[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Ô tô đi thẳng một mạch, từ rất xa đã nhìn thấy mái hiên cổ kính của Thư Yến Các trên đỉnh núi.

Lê Hoa đúng là rất thành tâm, nghe được tin trong điện thoại, sáng sớm đã đứng trước cửa thềm nhìn ra xa, vừa thấy một chiếc xe ô tô nhỏ đẹp mắt cắm lá cờ hải quan tổng thự phấp phới đi về phía này, cô liền đoán ngay chắc chắn là Tuyên Hoài Phong, vội vàng xuống khỏi bậc thềm để nghênh đón, một tay nắm lấy cửa xen, cẩn thận mở ra.

Tiểu Phi Yến bước ra khỏi xe.

Lê Hoa nhìn vẻ mặt cô bé hồng nhuận, quần áo mặc trên người cũng là đồ tốt, cô liền đỡ vai cô bé, nói: “Ai nha, em gái à, cuối cùng chị cũng gặp được em rồi. Lần trước, cũng ở trước Thư Yến Các này, em khóc thương tâm quá. Hôm nay ổn rồi, em thoát được khỏi hang hổ để đến bên cạnh Tuyên Phó quan, cũng coi như chị đã hoàn thành lời năn nỉ của em.”

Nhắc lại chuyện cũ, nhớ tới cuộc sống đau khổ trước kia bị bà vợ cả chèn ép, Tiểu Phi Yến nhịn không được liền tủi thân, quay về phía Lê Hoa gọi một tiếng, “Chị.”

Mắt đỏ lựng.

Lê Hoa vội vàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Cuộc sống của em bây giờ tốt lên rồi, có gì phải khóc chứ? Nào, vào trong rồi nói. Tuyên phó quan, ngài cũng vào đi.”

Tuyên Hoài Phong đứng một bên, mỉm cười nhìn hai cô gái gặp lại nhau, thấy Lê Hoa mời, y lắc đầu, “Không cần, đứng đây nói hai câu là được rồi.”

Lê Hoa nhanh nhẹn cười nói: “Tôi biết ngài đang nghĩ gì. Ngài nghĩ vào trong rồi, gặp người quen để họ bắt gặp sẽ không ổn. Cơ mà, ngài đứng ngoài cửa thế này, người qua đường nhìn vào cũng không ổn hơn đâu. Đằng nào chẳng vậy, ngài vừa không vào, vừa không thể đứng ngoài cửa, vậy chẳng lẽ ngài định chọn thẻ bài đưa tôi đi sao? Tôi thấy ngài da mặt mỏng, chắc cũng chẳng kham nổi cái danh tiếng chọn thẻ bài đâu. Không bằng ngài cứ vào đi, nhăn nhó làm gì? Ở đây ngoại trừ có mấy cô nương còn có cả đồ ăn nữa mà. Ngài cứ coi như mình đến ăn cơm là được.”

Tuyên Hoài Phong nghe cô nói xong liền mỉm cười.

Huống hồ, nơi đang đứng là cửa chính, quả thực… cũng gây chú ý.

Hơi do dự, cho dù y không tự bước tới thì cũng bị Lê Hoa lôi vào trong cửa.

Đây không phải lần đầu y tới đây, vậy nên có chút quen thuộc với Thư Yến Các này. Vào cửa, vẫn là những ô cửa sổ ba song, những cánh cửa hoa văn màu chữ hỉ, câu đối ngoài cửa vẫn là “Xử xử đào hoa xuân tống noãn, niên niên xuân sắc khứ hoàn lai.”

Chẳng qua, hai bên trái phải xuất hiện thêm một đống tượng điêu khắc trắng kiểu Châu Âu, là tượng thiên sứ đang ngẩng mặt bay lên trời, trong tay nắm một đóa hoa phát sáng.

Hóa ra những bức điêu khắc này đồng thời cũng là đèn điện.

Lê Hoa thấy Tuyên Hoài Phong nhìn chiếc đèn nghệ thuật Tây Dương liền nói: “Món đồ chơi này cũng được đó chứ, nghe nói là đưa từ nước ngoài tới. Đám người đó chơi ở chỗ này quá tay, đến lúc thanh toán lại không có tiền mặt nên mới để hai món đó ở lại đây.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu không nói gì.

Lê Hoa nói: “Chúng ta lên lầu trên đi.”

Dẫn bọn họ rẽ mấy lượt, tìm đến một cầu thang gỗ cũ kỹ trải thảm đỏ, đi lên phía trên.

Dọc đường đi, bọn họ gặp không ít thiếu nữ trang điểm xinh đẹp, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc cầm gương nhỏ tự soi, cười cười nói nói, nom thật vui vẻ hòa thuận.

Sau khi lên lầu, đến trước cửa một gian phòng, Lê Hoa đẩy cửa, đưa tay mời, “Đến rồi, mời vào.”

Tuyên Hoài Phong nhìn lướt qua phía trong, giữa gian phòng nhỏ bày một chiếc bình phong lớn, sau tấm bình phong là tấm rèm mỏng, mộc mạc giản dị hơn so với y tưởng tượng rất nhiều.

Tuy nhiên, y nghĩ đây là phòng của Lê Hoa, mình bước vào sợ rằng không hay cho lắm.

Đang do dự, Lê Hoa đứng bên cạnh y nói: “Lề mề làm gì? Ngài ngại chỗ này bẩn à? Nói cho ngài biết, xưa nay tôi đều ngủ một mình ở đây cả, nếu như tiếp khách cũng sẽ không tiếp ở đây. Chẳng lẽ ngài muốn tôi đưa ngài tới phòng tiếp khách thượng hạng?”

Đẩy nhẹ sau lưng y một cái, tự mình dắt Tiểu Phi Yến vào trong.

Mọi người vào phòng, Lê Hoa đi lấy nước nóng pha trà, mang đến mời khách.

Cô biết Tuyên Hoài Phong không câu nệ tiểu tiết nên cũng chẳng có ý định nịnh nọt, bưng trà xong bèn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Phi Yến, hỏi cô bé tình hình sau khi hai người chia tay.

Tiểu Phi Yến hiểu Lê Hoa quan tâm mình, trong lòng cũng nảy sinh thêm vài phần thân thiết, Lê Hoa hỏi một câu, cô bé đáp một câu, vô cùng hòa hợp.

Thỉnh thoảng nhắc đến chuyện khổ cực, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng người phụ nữ, đôi mắt hai người đều nóng lên.

Lê Hoa nắm tay cô bé nói: “Em à, em đừng nói số mình khổ cực, thật ra số của em còn hơn chị, thật sự là tốt hơn rất nhiều. Cho dù em có làm vợ lẽ, bị người ta đánh chửi, cuộc sống của em cũng tốt hơn cuộc sống trong cái tòa lầu này của chị. Huống chi bây giờ em không còn là vợ lẽ của người ta, cũng không bị người ta đánh chửi nữa. Hơn nữa còn có Tuyên phó quan hết lòng quan tâm em. Ngài ấy không phải người xấu, em hầu hạ ngài ấy tốt thì tất nhiên ngài ấy sẽ đối xử tốt với em.”

Tiểu Phi Yến nói: “Chị, trong lòng em vẫn khắc ghi ơn nghĩa của Tuyên Phó quan. Nhưng em cũng không thể quên ân tình của chị. Nếu như chị không nhắc với ngài ấy, ngài ấy làm sao biết em sắp bị vợ của tên đội trưởng kia đánh chết, làm sao cứu em được. Chị, chị đối xử với em tốt như vậy, sau này em sẽ coi chị như chị ruột.”

Dường như Lê Hoa và cô bé trời sinh đã có duyên, vui vẻ nói: “Em nói thật à?”

Tiểu Phi Yến đáp: “Sao lại không thật?”

Lê Hoa nói: “Tốt lắm, vậy chúng ta kết thành tỷ muội kim lan. Nhà em còn có ai không?”

Tiểu Phi Yến nói: “Cha mẹ em chết sớm, em cũng chẳng có anh chị em nào cả.”

Lê Hoa nói: “Chị giống em, cô độc. Kết bái rồi, sau này ít nhất cũng có thân nhân.”

Hai người bèn hăng hái bừng bừng thảo luận chuyện kết bái kim lan.

Tiểu Phi Yến nói cần có ba ly rượu, châm hương, quỳ lạy trời đất là được.

Lê Hoa Nghiêm mặt nói: “Đây là chuyện cả đời, không thể qua loa. Chúng ta phải làm cho đứng đắn, không những cần chọn ngày hoàng đạo, chị còn muốn dùng tiền bày một bàn rượu, mời bạn bè tới chứng kiến cho chị em mình mới được.”

Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có người hỏi: “Lê Hoa có ở đây không?”

Lê Hoa lên tiếng, “Ở đây.”

Cô quay đầu, nói nhỏ với Tuyên Hoài Phong: “Ngài cứ an tâm ngồi đi, chỉ là một người chị em ở trong lầu của chúng tôi thôi. Yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy vào đây đâu, miễn cho cô ấy quấy rầy người đứng đắn như ngài.”

Nói xong, Lê Hoa đứng lên, vòng qua tấm bình phong ra ngoài, đứng hỏi: “Phấn Điệp, tìm chị làm gì vậy?”

Cô gái được gọi là Phấn Điệp đã sớm nhảy vào phòng, bởi vì thấy Lê Hoa đứng đó nên cũng không nhìn về phía sau tấm bình phong, cười hỏi: “Tháng trước chị mới may một bộ sườn xám màu tím bằng gấm đúng không? Bây giờ chị có giữ trong phòng không? Nếu có thì cho em mượn dùng một ngày được không?”

Lê Hoa hỏi: “Đương nhiên là được, nhưng sao tự nhiên em lại thiếu quần áo vậy?”

Phấn Điệp nghiến răng nói: “Cái cô nàng Tiểu Thanh chết bầm kia, đầu óc ngốc nghếch, tay càng hậu đậu, em mới may xong một bộ màu hoa hồng, cho cô nàng ướm thử một chút, thế mà cô nàng lại làm rách cả một mảng to bằng đầu ngón tay, em tức quá nên mắng cho cô nàng một trận. Vốn vẫn còn một bộ màu xanh lục nhạt, mặc vào chống đỡ cũng được, nhưng mà hôm qua lại lỡ đem ra giặt, giờ vẫn còn ẩm. Bà chị tốt bụng ơi, đừng keo kiệt mà, chị cho em mượn bộ quần áo của chị một lúc đi, lần sau chị thiếu quần áo hay đồ trang sức thì cứ tới hỏi em.”

Lê Hoa nói: “Còn thiếu gì nữa, để chị lấy cho em.”

Cô đi tới cạnh rương, tìm chìa khóa mở ổ khóa, lấy ra một bộ sườn xám màu tím đưa cho Phấn Điệp, nói: “Em là qua một lượt rồi hãy mặc. Hôm nay vị đại nhân nào kêu thẻ bài của em mà em phải chú ý thế? Chẳng lẽ là vị Phó tổng lý kia à?”

Phấn Điệp không khỏi đắc ý, đáp: “Không phải Phó tổng lý, là Chu thính trưởng của cục cảnh sát, hắn nói xế chiều hôm nay sẽ đến đây, muốn đưa em tới cửa hàng dương hành lớn chọn một chuỗi dây chuyền ngọc trai. A di đà phật, chị cũng biết rồi đấy, từ lâu em đã muốn có một chuỗi dây chuyền ngọc trai Nam Dương chính hiệu. Dây chuyền ngọc trai loại ấy một đầu lớn một đầu nhỏ, em muốn có một chuỗi thật lớn, không thể để cơ hội vụt qua tay được. Hôm nay, em không thể không chọn một bộ quần áo đẹp, Chu thính trưởng nhìn thấy sẽ rất vui, đương nhiên sẽ ra tay hào phóng.”

Lê Hoa cười nói: “Nhìn em xem, em mừng như gặp được Phật vậy. Vị Chu thính trưởng kia đối xử với em cũng không tồi. Xem ra vận may của em đến rồi, gặp trúng quý nhân nhé.”

Phấn Điệp hừ một tiếng, “Chị không biết đâu, thật ra hắn rất keo kiệt. Đường đường là một vị thính trưởng, em chỉ xin hắn một đôi khuyên tai thôi mà cũng phải phí bao nhiêu nước bọt.”

Lê Hoa hỏi: “Hơ? Thế sao lần này hắn bỗng nhiên hào phóng thế?”

Phấn Điệp đáp: “Hắn hào phóng như thế là bởi vì em hầu hạ hắn quá tốt. Tối hôm qua em phải ngậm cái thứ kia của hắn, thổi kèn cả đêm. Đàn ông trong thế giới này đều giống nhau cả, khéo léo ngậm cái thứ đó rồi mút cho hắn, như thế còn khiến hắn sướng hơn cả đắc đạo thành tiên…”

Chẳng chờ cô nàng nói xong, Lê Hoa liền vội vàng xua tay, lúng túng kêu: “Câm miệng, câm miệng, ban ngày ban mặt lại nói những lời này, em không biết ngượng à.”

Phấn Điệp phản đối, hỏi ngược lại: “Sợ cái gì? Khách đều ở gian trước của tửu lâu cả, bên này chỉ có chị em chúng ta thôi, sao phải sợ nghe mấy câu thô tục ấy? Muốn giả làm tiểu thư nhà lành thì ra ngoài giả bộ. Aiz, em nghe nói gần đây có trò mới, có người giả làm nữ sinh đến nhà các vị quan lớn hầu hạ, tiền cũng nhiều hơn bình thường. Trước kia thịnh hành đào kép, giờ thì rộ lên phong trào chơi nữ sinh.”

Lê Hoa nhớ tới “đôi tai cách bình phong” mà dở khóc dở cười, chặn lời cô nàng, “Em nói nhiều quá đấy, mau đi đi, chẳng may vuột mất chuỗi dây chuyền ngọc trai kia thì đừng tới khóc lóc với chị.”

Phấn Điệp rời đi, Lê Hoa đóng cửa lại, lúc này mới ra sau tấm bình phong, cười gượng nói: “Cuối cùng cũng đi, đúng là cô nàng phiền phức.”

Mấy lời vừa nói sau tấm bình phong sát vách kia, mọi người trong phòng đương nhiêu đều nghe rõ.

Tiểu Phi Yến thì khỏi cần nói, Tuyên Hoài Phong lại càng lúng túng, hai gò má nổi lên một tầng hồng nhàn nhạt, hắng giọng một cái, buông chén trà, đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.”

Lê Hoa nói: “À, đúng rồi, để tôi tiễn mọi người ra ngoài.”

Mọi người xuống lầu.

Lê Hoa vẫn nắm tay Tiểu Phi Yến, vừa xuống lầu vừa nhỏ tiếng tâm sự những lời tri kỷ thân thiết, tiễn họ tới tận bên cạnh chiếc ô tô.

Lê Hoa nói: “Em gái, em theo Tuyên phó quan thì phải thật nghe lời đấy. Chuyện kết bái cứ giao cho chị thu xếp, nhé? Cứ để chị ra tay, chỉ là một bữa rượu nhạt thôi mà.”

Tiểu Phi Yến nói: “Hết thảy đều nghe lời chị. Chỉ có điều, chị à, bây giờ em làm việc trong Bạch công quán nên cũng được lĩnh lương bổng, để em chịu một nửa chi phí tiền rượu và thức ăn nha.”

Lê Hoa nói: “Vậy không được.”

Tiểu Phi Yến còn muốn nói, nhưng Lê Hoa đã ngắt lời: “Em đã là em gái của chị rồi thì nên nghe lời chị.”

Bởi vậy, Tiểu Phi Yến chẳng còn nói được gì nữa.

Hai người tạm biệt Lê Hoa, lên ô tô, đi thẳng về Bạch công quán.

Tuyên Hoài Phong một mình đi đến nhà ăn nhỏ, ăn cơm tối xong liền trở về phòng tắm rửa, sau đó thì chẳng tìm được việc gì để làm nữa.

Công việc của y đã hoàn thành từ khi trời còn sáng, muốn đọc sách lại chẳng có tâm trạng, muốn kéo violin, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, bầu trời u ám đầy mây, ánh trăng ảm đạm, y lại cảm thấy không thích hợp.

Vậy nên, y chẳng có việc gì làm để giết thời gian.

Cởi giày, để chân trần, cuộn người nằm trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ dựa đầu lên tay vịn.

Chẳng biết tại sao, y chợt nhớ tới cuộc đối thoại sáng nay ở Thư Yến Các. Mấy cô gái lầu xanh này nói chuyện đúng là chẳng kiêng nể gì cả, ngay cả mấy từ như “thổi kèn cả đêm” cũng dám đường hoàng thốt ra khỏi miệng, ngay cả đàn ông nghe thấy còn phải đỏ mặt nữa là.

Y còn nghe cô nàng Phấn Điệp kia nói: “Đàn ông trên thế giới này đều giống nhau cả, khéo léo ngậm cái thứ đó rồi mút cho hắn, như thế còn khiến hắn sướng hơn cả đắc đạo thành tiên.”

Liên hệ đến bản thân, y không khỏi nhớ đến việc Bạch Tuyết Lam cũng đã từng ngậm thứ ấy của mình…

Đôi tai Tuyên Hoài Phong nóng rực lên, chột dạ quay đầu lại.

Sợ rằng Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên xuất hiện, khám phá ra bức tranh hạ lưu trong đầu mình.

Trước sau đều không có người.

Bạch Tuyết Lam vẫn chưa về.

Tuyên Hoài Phong dùng đầu ngón tay lành lạnh sờ lên đôi tai nóng rực, ép bản thân không được tiếp tục nghĩ về cái chuyện đáng xấu hổ ấy, ai ngờ càng ép bản thân thì đầu óc lại càng không chịu nghe lệnh.

Y bỗng nhớ tới việc Bạch Tuyết Lam đã nhiều lần ngậm lấy của mình, sau lại dụ dỗ y ngậm lấy thứ đó của hắn, cuối cùng đều bị y từ chối thẳng thừng.

Lúc đó, hình như Bạch Tuyết Lam có hơi tỏ ra tiếc nuối.

Lẽ nào được người yêu ngậm lấy chỗ đó… thực sự còn sung sướng hơn việc đắc đạo thành tiên?

Nghĩ đến đó, cơ thể Tuyên Hoài Phong bất giác nóng lên, dường như trong lòng vang lên câu hỏi: Rõ ràng mi đã từng được người ta ngậm cho rồi, tại sao lại hỏi ngược lại như vậy? Nếu như không sung sướng thì tại sao mi lại để hắn ngậm của mi? Nếu như không sung sướng, vì sao mi không cự tuyệt hắn?

“Aiz!” Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng, xua những suy nghĩ hỗn độn kia ra khỏi đầu.

Bởi vì cơ thể quá nóng, y bèn để chân trần bước trên mặt đất, đến trước tấm gương lớn, vừa nhìn một cái, quả nhiên, từ gương mặt đến cần cổ đều đỏ như bị ánh mặt trời chiếu lên. Y vội vàng vào phòng tắm dội nước tắm gội lần nữa, thay một bộ đồ ngủ trở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui