[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Phòng khách gian ngoài, Quân Mã Biện mơ màng mở mắt, ngẩng mái đầu nặng trịch, đứng dậy khỏi bàn, nói: “Ai u, sao lại say như chết thế này? Hai người các cậu tỉnh lại mau.”

Mùi rượu hun khắp phòng, hai đĩa món mặn to đùng trên bàn chỉ còn dính vài ba lát ở rìa đĩa, vò rượu ngã trái ngã phải, mặt đất ướt hết một mảng.

Hai người kia một gục xuống bàn, một ngã lăn quay trên mặt đất, bị Quân Mã Viện vừa vỗ vừa gọi mới mơ mơ hồ hồ đứng dậy, cười nói: “Vừa uống một cái đã quên kiềm chế. Cũng tại đại nương hết, tự nhiên bê rượu tới. Để sư trưởng biết chúng tôi uống say trong phiên trực, ổng sẽ vừa chửi vừa đập chúng tôi một trận ấy chứ.”

Trần đại nương vừa vặn đứng ngoài nghe thấy, cách cửa sổ nói vào: “Được rồi, các vị đại gia đừng nói xấu sau lưng người khác chứ, tôi đúng là oan uổng mà.”

Vừa nói bà vừa đi đến vén góc mành, vỗ tay nói: “Tôi chiêu đãi thức ăn ngon rượu ngon lại thành ra có lỗi rồi sao? Đã sớm nói rượu này là hàng mạnh, các ngài lại nói các ngài uống được nên tôi mới đem đến. Giờ thì tốt rồi, hai vò đều uống đến đáy, ngược lại thành lỗi của tôi. Không được, tôi phải tìm Khương đại gia nói lý lẽ.”

Lúc còn trẻ, bà cũng từng là kỹ nữ nổi danh, tuy hiện tại đã già nhưng dư âm phong vận vẫn còn ba phần, đám lính hộ vệ vừa thấy bà vừa cười vừa giận thì làm gì còn chút oán khí nào nữa, huống chi bản thân lại thực sự ăn đồ nhắm uống rượu ngon của người ta, vậy nên đành cười cầu khẩn: “Đại nương, miệng chúng tôi xấu xa, bà tát hai cái là được. Hôm nay Thúy Hỉ cô nương nhà bà được sủng ái đó thôi, tốt xấu gì thì đêm hôm chúng tôi cũng cùng Khương đại gia đến đây thăm cô ấy, có công lao nha, hà tất phải tố giác chúng tôi trước mặt Khương đại gia chứ?”

Quân Mã Biện hỏi: “Muộn rồi, chẳng phải vị kia cần phải trở về rồi sao? Đại nương hỏi giùm chúng tôi một chút.”

Trần đại nương nói. “Để tôi đi hỏi thử.”

Đi ra ngoài chỉ chốc lát, Trần đại nương quay lại báo. “Chuyện không được tốt lắm. Đêm nay Khương đại gia vui vẻ, nghe nha đầu Thúy Hỉ kia khuyến khích nên cũng uống vài chén rồi. Ai biết ngài ấy đường đường đại nam nhân mà tửu lượng lại kém quá, giờ say đến chẳng biết trời đất gì. Không bằng hôm nay qua đêm ở đây, chờ tỉnh rượu mới đi?”

Quân Mã Biện chưa tan hết men say nhưng vẫn rõ nặng nhẹ, bằng không đã không được Khương sư trưởng an bày tới bảo vệ thúc thúc hắn. Về việc ngủ lại này, hắn đã từng được sư trưởng căn dặn, bởi vậy chẳng cần suy nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu đáp: “Không gạt đại nương, vị này nhà chúng tôi là người có thân phận quan trọng. Trị an trong thành không tốt, qua đêm bên ngoài là không được. Tôi thấy vẫn phải trở về thôi. Nếu Thúy Hỉ cô nương không vui, vậy mấy ngày nữa chúng tôi lại theo vị ấy đến đây là được rồi.”

Trần đại nương tỏ vẻ sao cũng được mà trở về phòng bên kia, nói chuyện với Thúy Hỉ.

Chẳng bao lâu, Trần đại nương cùng Thúy Hỉ dìu Khương ngự y đi ra.

Quân Mã Biện này là người cẩn thận, buổi tối vô ý uống say, sau khi tỉnh lại đặc biệt cảnh giác, thấy Khương ngự y bị hai người phụ nữ dìu từ trong nhà ra liền cẩn thận quan sát một hồi, gọi: “Khương đại gia?”

Khắp người Khương ngự y toàn mùi rượu, vạt áo trước ướt một mảnh, chắc là dính rượu. Sắc mặt tái nhợt lại mang sắc đỏ, hai mắt mông lung, miệng chẳng nói được một chữ, chỉ chăm chăm thở dốc, hơi thở đều là mùi rượu, đúng là say mất hết cả thần chí.

Thúy Hỉ bĩu môi nói: “Anh đúng là, ngài ấy đã say đến thế này rồi, sợ là thiên lôi đánh xuống cũng chẳng gọi được ấy, sao trả lời anh được? Vừa rồi ngay cả giày cũng phải xỏ hộ ngài ấy đó nha.”

Quân Mã Biện thấy Khương ngự y ngoại trừ say rượu hoa mắt ù tai, ngoài ra chẳng thấy gì bất thường nên cũng an tâm, nói với Thúy Hỉ: “Chúng tôi lén ra ngoài, trở về trong bộ dạng say khướt thế này, nếu cấp trên hỏi xuống, sợ là không dễ biện bạch đâu.”

Thúy Hỉ nói: “Ma ma tôi đã bảo các người ở lại qua đêm, sao lại không đồng ý?”

Quân Mã Biện đáp: “Chuyện đó thì cũng không dám. Chúng tôi được lệnh không được phép qua đêm bên ngoài, tôi không muốn giữ đầu nữa chắc? Phải mau về thôi, để ông ấy ngủ một đêm là tốt rồi.”

Nói xong bèn gọi một đồng liêu tới dìu Khương ngự y ngồi cẩn thận trên xe kéo.

May mà bọn họ vì che giấu hành tung nên tự mình kéo xe tới, cho nên trong đêm khuya thế này không cần gọi phu xe kéo khác đến. Khương ngự y ngồi một chiếc, Quân Mã Biện đảm nhiệm làm phu xe, một chiếc xe khác do hai lính hộ vệ một ngồi một kéo. Dưới sự che chở của bóng đêm, hai chiếc xe kéo lặng lẽ tiến về hướng hành quán quân Quảng Đông.

Hai chiếc xe kéo di chuyển ra khỏi cổng ngõ, quẹo hai lần đã đến đại lộ ở thành đông. Ban ngày, đại lộ thành đông là nơi rất thịnh vượng, hiện tại cửa hiệu mặt tiền hai bên đường đều đã đóng cửa, đèn nê ông đều đã bị tắt hết. Trong mười ngọn đèn đường thì có tới bảy tám ngọn đèn hỏng, ánh sáng của một hai ngọn đèn còn lại chiếu lên những chạc cây đen ngòm lắc lư trong gió đem mang lại cảm giác vắng vẻ thê lương tột cùng.

Đêm khuya như vậy, người bình thường sẽ không dám đi lại trên đường, nhưng mấy tên hộ vệ Khương sư trưởng phái tới đều đã trải qua chiến trường, đã từng giết người, vậy nên chúng chẳng quan tâm đến mấy thứ này, chẳng qua kéo xe kéo chạy trong gió đêm, đã vậy còn uống rượu, nên toàn thân đều rất mệt mỏi, rất muốn nhanh một chút trở về hành quán, nằm trên giường ngủ cho sung con mẹ nó sướng.

Đang lúc uể oải ngáp, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên ánh sáng. Tựa như dã thú mở mắt trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt nó tỏa ra bốn phía, đâm vào mắt bọn họ, khiến bọn họ phải nhắm mắt lại.

Vừa mở mắt ra, dã thú to lớn phủ phục trong bóng đêm ấy đã vọt tới trước người. Vậy mới nhìn rõ là một chiếc xe hơi đang xông về phía này như cuồng như dại.

Tài xế kia tựa như muốn mạng bọn họ, đến gần trước mặt mà chẳng định phanh lại, gào thét nghiền ép về phía trước.

Tiếng nổ oành cực lớn chợt vang lên trong đêm tối, khiến mọi người gần đó đều bị đánh thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui