Một ngày se lạnh, mấy con ngựa khá thoải mái được thưởng đống cỏ thật to.
Chúng vừa cùng Thịnh Nhạc Minh trở về phủ sau chuyến viện kiến thừa tướng.
Ông ta trông vui vẻ khi mời được số ít quan lại trong triều đến quán rượu Nghi Đình thưởng thức tửu vị nhân gian.
Thịnh Nhạc Minh nhấm nháp ngụm trà nóng nghi ngút, điệu bộ thỏa mãn kiêu hãnh.
- Lúc ta về, họ còn bàn luận gì không?
- Họ chỉ khen rượu ngon thôi! - Người võ sĩ đáp.
- Đó là cách để sống yên ổn!
- Đại nhân khuyến khích họ chống lại bản tấu chương của Bình vương gia về việc cho thương nhân tự do kinh doanh ở kinh thành, điều đó cần thiết chăng?
Thịnh Nhạc Minh nhướng mày, ông ta cười.
- Chỉ quý tộc mới được phép buôn bán.
Những kẻ nông nô thấp hèn làm gì có quyền đó! - Ngừng một lúc, ông ta lấy túi gấm màu đỏ ra - Những người đi theo tiên đế đều biết rằng ước mơ của ông ta bắt nguồn từ việc này và bây giờ bệ hạ là người chấp cánh cho giấc mơ đó.
Công cụ biến nó thành sự thật đang được bệ hạ khám phá.
Nếu ta đoán không lầm, bệ hạ sẽ tiến hành đi tìm hai cuộn giấy.
Chiếc quạt trên tay Thịnh Nhạc Minh đột ngột gấp lại, người võ sĩ nhìn ông ta khó hiểu.
- Cuộc giao dịch ở bến cảng diễn ra tốt đẹp.
Diệp Nguyên Long đủ thay thế cho cả đạo quân hùng mạnh nhưng con sói hoang dã này không dễ thuần phục.
Nếu không nắm được nhược điểm, một ngày nào đó hắn sẽ cắn lại ta!
- Thủ lĩnh quyền lực như thế, điều gì khiến hắn làm việc cho ngài? Tại hạ khá tò mò!
Thịnh Nhạc Minh cười đắc ý, tay nhịp nhịp lên bàn.
Bên ngoài, gió lạnh thổi rì rào qua tán lá.
* * *
- Đã để các hạ đợi lâu, thật thứ lỗi!
Thịnh Nhạc Minh tiếp tục điệu bộ ân cần, khách sáo dù hiểu đối phương tiếp cận ông ta chẳng biết bao nhiêu lần.
Diệp Nguyên Long ngồi đấy, tay chống lên bàn hướng cái nhìn vào tách trà nghi ngút khói.
- Như lời giao ước ban đầu, ta trao cho các hạ hai mươi vạn lượng..
- Ông ta chợt dừng lại khi đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Nguyên Long liếc nhìn mình một cách bất thường.
Bài học kinh nghiệm cho kẻ chọc giận thú hoang, có lẽ Diệp Nguyên Long là con thú hoang kinh khủng nhất và cũng thú vị nhất mà Thịnh Nhạc Minh muốn nắm lấy.
- Và..
như những gì ta đã hứa!
- Phải! - Diệp Nguyên Long nâng tách trà uống chậm rãi.
Thịnh Nhạc Minh lấy trong tay áo ra một phong thư để trước mặt Diệp Nguyên Long, ông ta nhướng mày cười nửa miệng.
Diệp Nguyên Long chỉ đợi có thế, cầm lấy nó, đứng dậy rời khỏi.
Thịnh Nhạc Minh thích thú, xòe quạt ra để thỏa mãn cái thế làm chủ nước cờ.
- Các hạ thấy thế nào?
Người võ sĩ đẩy tấm bình phong bước ra ngoài, Thịnh Nhạc Minh lấy túi gấm trao cho hắn.
- Đại nhân vẫn chưa trả lời!
Thịnh Nhạc Minh bình thản rót trà.
- Chỉ là thỏa thuận! Hắn cần thứ đó mà ta thì biết nó ở đâu! Đơn giản thế!
- Đại nhân đã làm được? - Người võ sĩ ngạc nhiên.
- Ta không chắc! Giống như đánh cược nhưng..
là dùng mạng sống để đánh cược! - Thịnh Nhạc Minh rít từng lời qua kẽ răng, ánh mắt tối lại.
- Con thú hoang chẳng cắn ta nếu ta không đe dọa nó nhưng nếu nó đói..
ta phải tìm cái gì cho nó ăn và dần dần nắm giữ nó!
* * *
Hơi men nồng lan tỏa từ quán rượu Nghi Đình.
Nó là tửu điếm lớn nhất ở kinh thành, nhiều tầng lớp quý tộc đến đây.
Tuy nhiên chưa hẳn vì rượu ngon mà cơ bản bà chủ quán là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mọi người quen gọi Lục nương, họ chẳng rõ tên thật của bà.
Vẻ mặt đẹp sắc sảo, ưa nhìn lợi thế để Lục nương quen biết nhiều nhân vật lớn.
Lục nương treo chiếc đèn lồng màu đỏ khi nhóm Mạnh Hy đi ngang qua.
Họ lẩn quẩn quanh chợ để mua vài thứ Chu sư phụ yêu cầu.
Mạnh Hy, Chi Quân mải mê với bao thứ lạ lẫm bày bán, Hạo Nguyên khệ nệ ôm vài cuộn giấy.
An Dĩ chẳng cầm gì cả, cậu nhìn xung quanh đầy vẻ thích thú.
Lang vẫn theo sau Mạnh Hy, cậu thoáng nhìn chiếc đèn lồng trên cửa sổ quán rượu Nghi Đình.
Trời nhá nhem tối, Chi Quân mang củi vô bếp, Mạnh Hy loay hoay ngoài sân tìm con chim câu vừa bắn trúng.
Mấy bức họa đồ treo đầy gian nhà giữa, chẳng biết hai vị sư phụ, sư thúc định làm gì.
Mạnh Hy lùng sục khắp sân thì gặp An Dĩ.
Cậu nhóc đưa con chim câu cho Mạnh Hy.
- Tối nay mình có món chim câu quay rồi! - Mạnh Hy cười vui vẻ bên chiến lợi phẩm.
- Đệ không vào nhà à?
- Ơ..
đệ tìm đồng xu thôi, chắc nó rơi ngoài cổng!
An Dĩ vội đi ngay, Mạnh Hy chợt nôn nao trong dạ.
- Huynh lẩm bẩm gì vậy? - Chi Quân trong bếp ra, mồ hôi nhễ nhại.
- An Dĩ làm gì vội thế?
- Tìm một đồng xu! - Mạnh Hy nhún vai, cầm con chim câu vô bếp.
* * *
Chu Dĩ Thông kê đèn sát lại mấy bức họa đồ.
Nhiều kí hiệu ghi chép kì lạ ông vẽ lại trên giấy.
- Cái này là gì vậy sư phụ? - Mạnh Hy chỉ một kí tự.
- Nó giống cổ ngữ.
Các con mua nó ở đâu?
- Thương buôn người nước ngoài ạ! Nó là ngôn ngữ Lang tộc! - Chi Quân nhướn mày.
Chu sư phụ mừng rỡ hỏi nhưng Chi Quân chỉ biết chút ít.
Cậu có quyển sách dịch nhưng cậu cho An Dĩ mượn, giờ không biết để đâu.
- Phải nó không?
Hạo Nguyên lôi dưới gầm bàn ra, lúc nãy An Dĩ nhét tạm vào đây.
Thằng bé gấp rút đi đâu đó.
- Chẳng phải nhóc đi tìm đồng xu sao? Một đồng xu có gì phải vội vã?
An Dĩ đọc sách này làm chi? Căn phòng bỗng im lặng và vấn đề khác xuất hiện trong đầu họ.
Lang đã đi đâu?
Mạnh Hy nhanh chóng vô phòng ngủ, không thấy hai thanh kiếm của Lang!
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài quán rượu Nghi Đình lung linh, rực rỡ.
Lục nương niềm nở đón tiếp khách, hồi lâu bà ta lui vào hậu viện.
Thập Lang ngồi hàng giờ trong căn phòng đó, gương mặt lạnh lẽo chẳng sinh khí.
Lục nương đến gần cậu, cúi đầu hành lễ rồi trao cho cậu túi gấm nhỏ.
Mặt trăng dần lên cao, gió lạnh thổi rì rào, Mạnh Hy bồn chồn nhìn ngoài cổng.
Bất ngờ nhiều kẻ lạ mặt kéo đến vây kín sân.
Chu Dĩ Thông và Tần Kiến Thu vội ra ngoài.
* * *
Bóng Lang in trên đất lạnh, cơ thể cậu nóng bừng giữa làn gió rét.
Nhiều kẻ cưỡi ngựa quanh cậu, mặt đầy sát khí.
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi!
- Vẫn còn muốn truy sát ta sao? - Lang chau mày, hai thanh kiếm dao động kì lạ.
Lúc này, nhà Tần sư thúc có biến.
Mạnh Hy không đủ thời gian để tìm loại binh khí phù hợp, cậu lấy vội kiếm từ một gã áo đen và phản đòn.
Mấy thầy trò xử lý tình huống linh hoạt, bọn này vừa đánh vừa nhử theo kiểu mèo vờn chuột.
- Huynh còn chờ gì nữa, giết quách chúng cho xong!
Tần sư thúc nóng nảy tấn công, Chu Dĩ Thông ánh mắt xa xăm, ông nhớ lại viễn cảnh năm nào.
Mạnh Hy nắm chặt thanh kiếm, cậu vẫn sàng vồ lấy kẻ nào chạm đến Chu sư phụ.
Lang lê thanh kiếm trên mặt đất, máu chảy dọc từ sóng kiếm rỉ rả thành từng dòng hỗn loạn.
Số người chết không ít, chúng nằm chung quanh đó đủ khiến vài kẻ khiếp sợ.
- Các ngươi không sợ chết sao?
- Nếu bọn ta chết sẽ còn rất nhiều người khác muốn lấy mạng ngươi.
Năm trăm vạn lượng vàng chẳng phải con số nhỏ!
Hàng chục tên xạ thủ vây quanh Lang.
Quân tiếp viện tăng cường như hàng rào chiến lược.
Sát khí tiềm tàng trỗi dậy, pháo sáng, tiếng hò hét, bùn đất lạnh lẽo.
Cái gì đó khiến huyết quản cậu sôi sục.
Đất sắp tan ra vì máu.
Mọi thứ tĩnh lặng, cái chết vì vàng bạc chẳng làm con người sợ hãi.
Tử thần đang đứng trước mắt nhưng sức mạnh con người bởi tham vọng vô đáy đã khiêu khích lưỡi hái đó.
Lang chỉ thanh kiếm về phía lũ người còn lại.
Chúng sợ hãi cực độ, ngần ngừ lùi về sau.
- Như thế chưa đủ à? Các ngươi vẫn muốn ôm cái chết vì bà ta sao?
Đôi mắt Lang mờ đi bởi nỗi căm hận, cơn đau tê dại làm cậu khó bình thường hơn được nữa.
Chúng lần lần tới gần, dù vậy cậu vẫn còn rất nguy hiểm với bọn chúng.
Lang đứng dậy chỉ thanh kiếm bê bết máu về phía chúng.
Bao nhiêu kẻ vong mạng vì thanh kiếm ấy, giờ đây chúng như trêu ngươi cậu.
Con người tàn nhẫn đó đã dìm cậu trong máu và hận thù.
Cậu không thể làm được điều gì.
Nó giống như để cậu chết đi hơn là bị tra tấn linh hồn.
Mọi thứ diễn ra quanh cậu.
Máu, toàn máu! Nỗi bất hạnh tột cùng vùi lấp trái tim cậu.
Ta chịu buông xuôi sao?
- Phập!
Mày Lang chau lại, cơn đau chói sau vai khiến cậu bừng tỉnh.
Tên xạ thủ cuối cùng sống sót, hắn dồn toàn bộ sức lực vào mũi tên đó.
Mấy kẻ khác như được tiếp thêm sức mạnh, chúng chuẩn bị tấn công.
Lang nhổ mũi tên, người cậu đẫm máu.
Chẳng gì vướng bận, Lang thu kiếm vào.
Vết thương khó dao động nổi sự linh hoạt.
Tất cả sẽ kết thúc khi hai thanh kiếm này giáng xuống.
- Đoàng!
Mùi thuốc súng nồng nặc, khoảnh khắc định mệnh ấy Lang nhận ra gương mặt nhỏ nhắn của An Dĩ! Cậu sững sờ đối diện giấc mơ kinh hoàng.
Gã áo đen cưỡi con bạch mã, hắn thúc ngựa phi nhanh sau phát súng nhắm vào Lang.
Cậu run rẩy ôm lấy An Dĩ, bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt cổ áo Lang.
An Dĩ cười thỏa mãn tựa cái chất ngông nghênh, hoang dại.
- Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Mắt Lang ướt đẫm, cậu không đủ can đảm nhìn An Dĩ.
Người cậu sắp tan ra và cậu ước ao mọi thứ chấm dứt theo vết thương trên vai cậu.
- Vì..
huynh là Khương Thập Lang! Đệ không muốn huynh chết..