[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Tuyên Hoài Phong trở lại căn phòng của mình ở Niên trạch, cảm giác thật cô đơn, cũng vô cùng thống khổ.

Gió đêm thoang thoảng, xuyên qua khung cửa sổ vào phòng, Tuyên Hoài Phong lại không hề thấy buồn ngủ.

Tâm trạng vui vẻ lúc này  tựa như miếng đậu hủ nóng rơi xuống sàn nhà, nát bấy, không còn hình dạng ban đầu, những mảng vỡ ấy dính chặt lên cơ thể giống hồ dán. Thổi không đi, lau không được, tắm cũng không tẩy sạch nổi.

Buồn phiền tới cực điểm.

“Hiện tại Kỳ Tuấn đang làm gì? Chắc vẫn chưa ngủ đâu.”

Hoài Phong nhớ tới những chuyện về Lâm Kỳ Tuấn mà y đã nhìn thấy ngày hôm nay. Hắn ở cạnh Bạch Vân Phi, đúng là có việc vừa nói vừa cười, hắn quả thật có mở cửa giúp Bạch Vân Phi, nhưng là, những việc đó thì chứng minh được cái gì.

Bạch Vân Phi là một diễn viên hát hí khúc, mặc kệ trước kia hắn có huyết thống hoàng tộc cao quý tới mức nào thì hiện tại cũng chỉ là một nam đào, giao thiệp với khách khứa là bổn phận của hắn.

Chẳng phải Tuyên Hoài Phong chưa từng nhìn thấy đào hát xã giao, xướng diễn xong sẽ cùng người mời hắn ăn một bữa cơm, kính người ta hai chén rượu, như vậy cũng là chuyện bình thường.

“Rất bình thường!

Đối với một vị công tử làm việc trong hiệu buôn Tây Phương như Lâm Kỳ Tuấn mà nói, ngẫu nhiên xem một vở hí, mời đào hát một bữa quả thực rất bình thường.

Nhưng từ trước tới nay mình không biết Kỳ Tuấn cũng thích xem diễn hí.

Dù sao Bạch Vân Phi xướng cũng rất hay, không phải lúc mình nghe hắn xướng cũng kiềm lòng không được mà vỗ nhịp theo hay sao?”

Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng lấy lí do biện hộ giúp Lâm Kỳ Tuấn, một chút tức giận còn sót lại đã biến thành tự trách. Y không nên bước lên xe khi Lâm Kỳ Tuấn chạy theo như vậy.

Nhưng mà, những chuyện sau đó còn trầm trọng hơn, chị mình khiến Kỳ Tuấn khó xử, tiếp đó còn treo điện thoại hai lần.

“Nhất định Kỳ Tuấn sẽ cho rằng mình vừa lên làm sĩ quan phụ tá của Bạch Tuyết Lam đã trở mặt….Nếu  đổi lại là mình chứ không phải Kỳ Tuấn, nhất định mình cũng sẽ nghi ngờ.”

“Căn bản không phải như vậy!”

Tâm tính thiện lương của Tuyên Hoài Phong giống như đang bị một con mèo nhỏ cào xé, y không kiềm chế được tâm trạng, lập tức bước xuống giường, xỏ giày, tranh thủ lúc đêm khuya mà đi tới bên chiếc điện thoại.

Mò mẫm trong bóng đêm, chiếc bàn điện thoại đã bị khóa lại.

Tuyên Hoài Phong hít sâu một hơi, suy nghĩ nửa ngày mới khẽ cắn môi, lại lẳng lặng đi ra bên ngoài, không khiến cho người gác cổng tỉnh lại, khe khẽ mở cửa Niên trạch.

Không ngờ, cửa vừa mở ra, mấy bóng người lập tức xuất hiện ngay trước mắt, thực sự khiến y không kịp chuẩn bị.

“Tuyên sĩ quan, ngài muốn quay về dinh thự?” Bóng đèn trước cửa Niên gia sáng trưng, bốn vệ binh cao lớn đang vui vẻ chơi đánh xúc xắc, vừa thấy Tuyên Hoài Phong đi ra liền lập tức nhảy dựng lên, đứng nghiêm trang.

Tuyên Hoài Phong thực sự không ngờ là bọn họ lại đứng canh ngay tại đây, thân thể cứng đờ, một hồi lâu mới lắc đầu: “Không trở về dinh thự.”

Y bước xuống bậc thang, bốn vệ binh xếp hàng đi theo phía sau.

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại nhìn bọn họ một chút, nhíu mày nói: “Đừng đi theo, tôi muốn tản bộ một mình.”

Bốn vệ binh này được Bạch Tuyết Lam tuyển ra trong số những người tinh nhuệ nhất, mỗi người đều nhanh nhẹn vô cùng (nguyên văn là tinh ranh hơn khỉ =]]) , trước khi đi, Bạch Tuyết Lam còn cho mỗi người bọn họ một chút tiền, thêm một phần nghiêm nghị dặn dò, sao có thể để Hoài Phong rời đi một mình được.

Một người bước lên phía trước, cười nói: “Tuyên sĩ quan, không phải chúng tôi không nghe lời ngài, nhưng anh em chúng tôi cũng có điều khó xử. Ngài cứ nhìn tình hình hiện nay là biết, khắp đường phố đều là lưu manh hoặc trộm cướp, kẻ vô gia cư, hoặc mấy người ăn mày đói đến phát điên. Ban ngày ban mặt đi trên đường còn gặp rủi ro, huống chi bây giờ đã muộn như vậy rồi, làm gì còn ai dám đi lại ngoài kia nữa? Nếu ngài đi tản bộ một mình, chẳng may bị người ta cướp đoạt, hoặc là làm xây xát chút đỉnh thôi, đến lúc đó Bạch tổng trưởng còn không giết chúng tôi? Tuyên sĩ quan, ngài là người tốt bụng, làm ơn thương chúng tôi đi, để cho anh em chúng tôi theo phía sau ngài đi mà. Nếu không, tới khi trở về thì chúng tôi sẽ phải chịu quân pháp, mấy roi kia mà quất xuống lưng thì thấy máu là chuyện bình thường.” Quay sang cúi người trước Tuyên Hoài Phong, sau đó thở dài một trận.

Tuyên Hoài Phong nhìn sắc mặt của bọn họ, biết bốn người này là cái đuôi có gỡ thế nào cũng không ra, nghĩ muốn lén lút đi gặp Lâm Kỳ Tuấn cũng chỉ là vọng tưởng.

Đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt, sắc mặt lúc xanh lúc tím, âm thầm mắng Bạch Tuyết Lam một trận. Cuối cùng, y dậm mạnh chân, không nói một lời liền trở vào Niên trạch.

Sắc trời đã rất muộn, Niên trạch im ắng, Tuyên Hoài Phong ôm một bụng tức giận nhưng sợ kinh động đến chị mình, y chỉ có thể nhẫn nại, nhẹ nhàng thả bước chậm rãi dọc theo hành lang. Dần dần, cơn tức giận khi nãy lại trở nên chua xót.

Y nhớ tới những hành động chăm sóc dịu dàng của Lâm Kỳ Tuấn, lại nghĩ tới Bạch Tuyết Lam luôn ương ngạnh, ngang ngược. Cá tính của hai người kia quả thật cách nhau một trời một vực, nhưng ông trời đúng là biết cách trêu ngươi, cố tình khiến cho y cùng Kỳ Tuấn phải cách xa nhau, còn đem y vứt vào cái hang sói của Bạch Tuyết Lam.

Ưu sầu dâng lên tới não, y bỗng nhiên muốn uống rượu.

Vốn muốn tới nhà ăn một chút, nhưng tiếng động ở nơi đó hơi lớn, rất dễ dàng đánh thức chị và anh rể. Tuyên Hoài Phong đứng trước gió một lúc, nhớ lại những lời vú Trương đã nói, trong căn hầm nhỏ luôn cất giữ một ít rượu lâu năm.

Y đi về phía góc hoa viên, kéo tấm ván gỗ trên nắp hầm, cũng lười tìm đèn pin, nương theo ánh trăng bạc trên đỉnh đầu mà bước từng bước xuống phía dưới.

Chui vào trong hầm, ánh trăng đã không còn chiếu vào được, khắp nơi đều tối đen như mực.

Trong lòng Tuyên Hoài Phong phiền toái đến cực điểm, bỗng nhiên rơi vào bóng tối như vậy, ngược lại còn cảm thấy có chút thoải mái, cúi thắt lưng, mò mẫm bước từng bước xuống khỏi cầu thang, chỉ chốc lát sau đã đụng tới một cái bình.

Đó là hình dạng điển hình của một bình rượu, dùng đầu ngón tay sờ sờ một chút, trên miệng bình còn dán giấy niêm phong, không biết rượu này đã được bao nhiêu năm rồi nữa.

Nhấc lên, đưa lên mũi ngửi một hơi thật dài, từ khe hở nho nhỏ có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Tuyên Hoài Phong bóc giấy niêm phong, cũng không để ý miệng bình có bụi hay không,  đặt môi lên, ‘ừng ực’, uống ngay vài ngụm lớn.

Nhất thời, một dòng chất lỏng cay nồng tràn vào yết hầu, trôi thẳng xuống bụng.

Cơ hồ trong khoảnh khắc lại từ phía dưới trở ngược lên trên, hơi rượu lan tỏa khắp môi cùng đầu lưỡi.

“Rượu ngon!” Tuyên Hoài Phong thầm khen một tiếng.

Y cũng không biết hiện tại mình đang vui hay đang buồn, dù sao cũng muốn dành thời gian này để say sưa một trận, say bất tỉnh nhân sự, không cần phải nhớ tới những người đó là được rồi.

Vài ngụm rượu đầu tiên vẫn đang thiêu đốt trong bụng, lại nhấc bình lên, ngửa đầu uống thêm vài ngụm mà không để ý tới hậu quả.

Non nửa bình rượu đã vào bụng, lục phủ ngũ tạng nóng như đang bị thiêu đốt, nhưng Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, trước mắt là một mảnh tối đen, đầu óc quay cuồng, y ngồi an ổn trên thềm đá đầy bụi bặm, nửa người dựa vào tường, nhẹ nhàng vỗ lên đùi, khẽ ngâm nga giai điệu của bài từ “Tây Thi” mà y mới nghe ngày hôm nay.

“…Tọa xuân khuê…Chỉ cảm thấy…thời gian qua mau, vô hạn…nhàn sầu hận…tẫn thượng mi tiêm…”

(Ngồi trong khuê phòng, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thực mau chóng. Nỗi sầu vô hạn hiển lộ trên đầu mày.)

Hát một lúc, hình như bên cạnh có chút động tĩnh.

Một bàn tay không biết từ nơi nào đưa đến, chậm rãi nâng thân thể mềm nhũn không chút sức lực của y, sau đó kéo đi.

Tuyên Hoài Phong có chút giật mình, nhưng men rượu nổi lên khiến y không sợ hãi lắm, ngừng xướng khúc, nấc rượu, hỏi: “Ai đó?”

Người vừa tới không nói chuyện, chỉ ôm y chặt hơn.

Ban đầu Tuyên Hoài Phong còn muốn nhìn rõ mặt đối phương, nhưng trong hầm quá tối, không thể nhìn thấy bất kì thứ gì. Đột nhiên, y nhớ tới cú điện thoại kia, chị nói không muốn Kỳ Tuấn tới Niên trạch, chẳng lẽ…Kỳ Tuấn vẫn cố tình tới?!

Y bỗng nhiên vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ Tuấn? Là Kỳ Tuấn đúng không?”

Đối phương vẫn tiếp tục im lặng nắm chặt bờ vai Tuyên Hoài Phong, chậm rãi nhích lại, đặt một nụ hôn lên trán y.

Ôn nhu tới cực điểm. (Vũ thích từ ôn nhu hơn:”>)

“Nga, Kỳ Tuấn….” Giọng nói của Tuyên Hoài Phong trở nên kích động, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn trước, rồi lại e sợ bị người khác phát hiện, cố gắng đè thấp thanh âm, nói thật nhỏ: “Anh đã tới rồi, em vốn muốn đi tìm anh, nhưng em đang bị theo dõi…Thật tốt quá, anh đã tới rồi, thật sự là quá tốt….”

Y say tới tám chín phần, chân cũng không vững, vừa nói vừa dán gương mặt nóng bừng lên ngực đối phương.

Mùi hương thoang thoảng của người đàn ông trước mắt tiến vào mũi.

Tuyên Hoài Phong rất vui, Lâm Kỳ Tuấn luôn khiến y an tâm hơn bất kì ai khác. Từ trước tới nay, bọn họ chỉ đơn thuần hôn môi, giống như một con chuồn chuồn nhỏ nhắn khẽ lướt qua mặt nước, yêu nhau một cách nhẹ nhàng. Y chưa bao giờ táo bạo tới vậy, mang gương mặt đỏ lựng mà nép vào trước ngực Kỳ Tuấn, hiện tại, y đã hoàn toàn dán chặt lên người hắn.

Hơn nữa, khuôn ngực của Kỳ Tuấn rắn chắc hơn so với y từng nghĩ.

Giờ phút này, hạnh phúc vô bờ đã thay thế những cảm giác khổ sở đang ngự trị trong trái tim y.

Tuyên Hoài Phong vươn tay vuốt ve gương mặt Lâm Kỳ Tuấn, đó là cảm giác vô cùng kỳ diệu, dựa vào cảm xúc mà âm thầm vẽ lên bộ dạng của hắn. Vuốt tới chiếc cằm nam tính, chiếc mũi cao xinh đẹp, gương mặt càng thêm tuấn tú.

Y vuốt lên cánh tay của Kỳ Tuấn, cánh tay cường tráng ôm mình thật mạnh mẽ, dưới lớp da thịt mỏng manh ấy lại là một cơ thể ẩn chứa không biết bao nhiêu sức mạnh.

Mỗi lần chạm tới một nơi, mỗi lúc một nhiều, Tuyên Hoài Phong nửa tỉnh nửa say khẽ mỉm cười.

Kỳ Tuấn của y là hoàn mỹ nhất.

Mà hiện tại, y đang ôm người đàn ông hoàn mỹ này, dù thiên lôi đánh xuống cũng không buông tay.

(Thật không đấy????)

“Kỳ Tuấn, sao anh không nói tiếng nào?”

“Suỵt….” Lâm Kỳ Tuấn phát ra một chút thanh âm hấp dẫn bên đôi tai nóng bỏng của Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu để hắn tùy ý hôn lên đôi môi mình, nụ hôn nồng nhiệt và nóng bỏng hơn so với trước kia cả trăm ngàn lần, giống như Lâm Kỳ Tuấn cũng không kiềm chế được tình cảm mãnh liệt đã chôn dấu trong tâm trí, không bao giờ…cố gắng chịu đau khổ để áp chế dục vọng.

Hắn kéo quần áo Tuyên Hoài Phong xuống, ái muội vuốt ve thân thể mảnh khảnh xinh đẹp của y.

Tuyên Hoài Phong ngoan ngoãn, hoàn toàn phối hợp.

Y thích cảm giác khi hôn Lâm Kỳ Tuấn.

Y thích cảm giác Lâm Kỳ Tuấn vuốt ve lên cơ thể mình.

Những cảm giác đó khiến y xúc động muốn rơi nước mắt, không, y đã rơi nước mắt. Từng giọt  nước mắt trượt xuống khóe môi, vị mặn của hạnh phúc khi có được Lâm Kỳ Tuấn.

Theo men say, hơi rượu xông lên não, mọi thứ càng trở nên tốt đẹp, khoảnh khắc trời ban này đẹp tựa một đóa thủy tiên trắng nõn nổi trên giao trì của Tây Vương Mẫu, mỹ lệ tới mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả.

“Kỳ Tuấn, hãy đối xử với em….thật tốt.” Y thở hổn hển, môi kề môi Kỳ Tuấn.

Kỳ Tuấn đáp lại, càng thêm kiên quyết cởi bỏ tất cả quần áo trên cơ thể y.

Dị vật nóng bỏng xâm nhập trong cơ thể, Tuyên Hoài Phong trần trụi nằm trên bậc thang, nhè nhẹ phát ra những thanh âm nức nở kích động.

Y muốn lần đầu tiên cùng Kỳ Tuấn phải thực sự hoàn hảo, y hy vọng mình có thể ngoan ngoãn từ tốn một chút, khiến cho Kỳ Tuấn có cảm giác được chủ động, thấy mình thực dịu ngoan. Nhưng là, y cảm giác nơi đó thật chặt, trướng lớn, thân thể cứng ngắc, căng thẳng tới phát run.

“Uhm….A….A….”

Bên trong trướng lên thật sự rất khó chịu, đó là cảm giác đau đớn như bị ép tới tận lục phủ ngũ tạng, mỗi lần Lâm Kỳ Tuấn tiến vào, rút ra là mỗi lần tâm trí Tuyên Hoài Phong lo lắng, bởi vì y biết, ngay sau đó, vật thể to lớn kia của hắn sẽ mạnh mẽ tiến thẳng tới, giống như muốn phá y thành từng mảnh nhỏ, đâm thẳng vào, rút ra, sau đó lại tiếp tục đâm thẳng….hành động kịch liệt ấy lặp lại không ngừng.

Bị bộ phận tương đồng của người có cùng giới tính đưa vào trong thân thể là cảm giác rất kỳ lạ, rất khủng bố, thống khổ, nhưng là…Tuyên Hoài Phong tuyệt đối không mong muốn việc này dừng lại.

Đây là hành động thân mật nhất mà y có thể làm được cùng Kỳ Tuấn.

Y chậm rãi phát ra một chút thanh âm nức nở từ yết hầu.

“Uhm…Kỳ Tuấn….ngô….”

Động tác của Lâm Kỳ Tuấn ở phía sau càng thêm kịch liệt, hai tay hắn nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh, thỉnh thoảng hắn lại lấy tay vuốt ve hai cánh mông mềm mại của y.

Có thể do da thịt ở song khâu (mông) rất ít khi bị người khác đụng chạm nên vô cùng mẫn cảm. Mỗi lần bị Lâm Kỳ Tuấn vuốt như vậy, Tuyên Hoài Phong lại nhẹ nhàng run lên, sợ tới nỗi ép chặt cánh mông. Mỗi lần ép chặt lại, Lâm Kỳ Tuấn ở phía sau lại nặng nề tiến vào một lần, sát nhập càng thêm mạnh mẽ.

“A….uhm….uhm….ân….” Bị Lâm Kỳ Tuấn cố tình xoa bóp cánh mông, thậm chí còn cố tình dùng tay kéo căng sang hai bên khiến cho khe hở ở giữa lộ ra ngoài, thanh âm rên rỉ của Tuyên Hoài Phong có chút biến dạng.

Lặp lại động tác rút ra, tiến vào ở cùng một nơi, bộ vị tiếp nhận bắt đầu đau đớn vô cùng, sau đó lại đưa tới cảm giác lâng lâng dị thường tựa như ma túy.

Không biết từ khi nào, dị vật  to lớn nóng bỏng đang tàn sát trong cơ thể đã khiến y không còn  muốn phản đối, chỉ đơn thuần tiếp nhận khoái cảm mê người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui