[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Bạch Tuyết Lam trở về công quán.

Tuyên Hoài Phong chờ đợi mãi, tinh thần đã sớm bất ổn. Y đi qua đi lại trước viện, nghe ngoài tường vang lên tiếng còi ô tô, đang định lập tức chạy ra ngoài, chợt nghĩ ra không được để lộ biểu hiện khiến người ta hoài nghi, y đành miễn cưỡng thả chậm bước chân, tỏ ra bình thường mà đi đến cổng chính.

Bạch Tuyết Lam đã xuống ô tô, đang lên cầu thang, nhìn thấy y đi ra từ cổng chính, trong lòng thầm hiểu là y đang nôn nóng, cười nói: “Họp xong, tổng lý giữ anh lại ăn tối. Xin lỗi, anh quên gọi điện về, em lại chờ anh cùng ăn tối à?”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới nhớ ra mình chưa ăn tối, nhưng y không để ý. Ngược lại, nhìn bộ quần áo Bạch Tuyết Lam mặc lúc trở về khác với bộ quần áo mặc lúc đi, y vô cùng lo lắng, lại không tiện hỏi việc này ở đây, đành nói: “Không sao, em vốn cũng không thích ăn gì vào buổi tối. Buổi họp hôm nay có chuyện gì cần điều động người giải quyết không?”

Lặng lẽ đưa tay dìu Bạch Tuyết Lam quay trở lại.

Hai người vừa trò chuyện vừa trở về phòng.

Tuyên Hoài Phong đóng cửa lại, nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh ngồi xuống đi.”

Chờ Bạch Tuyết Lam ngồi xuống ghế nằm, y khom người xuống, cởi cúc trên áo Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam không nhịn được cười, “Đúng là nhiệt tình đến mức khiến người ta được yêu đâm sợ. Nói như thế nào nhỉ, người vừa mới về đến nhà, em đã lập tức động tay động chân mà cởi quần áo.”

Tuyên Hoài Phong đáp trả: “Anh cứ tận tình khua môi múa mép đi, sau này mà trúng đạn nữa thì em cũng không thèm liếc anh đến một cái đâu. Chẳng qua hiện giờ vết thương kia là do em băng bó, cho nên em mới chịu trách nhiệm đến cùng, tận tâm tận sức lưu ý đến anh. Bộ quần áo này là anh thay ở phủ tổng lý, hay là đã chuẩn bị trước quần áo sạch trên ô tô?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thay ở phủ tổng lý.”

Tuyên Hoài Phong thầm kinh hãi.

Y vén áo Bạch Tuyết Lam lên, quả nhiên không chỉ thay quần áo, ngay cả băng gạc cũng đã được thay lại một lần nữa.

Tuyên Hoài Phong càng thêm kinh sợ nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ tổng lý đã biết?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Không sai, hắn đã biết.”

Sắc mặt Tuyên Hoài Phong chợt trắng nhợt, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Hắn lại thả anh về nữa.”

Trong giọng nói còn hàm chứa cảm giác sợ hãi.

Bạch Tuyết Lam nói: “Không thả anh về, vậy chẳng lẽ hắn định mang anh giam vào ngục sao? Đánh hổ không rời thân huynh đệ, vị anh họ này của anh luôn đối xử với anh rất tốt. Anh chỉ giận hắn…”

Bỗng nhiên ngừng lời, cúi đầu nhìn lớp băng gạc trắng như tuyết trên bụng mình.

Tuyên Hoài Phong truy hỏi: “Giận hắn cái gì?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em xem đi, vết thương này là anh tự băng lại đấy, tay nghề không kém em chút nào đâu.”

Tuyên Hoài Phong giật mình mở to mắt nhìn hắn, y đứng lên, quay đầu đi về phía cửa phòng.

Bạch Tuyết Lam khẩn trương, vội vàng nhảy lên khỏi chiếc ghế nằm, chẳng thèm để ý đến chiếc áo đã bị mở ra, hắn chạy theo kéo tay Tuyên Hoài Phong lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cho dù anh có gì đắc tội em, thì em cũng phải cho anh biết tội danh là gì chứ.”

Sắc mặt Tuyên Hoài Phong hiện tại, nói là tái nhợt, nhưng trên má lại có ánh hồng phơn phớt, chẳng biết là tức giận hay đau lòng, cảm giác không thể nào nói rõ, tựa hồ bao cảm xúc đều nghẹn trong họng, y thấp giọng nói: “Anh tránh ra. Em ra ngoài thay đổi không khí một chút.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh không đồng ý.”

Vượt người lên, tấm lưng rộng lớn chắn ngang cửa phòng.

Cúc áo của hắn đã bị cởi bỏ, lại cộng thêm động tác này, lớp băng gạc quấn trên bụng lộ ra phân nửa.

Không thể cứng rắn với người bị thương, cũng chẳng thể làm việc gì khác, Tuyên Hoài Phong đành thở dài một hơi, không tiếp tục muốn mở cửa ra ngoài, xoay người ngồi xuống ghế, im lặng một hồi.

Bạch Tuyết Lam đi tới bên cạnh y, giọng nói dịu dàng, “Em khó chịu chỗ nào thì mắng anh vài câu cũng không sao, hoặc cảm thấy vẫn chưa hết giận thì tát anh mấy cái cũng được. Em cứ buồn bực im lặng thế này khiến anh không sao chịu nổi. Anh sợ nhất là bộ dạng này của em, thực hiện chiến trạnh lạnh với anh, khiến tim anh như muốn vỡ nát thành từng mảnh.”

Tuyên Hoài Phong chậm rãi nâng mắt nhìn hắn, rồi lại từ từ rũ mắt xuống, ánh mắt chẳng còn chút sắc bén, cách một hồi, y cất tiếng, “Em không định chiến tranh lạnh với ai cả. Nếu em biết phải nói gì thì đã chẳng ngồi im như thế. Em chỉ thật sự không biết… phải nói những gì. Đại khái là, em nói gì cũng không đúng.”

Phải bối rối tới cùng cực thì y mới thốt ra những lời này.

Người khác không hiểu, nhưng Bạch Tuyết Lam vừa nghe đã hiểu hơn phân nửa. Hắn đặt một tay lên bả vai y, hỏi: “Chuyện hôm nay… em đã biết rõ ràng hết rồi sao?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Không thể nói là biết rõ ràng, nhưng cũng không sai biệt mấy. Sau khi anh tới phủ tổng lý, em không an tâm nên đi tìm Tôn phó quan. Chắc hẳn cậu ấy đã nhận lệnh của anh nên lời nói từ đầu đến cuối đều mập mờ, tuy nhiên, cậu ấy cũng không tiện nói dối toàn bộ. Em đối chiếu các vấn đề trước sau một lượt, còn gì không thể đoán ra nữa? Hai tên vệ binh ở phủ tổng lý… anh thật sự sai người đi đánh bọn họ?”

Bạch Tuyết Lam thấy không gạt được nữa liền trả lời thành thật: “Đánh thì đánh chứ sao. Biết rõ em là phó quan của anh mà còn dám động thủ với em, có thể oán trách anh à?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh có rất nhiều thuộc hạ, cho nên anh phải biết rằng: làm kẻ dưới rất khó khăn. Bọn họ cũng chỉ là người phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi. Chuyện lần này quả thực rất bất công với bọn họ.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu anh không nghĩ đến điều khó xử của bọn họ, thì bọn họ đã chẳng có cơ hội nằm trên giường thở hổn hển thế này.”

Khi hắn nói, trên gương mặt là nụ cười hiền hòa, nhưng lại lộ ra sát khí khiến người ta sợ hãi.

Xem ra, lúc nóng giận lên, nếu muốn giết vài người, hắn sẽ chẳng chút nương tay.

Tuyên Hoài Phong hít sâu một hơi.

Bạch Tuyết Lam cúi đầu nhìn y đầy cưng chiều, “Em lại thở dài cái gì? Anh biết, em ghét cái tính lưu manh thổ phỉ của anh, bây giờ biết anh giết người không chớp mắt nên càng thêm hối hận, đúng không?”

Tuyên Hoài PPhong lắc đầu, “Em cảm thấy anh đúng là cả gan làm loạn, chuyện phiêu lưu mạo hiểm như vậy mà anh cứ coi như trò chơi. Hơn nữa, anh vì em mà đắc tội nhiều người thế này… Nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẽ trở thành tội nhân.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không được nghĩ như bậy. Việc hôm nay anh làm, đối tượng là kẻ buôn súng ống đạn dược, buôn thuốc phiện, hàng động của anh là vì quốc gia.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Cho nên lúc nãy em mới nói: không biết phải nói thế nào cho phải. Em đã sớm biết, nếu em nói như vậy, anh sẽ dùng danh nghĩa vì quốc gia ra để chặn miệng em. Như vậy, đúng là em đã khiến bản thân trở nên quá quan trọng. Song em biết, anh làm như vậy, em không thể tránh khỏi liên can. Bằng không, Bạch tổng lý là người một nhà với anh, anh làm những chuyện vì quốc gia, không thương lượng với em thì thôi, vậy vì sao cũng phải gạt Bạch tổng lý? Còn nữa, lúc đó muốn cướp, muốn đoạt, muốn bắt cóc, muốn đánh hắn ngất xỉu thì cũng đã làm được rồi, vì sao anh còn đuổi theo không bỏ, nhất định phải bắn Triển Lộ Chiêu một súng?”

Khi nói những lời này, lồng ngực y khẽ phập phồng.

Dường như có rất nhiều thứ cùng nổi lên trong lòng, phiền não bùng phát.

Cuối cùng, y đành phải dừng lại một lúc, hít một hơi thật dài mới kiềm chế được, tiếp tục nói: “Nếu anh không tâm tâm niệm niệm muốn giết hắn, có lẽ anh tiếp cận gần như vậy, còn lãnh một phát súng của hắn.”

Sau khi y nói xong, trong phòng một mảnh trầm mặc.

Bạch Tuyết Lam cười khổ, “Em còn bảo Tôn phó quan không dám nói, anh thấy, cậu ấy đã báo cáo triệt để cho em biết, không giấu một lời.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chẳng lẽ bây giờ anh lại muốn rời toàn bộ sự chú ý sang việc trách cứ Tôn phó quan?”

Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Vậy còn em, lẽ nào bây giờ em muốn dồn toàn bộ sự chú ý vào việc trách cứ những gì anh đã làm? Trước khi hành động, anh không nói với em một chữ cùng vì điểm này. Không cho em biết, em sẽ phiền lòng. Để cho em biết, dù sao em cũng vẫn phiền lòng. Em nói anh mượn việc công làm việc tư cũng được, thô lỗ cục cằn cũng được, dù sao, ai dám đụng đến người anh yêu, anh sẽ không màng hậu quả, không thể không giết chết đối phương. Tính anh là vậy, cứ thẳng thắn thừa nhận trước mặt em là được. Em muốn giận thì cứ giận đi.”

Hắn lúc này đã lộ ra sự bá đạo ngang ngược, thực thi thái độ chẳng thèm đếm xỉa.

Tuyên Hoài Phong lại khiến người ta phải ngạc nhiên, hoàn toàn không đối chọi với hắn.

Y chỉ đưa mắt nhìn sang nơi khác, ánh mắt lộ vẻ khó xử.

Buổi chiều, y đã hỏi rõ ngọn nguồn từ miệng Tôn phó quan.

Hóa ra, trong vòng một ngày, Bạch Tuyết Lam lại có thể làm ra vài chuyện khó lường như vậy. Hắn đã cướp súng ống đạn dược từ tay một nhóm người Tây phương, bắt cóc Charters, phục kích Triển Lộ Chiêu.

Còn phái người đến phủ tổng lý đánh hai tên vệ binh đã từng ép y quỳ xuống một trận.

Lúc đầu, Tuyên Hoài Phong kinh ngạc không dám tin. Sau đó, đối chiếu với tính cách của Bạch Tuyết Lam, y dần tin tưởng, trong lòng xuất hiện đủ loại tư vị cảm xúc.

Mấy ngày trước bận rộn việc khai trương viện cai nghiện, thỉnh thoảng hai người lại tranh thủ thời gian chụp ảnh trong công quán, trăm triệu không ngờ rằng, dưới cảnh tượng ngọt ngào nhàn nhã ấy lại bắt đầu dâng lên một dòng nước xiết.

Thứ nhất, y biết Bạch Tuyết Lam là kẻ to gan lớn mật.

Thứ hai, không thể không kể đến điều này, trong những hành động to gan lớn mật ấy của Bạch Tuyết Lam cũng cất giấu vài phần vì muốn xả giận cho y.

Hiện tại, nghe Bạch Tuyết Lam thoải mái thừa nhận trước mặt mình, Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy bản thân như con cá bị người ta đặt lên tấm thớt gỗ.

Y lẳng lặng nhấm nuốt cuộc đối thoải khi nãy.

Bạch Tuyết Lam ngồi xuống chiếc ghế trước mặt y, đưa tay qua nắm chặt tay y, giọng nói nhu hòa, “Đừng giận, được không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em thực sự không giận. Anh mạo hiểm vì em, lại bị thương, nếu em còn tỏ ra tức giận nữa thì em còn là con người không? Anh thật sự hiểu lầm em rồi. Những lời em nói với anh đều là lời thật. Em quả thực không biết nên nói gì cho phải. Chửi mắng thì tuyệt đối không thể, thế nhưng, lẽ nào em lại khen anh? Cứ như vậy thì chẳng biết sau này anh còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa. Em thật sự không dám nói loạn một chữ, để anh hiểu sai lệch, ngược lại còn thành lời cổ vũ anh đi mạo hiểm.”

Y nhẹ nhàng thốt lên từng câu, nhưng ngôn từ lại hết sức chân thành khẩn thiết.

Nghe xong những lời đó, Bạch Tuyết Lam chỉ cảm thấy, da thịt người trước mắt này từ trắng noãn như ngọc dần trở nên trong suốt, dường như hắn có thể nhìn thấy trái tim y hết sức rõ ràng.

Trái tim hắn nóng bừng, thậm chí ngay cả chóp mũi cũng thấy cay cay, kéo Tuyên Hoài Phong vào lòng mình, dùng da thịt ấm áp bao lấy y, thập giọng hỏi: “Anh không muốn em mắng, cũng chẳng cần em khen ngợi điều gì. Em chỉ cần nói thật cho anh biết, anh làm như vậy vì em, trong lòng em có vui mừng chút nào không?”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày, vẻ mặt khó xử.

Bạch Tuyết Lam cả cười, giữa chân mày sinh ra một tia giảo hoạt, nói: “Không cần trả lời. Anh biết, trong lòng em rất vui mừng, em chỉ không dám nói ra vì sợ như vậy là cổ vũ cho anh, sợ rằng sau này ai mà nhìn em nhiều hơn một chút, anh sẽ đánh giết tới tận cửa nhà hắn. Aiz, người chẳng chút tì vết như em, quả thật người để ý yêu thương em quá nhiều, anh lại ghen tuông rất dữ dội, mỗi ngày đều muốn bịt mặt đi làm cường đạo, cái này gọi là tức nước vỡ bờ thôi.”

Tuyên Hoài Phong không nhẫn nại được nữa, phản bác hắn, “Mấy lời anh nói vừa buồn nôn cùng cực, vừa khiến người ta phải sởn tóc gáy. Em van anh đấy, anh khiêm tốn một chút đi.”

Bạch Tuyết Lam phì cười một tiếng, “Rốt cuộc cũng khiến em nói chuyện với anh rồi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em vốn đâu có không muốn nói chuyện với anh, là anh đa tâm thôi.”

Bạch Tuyết Lam biết đã giải trừ được nguy cơ, thái độ cũng buông lỏng, vỗ đùi, phong độ nói: “Đến đây, chăm sóc vết thương cho anh đi. Bây giờ anh là bệnh nhân, phải yêu cầu được chăm sóc đặc biệt. Nếu cảm thấy lạnh, anh sẽ yêu cầu em ôm anh từng giờ từng phút, sưởi ấm cho anh.”

Tuyên Hoài Phong than thở: “Đầu anh lúc nào cũng chất đầy mấy cái chuyện buồn chán này.”

Đấu võ mồm thì đấu võ mồm, nhưng liên quan đến vết thương của Bạch Tuyết Lam, cho nên y không dám chậm trễ.

Lập tức nghe lời tiến lại gần, kiểm tra vết thương của Bạch Tuyết Lam một lượt, sau lại cảm thấy chất vải bộ quần áo hắn thay ở phủ tổng lý không được mềm mại, sợ sẽ chạm vào băng gạc, y liền mở chiếc tủ quần áo lớn ra, tự tay chọn lấy một bộ quần áo bằng lụa, sau đó cũng tự tay thay cho Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ mới nhớ ra đã không còn sớm, hắn “ai nha” một tiếng, nói: “Sao giờ mới nhớ ra nhỉ, em chưa ăn cơm phải không?”

Đang muốn kéo chuông gọi cơm, chợt thấy quản gia đi từ cửa viện đến.

Hắn không kéo chuông nữa, mở cửa phòng nói với quản gia: “Ông tới vừa đúng lúc, đi nói với nhà bếp, bảo họ xào hai món ăn nhẹ mang đến đây, Tuyên phó quan cần phải ăn tối.”

Quản gia đang vội vàng đến báo tin, dừng bước, giọng mang theo chút khó thở, câu đầu tiên đã nói: “Tổng trưởng, có một đám hộ binh đang đứng ở cửa chính, đang làm loạn cả lên!”

Tuyên Hoài Phong ở đầu bên kia nghe thấy quản gia nói vậy, tim y bắt đầu đập cuồng loạn, đi tới cửa hỏi quản gia: “Là quân Quảng Đông?”

Quản gia đáp: “Kẻ nào đã khoác áo quân nhân thì đều cầm súng cả, làm sao biết được là quân của ai? Ngài mau ra ngoài nhìn một cái xem.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi ra ngay.”

Quay đầu, nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh ở trong phòng đi, đừng đi đâu cả.”

Y đang định vòng qua người Bạch Tuyết Lam đi ra khỏi cửa, lại bị Bạch Tuyết Lam nắm lấy khuỷu tay kéo lại, trấn định hỏi: “Gấp cái gì, bọn họ dám xông vào sao? Muốn đại náo thì lên trời mà đại náo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui