[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Một đêm này, đương nhiên chính là đêm thắng lợi của Bạch Tuyết Lam, nhưng mà, cũng là đêm ác mộng của kẻ còn lại.

Kẻ còn lại ấy chính là ông chủ Chu đã từng cùng Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong đánh bài chung một bàn.

Ông chủ Chu ôm dì nhỏ yểu điệu nuột nà ở trong chăn, đang mơ cảnh mở thêm ba cửa hàng mới, khách đến như mây, bỗng bị tiếng đập cửa thùng thùng làm giật mình tỉnh giấc nên cực kỳ khó chịu.

Lão dời giường, lục lọi một sợi dây phía sau đầu giường, kéo xuống, mở đèn điện trong phòng, lại nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã nghiêng quá mười hai giờ, lão càng bất mãn, trầm giọng hỏi người ngoài cửa: “Trời sập à? Hơn mười hai giờ rồi, chuyện gì mà không để mai nói được?”

Giọng Chu quản gia ở phía ngoài lộ vẻ lo lắng: “Lão gia, đúng là sập rồi! Đồn cảnh sát gọi điện thoại tới, nói là thiếu gia lại đâm chết người ngoài đường!”

Ông chủ Chu vừa nghe vậy lập tức cả kinh ai u một tiếng, chưa kịp xỏ giày đã chân trần chạy đi mở cửa.

Ông chủ Chu hỏi: “Ông không nghe nhầm đấy chứ?”

Quản gia vội la lên. “Chuyện thế này sao có thể nghe nhầm được? Không tin thì ngài xem đi, tôi nhận điện thoại xong, đến giờ tay vẫn còn run nữa.” Quản gia thuật lại lời người bên đồn cảnh sát nói một lần, cảnh vật trước mắt ông chủ Chu nhất thời biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng không vững.

Giọng quản gia càng thêm khẩn trương, gọi vào: “Lão gia! Lão gia! Ngài cần phải bình tĩnh!”

Ông chủ Chu trừng mắt thở hổn hển một khắc mới tỉnh táo, lẩm bẩm nói: “Nghiệt tử… nghiệt tử… Cái mạng già này của tôi sớm muộn gì cũng chôn vùi trong tay nó. Cứ để nó chịu báo ứng đi, tội gì phải khiến cho lão già tôi đây hãi hùng chứ hả?”

Dù ngoài miệng nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng dẫu sao dưới gối cũng chỉ có một mụn con trai, lão vừa mắng vừa vội vàng thay quần áo ra ngoài, lại sai quan gia nhanh gọi tài xế, chuẩn bị xe hơi đến đồn cảnh sát.

Quản gia chìa tay nói: “Lão gia, để thiếu gia lái ô tô nên mới gặp họa. Ô tô nhà chúng ta giờ đang bị giữ làm vật chứng đó.”

Ông chủ Chu dậm chân nói: “Đồ ngu! Không có ô tô thì không thể gọi xe kéo à? Ông định bảo tôi hơn nửa đêm hồn siêu phách lạc đi tới đồn cảnh sát chắc?”

Quản gia không phải người lanh trí, bị ông chủ Chu nhắc nhở mới vội đi tìm xe kéo. Thế nhưng quá nửa đêm thì đi đâu tìm xe kéo? Lúc lâu sau quản gia mới tìm được một chiếc xe kéo vừa cũ vừa nát ở góc đường, gọi phu xe tỉnh lại, cắn răng cho hắn gấp ba số tiền, hắn mới chịu kéo chuyến xe này.

Ông chủ Chu thay xong quần áo vội vàng an vị trên xe, thúc giục phu xe chạy đi.

Làm cha mẹ, đột nhiên nghe con trai mình đâm chết người sẽ luôn lo lắng khẩn trương. Mặc dù ông chủ Chu cũng là người thường, nhưng thứ nhất: dù sao lão cũng là người làm ăn lớn, từng gặp qua nhiều người tai to mặt lớn. Thứ hai: thật ra lão đã có kinh nghiệm với những chuyện tương tự.

Bởi vậy, trên đoạn đường từ Chu gia đến đồn cảnh sát, lão ngồi trên xe kéo rung lắc, gió đêm phất lên mặt khiến trái tim nhảy bình bịch hỗn loạn dần bình tĩnh lại, không khỏi suy nghĩ biện pháp xử lý. Trong mắt thương nhân, thời đại này, nguyên do khiến người ta vất vả chẳng phải là tiền hay sao? Chỉ cần mình bằng lòng chi tiền, chắc hẳn quẻ Khảm này có thể giải quyết được. Bởi nghĩ như vậy nên khi tới trước cửa chính cục cảnh sát làm việc ngày đêm kia, tâm lý lão đã có ba phần chắc chắn.

(Quẻ khảm: Quẻ hung hiểm, gập ghềnh trắc trở.)

Thời điểm này, trên đường chẳng thấy bóng người, trước đồn cảnh sát chỉ có chiếc bóng đèn tròn treo trên cao lắc la lắc lư, nom cực kỳ quạnh quẽ.

Ông chủ Chu xuống xe kéo, lấy lại bình tĩnh mới cất bước vào trong. Một chiếc bàn gỗ dài không mới không cũ được đặt ngang gần cửa, vài thứ “đồ chơi” linh tinh bị vứt lung tung trên bàn, một cây gậy tuần cảnh bằng gỗ sơn đen được đặt phía trên.

Một người trung niên mặc cảnh phục đang ngồi trước bàn xào bài, nghe có người tiến vào vẫn chẳng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Bây giờ không giải quyết công vụ, có việc thì ngày mai hãy tới.”

Ông chủ Chu đến gần, thấp giọng nói: “Ông tổng, tôi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát nên chạy tới. Giờ đã hơn nửa đêm rồi, ngài còn bận rộn gì nữa vậy? Chúng tôi là dân đen, được ông tổng bảo vệ, thấy ông tổng vất vả cần cù công vụ như vậy, đúng là cảm phục từ tận đáy lòng.”

Lão vừa nói cảm phục vừa dần tiến gần đến bàn gỗ dài, khom người, rút một xấp gì đó trong tay áo ra, động tác lặng lẽ nhét qua khá chuyên nghiệp đẹp mắt, mỉm cười với người nọ.

Gã tuần cảnh chợt cảm thấy trong tay xuất hiện thêm thứ gì đó, bọn họ đã quá quen chuyện thế này, không cần cúi đầu, chỉ cần nắm trong tay áng chừng một chút đã biết chính xác đó là một cuộn tiền mặt, trong lòng cho rằng khách nửa đêm đến thăm thế này thực sự khó kiếm nên ngoài mặt đã thân thiện hơn nhiều, nói với ông chủ Chu: “Bảo vệ trị an thủ đô là trách nhiệm của đồn cảnh sát chúng tôi, bằng không chính phủ nuôi những người như chúng tôi làm gì? Dẫu vậy, tôi vẫn không thích nghe người khác gọi là ông tổng, người ở đây gọi tôi là lão Trương, ngài cũng gọi tôi như vậy là được. Xin hỏi quý tính của ngài là gì? Hơn nửa đêm tới đây làm gì? Ai đánh điện thoại gọi ngài đến?”

Ông chủ Chu vừa mới nói “Tôi họ Chu”, gã tuần cảnh được gọi là lão Trương lập tức ôi cha một tiếng, đứng lên nói: “Tôi biết rồi, là vụ trọng án lái xe đâm chết người, chẳng trách ngài lại chạy tới vào giờ này. Gã trẻ tuổi đâm chết người kia nghe nói cũng họ Chu, là gì của ngài?”

Ông chủ Chu đáp: “Là con tôi.”

Lão Trương trầm mặc một hồi, nói: “Đội trưởng chúng tôi giờ còn đang điều tra ở hiện trường chưa trở về. Ngài tạm thời qua bên kia chờ đi.” Vừa nói vừa hất cằm về phía bên phải.

Sao ông chủ Chu có thể an tầm ngồi chờ vào giờ phút này cho được, may mà lúc lão vội vã rời khỏi nhà đã lường trước phải vung tiền, đêm khuya không thể tới ngân hàng rút tiền nên đã đem hết tiền mặt có thể tìm thấy trong nhà cùng hai thỏi vàng, cộng thêm cả trang sức trong hộp châu báu của dì nhỏ nhét sạch lên người.

Thấy thái độ lão Trương không thân thiện như khi nãy, ông chủ Chu lại đưa thêm một cuộn tiền mặt.

Lão Trương giả bộ lấy tay đẩy ra ngoài, cau mày nói: “Làm gì đây? Làm gì đây? Ngài thật là hồ đồ, vụ án lớn như thế, ai dám lấy tiền của ngài?”

Ông chủ Chu thầm nghĩ, điều tra ban đêm thế này thì thu thập chứng cứ cũng tốt mà tiêu hủy chứng cứ cũng tiện, đều là cơ hội tốt nhất. Nếu chờ điều tra kết thúc, vậy tất cả đều được viết trên công văn cục cảnh sát, muốn lật lại vụ án sẽ phiền phức gấp mười, tổn hao cũng gấp mười lần.

Thời điểm mấu chốt thế này tuyệt không thể lưỡng lự.

Ông chủ Chu cắn răng một cái, thò tay vói vào trong lòng móc một lát, đau lòng móc ra một thỏi vàng, bỏ vào túi áo cảnh phục của lão Trương.

Động tác lão mặc dù mau, nhưng lão Trương đã nhìn rõ đó là một thỏi vàng nên vô cùng sửng sốt. Ra tay quả không nhỏ. Lão Trương đưa tay vuốt qua túi tiền, trong túi tiền nhét một thỏi vàng đã nổi lên thành hình chữ nhật xinh đẹp, mảnh vải hơi trũng xuống đã thể hiện trọng lượng của khối vàng nặng trịch.

Lão Trương không thể tiếp tục nghiêm mặt, lại chẳng tiện mỉm cười, đành thở dài một tiếng. “Ngài thế này chẳng phải là khiến tôi khó xử sao?”

Vàng thỏi vào túi tiền, bất luận thế nào cũng đã không thể lấy lại được.

Lão Trương lại khôi phục thái độ hiền hòa, mời ông chủ Chu ngồi ở ghế đối diện, bản thân thì ngồi trước bàn gỗ, trầm tư một lát, sau đó gõ bàn một cái nói: “Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Đối với những vụ án liên quan đến mạng người thế này, tôi vốn luôn tuân theo nguyên tắc làm người, tuyệt không nhúng tay vào. Nhưng tôi cũng có con gái, nếu chúng nó phạm pháp, tôi có liều mạng cũng phải giúp chúng nó, cho nên tôi hiểu ngài đã chịu dày vò. Dẫu vậy, ngài phải hiểu rằng chuyện thế này thì tôi chỉ có thể giúp đỡ chứ không thể quyết định. Thật ra ngài nên kết giao với đội trưởng nhà chúng tôi thì hơn.”

Ông chủ Chu nói: “Đúng vậy, phải kết giao. Nhưng phải phiền ngài chỉ bảo.”

Lão Trương hào phóng vung tay giữa không trung. “Không thành vấn đề. Đội trưởng nhà chúng tôi là người rất hiểu lý lẽ, chờ ngài ấy trở về, trước hết cứ để tôi nói với ngài ấy vài câu, nếu ngài ấy đồng ý gặp ngài một lần thí đó chính là cơ hội.”

Ông chủ Chu gật đầu nói: “Vâng vâng, vậy trông cậy hết vào ngài.”

Dừng một lúc, ông chủ Chu thử thăm dò: “Tên tiểu súc sinh nhà tôi giờ thế nào ạ? Có bị thương không?”

Lão Trương lắc đầu nói: “Mạng hắn cứng lắm, chẳng chút thương tích nào hết. Bây giờ bị nhốt ở phòng tạm giam phía sau. Dẫu vậy tôi vẫn phải khuyên ngài đừng gặp hắn ngay. Bây giờ hắn say như chết, chẳng thể nói rõ ràng một chữ nào với ngài hết. Lúc đám đồng nghiệp tôi nhận được tin chạy đến thì thấy hắn nằm ở ghế tài xế, khắp ô tô đều là mùi rượu. Tạt vài thùng nước nên người hắn, còn cho hắn mấy cái tát gọi tỉnh mà hắn cứ một mực cúi đầu không có dấu hiệu tỉnh lại, không biết hắn uống bao nhiêu lại say đến mức này, chẳng trách lại đâm chết người. Đội trưởng Hồ nói hôm nay không thể thẩm vấn, chỉ có thể giam hắn trước, chờ tỉnh rượu mới bàn. Mấy thứ như tên hay địa chỉ đều là nhìn chứng minh thư trong túi tiền mới biết…”

Lời còn chưa dứt chợt nghe tiếng động cơ ô tô vang lên bên ngoài.

Lão Trương lập tức nói: “Là đội trưởng Hồ về đến nơi đấy.”

Chốc lát sau, bốn năm người vào cửa, dẫn đầu là một người tướng ngũ đoản, mũi hơi tẹt. Hắn vừa đi vào trong vừa kéo mũ cảnh sát xuống, thản nhiên cầm trong tay để quạt gió, miệng nói: “Người khác đều ôm đàn bà ngủ, lão tử lại phải ra đường cái nhìn người chết. Mẹ cái giống cẩu tặc kia! Ruột rà văng đầy đất, làm lão tử nôn hết cả đồ ăn khuya ra.”

(1 – Người tướng ngũ đoản: là người mà thân thể lẫn tứ chi đều ngắn

2 – Thật ra câu chửi của đội trưởng Hồ là: Trực nương tặc. Có nghĩa là: Cái loại cẩu tặc chẳng biết liêm sỉ, mang cả mẹ mình đi bán.)

Lão Trương mau tay mau mắt bỏ thỏi vàng trong túi áo vào trong ngăn kéo, sau đó bước nhanh đến nói nhỏ bên tai đội trưởng Hồ hai câu.

Đội trưởng Hồ nghe xong, khóe mắt liếc qua hướng ông chủ Chu nhưng chỉ im lặng, đi qua phòng khách, vào thẳng phòng mình.

Ông chủ Chu vốn tưởng có lão Trương ở đây, đội trưởng Hồ thế nào cũng sẽ chừa cho chút thể diện, chẳng ngờ hắn không quan tâm liền lướt qua, tinh thần lão hơi hụt hẫng, ánh mắt bắn về phía lão Trương. Lão Trương trả cho lão ánh mắt cứ an tâm chớ nóng vội, sau đó theo sát đội trưởng Hồ vào phòng làm việc, đóng cửa lại. Qua một lúc, cửa kia lại mở ra, lão Trương từ bên trong bước ra.

Ông chủ Chu muốn nhảy vọt lên khỏi ghế, song lại miễn cưỡng định thần, nghĩ rằng hành động của đám quan sai này là cố ý muốn tỏ ra tự cao tự đại, khiến người ta bất an, có như vậy mới dễ chi phối vòi tiền, cho nên bản thân không thể quá rụt rè. Bởi vậy lão kiềm chế, trong lúc đắn đo kia thì lão Trương đã đến trước mặt, lúc này lão mới chậm rãi đứng lên, có vẻ ung hạ giọng hỏi: “Sao rồi?”

Lão Trương nhún vai, nhỏ giọng nói: “Lão huynh, tôi đã cố vận hết miệng lưỡi rồi. Ngài ấy vừa nghe tôi nói, thiếu chút nữa đã ném ấp trà lên đầu tôi. Khuyên can mãi nên ngài ấy mới bình tĩnh lại. Cũng đúng thôi, nửa đêm nửa hôm, ai bị kéo ra đường xem ruột rà người chết lại chẳng tức tối chứ?”

Ông chủ Chu nói: “Trương huynh, tôi biết huynh đã cố gắng rất nhiều, rất biết ơn huynh.”

Liền đưa tay vào trong lòng.

Lão Trương nhận của lão một cuộn tiền và một thỏi vàng, tối nay đã phát tài to, thế nên cũng biết đường nói chút đạo nghĩa mà ngăn tay lão Chu lại, tức giận trách móc: “Ngài lại thế rồi, chẳng lẽ ngài nghĩ tôi cố ý bưng bít moi tiền ngài sao? Đừng coi thường lão Trương tôi quá.”

Ông chủ Chu cười làm lành: “Trương huynh hiểu lầm. Chuyện lớn đêm nay, dẫu tôi có làm thế nào cũng không báo đáp huynh nổi, khi nào chuyện của khuyển tử rõ ràng, tôi sẽ dắt hắn tới cảm tạ huynh. Đây là chút phí mệt nhọc, phần này đâu dám đưa Trương huynh, mà là nhờ Trương huynh chuyển giao lại cho các vị ông tổng, đêm khuya mà bọn họ lại phải theo đội trưởng Hồ ra ngoài khổ cực, tôi không thể không hiếu kính một chút.”

(Khuyển tử: cách nói khiêm tốn về con trai mình)

Lão Trương thầm nghĩ, quả nhiên biết nói chuyện. Cho dù đối phó được đội trưởng Hồ, thế nhưng không hiếu kính đám người dưới này, biết đâu có ai bất mãn sẽ làm hỏng chuyện. Tiểu tử họ Chu kia có một người cha biết đường hiếu kính đây.

Bởi vậy, lão Trương không từ chối nữa, nhận lấy cuộn tiền ông chủ Chu đưa tới rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi, cười nói: “Yên tâm đi, nhân viên chỗ chúng tôi đều tốt bụng hết, không đành lòng nhìn người ta cốt nhục chia lìa. Huống hồ người quyết định ở đây là đội trưởng Hồ, chỉ cần đội trưởng Hồ lên tiếng, chẳng ai dám không tuân mệnh.”

Ông chủ Chu nói một tiếng cám ơn, lại hỏi: “Vậy đội trưởng Hồ?”

Lão Trương vỗ đầu một cái, áy náy nói: “Ngài xem trí nhớ của tôi này. Đội trưởng Hồ nói ông ấy đồng ý gặp ngài. Ngài vào đi.”

Nói xong, lão Trương nhanh chóng cất chỗ tiền mặt kia, đi tìm mấy gã đồng nghiệp tối nay phải ra ngoài vất vả nói vài câu.

Ông chủ Chu nghe nói có thể vào phòng làm việc thì tâm trạng căng thẳng cũng với đi phân nửa. Người lăn lộn trên chốn thương trường hiểu những thông tin như thế này rất rõ, hiểu vụ án liên quan mạng người tối nay vẫn có thể cứu vãn. Đến trước cửa phòng làm việc, lão quy củ gõ hai tiếng lên cửa, nghe âm thanh uy nghiêm bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Lão đẩy cửa bước vào, thấy đội trường Hồ mặc cảnh phục ngồi trước bàn làm việc, tuy vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vì cái mũi tẹt kia nên nhìn thế nào cũng thấy tức cười.

Đội trưởng Hồ lạnh lùng nói: “Lão Trương đã nói ý đồ ông đến đây với tôi. Tôi mắng hắn hồ đồ! Kẻ uống say rồi đâm chết người như con trai ông có thể tránh được luật pháp quốc gia chắc! Nếu như vậy thật thì ông cũng giống con trai ông vậy, đúng là uống quá nhiều rượu rồi!”

Ông chủ Chu gật đầu nhận sai, nói: “Bỉ nhân không biết cách dạy con, đáng chết đáng chết.” Vội vàng cung kính đặt hai cuộn tiền mặt giá trị lớn lên bàn làm việc.

(Bỉ nhân: Là từ dung để tự xưng một cách khiêm tốn)

Đội trưởng Hồ chẳng liếc nhìn lấy một cái, mắt trợn như Kim Cương, tức giận nói: “Chẳng lẽ kẻ lái ô tô lại cao quý hơn phu kéo xe hả? Nếu trong nhà có ô tô thì nên dùng tiền thuê tài xế, huống chi lại uống rượu say còn muốn thể hiện. Lái ô tô? Vì một chút hư vinh lại chẳng quan tâm đến tính mạng người khác, đúng là quá ghê tởm!”

(Kim cương: hay còn gọi là Kim Cang. Là một trong các hình ảnh của các vị thần phật)

Ông chủ Chu sầu khổ, lại cắn răng thở dài: “Đội trưởng Hồ nói chí phải, đúng là đáng trách. Chờ tiểu súc sinh này ra ngoài, tôi nhất định phải đánh gãy chân nó.”

Đội trưởng Hồ phả khí giận từ lỗ mũi tẹt dí, cả tiếng nói: “Ra ngoài? Ra ngoài thế nào? Đã chết hai người, còn có hai người bị thương đang nằm cấp cứu trong bệnh viên kia kìa, có sống được hay không còn chờ vào số. Việc nghiêm trọng thế này, là…”

Hắn vốn muốn nói “là phải xử tử hình”, song ngay lúc đó ông chủ Chu lại mở vạt áo khiến thỏi vàng sáng lóa bên trong lộ ra. Đội trưởng Hồ bị ánh sáng của thỏi vàng làm hoa mắt, không tiện nói lời vốn định nói, ho khan một tiếng mới tiếp lời: “… là không dễ dàng xử lý.”

Ông chủ Chu đặt thỏi vàng lên bàn, dù cho tim đau đớt quặn thắt từng hồi từng hồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười bồi, thấp giọng nói: “Có đội trưởng Hồ làm chủ cho khuyển tử, dù không dễ xử lý cũng có cơ hội xử lý. Chu mỗ không cầu gì khác, chỉ cần đội trưởng Hồ cho khuyển tử một cơ hội sửa đổi. Ai, thằng nhóc này không để tôi bớt lo, ngay cả cha nuôi hắn là Liêu tổng trưởng cũng nói thằng nhóc Minh Thụy này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá lỗ mãng, dễ gây họa.”

Đội trưởng Hồ để ý thấy, hỏi: “Chẳng hay là vị Liêu tổng trưởng nào?”

Ông chủ Chu đáp: “Là tổng trưởng bộ giáp dục.”

Đội trưởng Hồ nghiêm túc kính nể: “Hóa ra là vị này, cũng là chỗ quen biết. Tôi từng may mắn được trò chuyện với Liêu tổng trưởng ở tiệc rượu, không hổ là người quản lý việc giáo dục quốc gia, phong độ hào phóng, xuất khẩu thành thơ.”

Đội trưởng Hồ này chỉ là một đội trưởng ở cục cảnh sát, mặc dù có thể hô phong hoán vũ ở nơi trực thuộc địa bàn của mình nhưng làm gì có tư cách giao tiếp với các vị tổng trưởng, cái gọi là trò chuyện kia chẳng qua chỉ là đi cửa sau kiếm được tấm vé dự tiệc, may mắn đứng xa xa chiêm ngưỡng mặt mày tổng trưởng bộ giáo dục mà thôi.

Đội trưởng Hồ hỏi: “Nếu đã là công tử của Liêu tổng trưởng, vậy sao không mời Liêu tổng trưởng đứng ra? Lão nhân gia người ta đứng ra nói một câu, chuyện gì chẳng xử lý được?”

Ông chủ Chu thầm nghĩ, Liêu tổng trưởng đó há mồm thì đúng là sư tử há miệng thứ thiệt, lời nói ra đương nhiên dùng được, cơ mà ngoạm vàng cũng rất lợi hại.

Lần trước vì chuyện đâm chết nữ sinh, ông chủ Chu cắn răng mang hai mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa của Chu thị đút vào miệng sư tử mới xong chuyện. Lần này còn năn nỉ nữa, chẳng lẽ lại phải đưa tiếp hai mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa? Đây chẳng phải là chắp tay dâng việc buôn bán của Chu gia cho người ta sao?

So sánh hai việc, thà tình nguyện tiêu chút tiền mặt lẫn vàng thỏi còn mua được tên đội trưởng Hồ cỏn con này.

Ông chủ Chu mỉm cười nói: “Không gạt ngài, nếu tôi gọi điện, Liêu tổng trưởng tuyệt đối sẽ giúp. Không bàn tới việc khác, chứ riêng việc ngài ấy yêu quý khuyển tử đã là việc bạn bè đều biết. Chắc chắn ngài ấy sẽ không đứng ngoài bàng quan. Chỉ là sắp tới tuyển cử rồi, Liêu tổng trưởng bận rộn đến nỗi thiếu ngủ, mấy hôm trước Liêu phu nhân còn gọi điện tới than thở, căn dặn khuyển tử thường xuyên đến thăm cha nuôi, nhắc nhở cha nuôi chú ý sức khỏe. Đã như vậy, sao tôi nỡ nhẫn tâm mang việc này tới quấy rầy ngài ấy?”

Nói xong, ông chủ Chu thở dài một tiếng.

Thở dài xong lại sờ vào tay áo. Hàng trữ trong ngực đã xài sạch, mắt thấy việc “buôn bán” đã bàn bạc khá ổn thỏa, là thời khắc rèn thép lúc còn nóng, lão rút hai chuỗi vòng trang sức trân châu trong ống tay áo ra để lên bàn.

Hai chuỗi vòng trân châu này thuộc về dì nhỏ Chu gia, là hàng cao cấp, là trân châu Nam Hải loại lớn hàng thật giá thật. Hồi ấy, chẳng biết dì nhỏ phải năn nỉ bao nhiêu lần thì ông chủ Chu mới đồng ý mua.

Tối nay đột nhiên xảy ra chuyện, thực sự là hết cách, vì tính mạng của thằng con hư đốn, ông chủ Chu lo sợ đến cục cảnh sát rồi lại thiếu “giàu có” nên dụ dỗ khuyên nhủ an ủi mãi mới quét sạch được hộp trang sức của dì nhỏ.

Bây giờ đưa ra, đương nhiên cũng đau lòng một trận.

Lại nói về tình hình hiện tại. Trên mặt bàn đội trưởng Hồ có tiền mặt rực rỡ màu sắc, lại có vàng thỏi lóng lánh ánh kim, thêm cả hai chuỗi vòng trân châu lấp lánh êm dịu, quả là hình ảnh mê đắm lòng người.

Lúc này đội trưởng Hồ mới bày lương tâm mình ra, khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, những lời ngài nói khiến tôi đây dù tâm địa sắt đá cũng muốn rơi lệ. Làm cha người ta quả thực không dễ dàng.”

Nhìn đống tài sản vốn thuộc về mình trên bàn, ông chủ Chu cũng muốn rơi lệ. Bởi vậy lão thành khẩn gật đầu biểu thị tán thành lời đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ chỉ tay lên bàn nói. “Có lẽ ngài cho rằng những thứ này sẽ rơi vào túi tôi. Kỳ thực ngài cứ ra ngoài hỏi thử xem tôi có phải hạng người ăn hối lộ hay không? Nói thật với ngài, con trai ngài phạm tội rất nặng, bị bắt tại hiện trường. Xe nhà ngài chính là vật chứng. Hai người chết kia đương nhiên phải đền bù trợ cấp, còn hai người bị thương ấy à, là nhân chứng. Ngài nói xem, có khó xử lý không?”

Ông chủ Chu ôn hòa nói: “Người chết đương nhiên phải đền bù trợ cấp, tiền thuốc men của người bị thương đương nhiên cũng do Chu mỗ bỏ ra. Không dám phiền đội trưởng Hồ lo lắng.”

Bên ngoài, lão Trương đã chia tiền cho đám đồng nghiệp, mọi người nhận được phí vất vả nên đương nhiên vui vẻ, rút điếu thuốc lá nhỏ ra hút, đang trò chuyện xem ngày mai đi tìm chị em nào chơi đùa một phen thì thấy cửa phòng làm việc mở ra, ông chủ Chu và đội trưởng Hồ bước ra từ phía trong.

Lúc ông chủ Chu tới, trên người phình phình cộm cộm. Bây giờ, những chỗ phồng cộm trên người đều xẹp xuống, nhìn qua lại tưởng gầy đi. Nhưng gầy đi như thế lại có giá trị, chí ít đã đổi được sự thân thiện từ đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ vừa thân thiết đưa lão ra khỏi phòng làm việc, còn vừa thân thiết vỗ vai lão như bạn bè lâu năm, trấn an: “Lệnh công tử tuy uống rượu lái xe có sai một chút, nhưng phu xe kéo cũng không phải không có trách nhiệm. Ban đêm vốn tối tăm u ám, vậy mà phu xe không đi sát vào lề đường, trái lại còn kéo vọt ra giữa đường, dù ai là tài xế cũng không ngờ được. Gần đây trong thành thường có ăn mày dùng phương pháp ấy để tống tiền lừa bịp người lái ô tô, có khi bây giờ đến phu xe kéo cũng đã đi vào con đường tà đạo này. Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như thế phát sinh.”

Ông chủ Chu nói: “Vậy đêm nay khuyển tử ở đâu?”

Đội trưởng Hồ thầm nghĩ, khi nãy đã nhận rất nhiều tiền mặt vàng bạc lẫn châu báu, chung quy vẫn không tiện để con nuôi tổng trưởng bộ giáo dục qua đêm ở phòng giam. Hắn trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Vụ án này không thể kết thúc ngay. Thế nhưng, nếu là bị người ta lừa bịp tống tiền, người chết lẫn bị thương cố ý đâm vào xe hắn, vậy thì tính chất vụ án lại bất đồng. Theo tôi thấy thì có thể nộp tiền bảo lãnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui