mùi thơm cơ thể nơi vùng cổ đang vương dại bên cánh mũi...
"Áh..." Bỗng, có tiếng hét trong kinh ngạc vang lên.
"Chồng à, sao anh cắn em vậy?" Sau tiếng la, Thiên Kim tiếp tục kêu ca với người đối diện.
Chính anh ta, vừa rồi đã nhân lúc cô không để ý, mà cắn vào cổ cô một cái.
Nói cắn thì hơi quá, thật ra anh chỉ hôn thôi, hôn nhưng mút vào hơi mạnh nên cô mới đau.
"Phạt em đó! Sau này không được trốn anh nữa, bởi vì không thấy em là anh sẽ phát điên, hiểu chưa?"
"Có cần đến mức vậy không anh?" Thiên Kim tỏ ra không tin tưởng.
"Em không tin?"
"Không tin!" Thiên Kim lắc đầu, hồn nhiên trả lời.
"Không tin cũng đừng nên thử! Bởi vì, hậu quả sẽ khó lường đấy!" Vương Tuấn Triết tỏ ra nguy hiểm.
Nói xong, anh liền nhấc bổng cô lên, mang về giường ngủ.
Sau đó, xoay người đi tắt đèn, sẵn tiện cởi bớt quần áo trên người xuống luôn thể.
Lúc này, Tống Nhật Thiên Kim liền chột dạ, hoang mang dò hỏi:
"Chồng à, anh định làm gì?"
"Động phòng! Phạt em dám không tin anh sẽ phát điên nếu không tìm thấy em." Anh đáp tỉnh bơ.
"Ơ, em đang mang thai mà anh cũng phạt hả?" Cô đang cảm thấy hối hận, sắp mếu máo luôn rồi.
"Vẫn phạt, nhưng nhẹ hơn một chút!" Và anh ta đã trèo lên giường.
"Nhẹ cỡ nào?" Thiên Kim, nước mắt rưng rưng.
"Cỡ này..." Vương Tuấn Triết hành động.
"Ưm...ah..." Âm thanh vang lên không phải tiếng khóc, mà là tiếng rên rỉ nỉ non, bảo rằng hạnh phúc!
...----------------END----------------...