Ngọc Mai mở mắt ra, nàng sửng sốt khi biết rằng mình đang nằm gọn trong vòng tay của ai đó.
Nàng không nói nổi lời nào nhưng ánh mắt ấy đã trả lời cho nàng tất cả.
Một chàng trai khôi ngô tuấn tú, ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng.
Đây chẳng phải vị ân nhân từng cứu nàng lúc trước sao?
Thật kì diệu! Bầy nhện chết không còn một móng! Mọi người ngơ ngác nhìn cứu tinh xuất hiện như thiên thần giáng thế.
Những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi lăn tròn trên má, họ vui mừng vì còn thấy được ngày mai.
Nhưng chưa bao lâu giông tố lại ập đến, nhóm người đao kiếm tua tủa xuất hiện.
- Kẻ nào dám giết lũ nhện của bọn ta?
Một gã cao to lớn tiếng hỏi, hắn chỉ mũi kiếm về phía trưởng làng.
Nhiều người bị thương nằm la liệt, bầy nhện tấn công quá dã man.
Dân làng tỏ vẻ khiếp sợ, Ngọc Mai ngồi tựa thân cây khi được cứu giúp.
Vị ân nhân ấy chậm rãi tiến đến giải vây cho ông cụ.
Hiển nhiên họ hiểu trưởng làng sẽ là người hứng chịu đầu tiên với bọn người này.
- Lấy máu người nuôi bầy nhện, các ngươi đi quá xa rồi!
Vừa dứt lời vị ân nhân rút kiếm cắt phăng mớ tóc tên ngạo mạn.
Mặt hắn tối sầm, giận dữ.
Hắn vung kiếm toan chém, nó bỗng gãy đôi bởi sức mạnh không ngờ.
- Khốn kiếp! Ngươi là ai?
Lũ người đồng loạt xông tới tấn công, nháy mắt dưới đất đầy máu loang lổ.
Chúng nằm la liệt trước ánh mắt khiếp đảm của dân làng.
Trời không mưa.
Chẳng như dự đoán! Ánh mặt trời sáng tỏ làm chúng bỏ chạy thục mạng.
Vị ân nhân đưa trưởng làng lọ thuốc giải độc, nói đoạn anh ta đi thẳng về phía bìa rừng.
Ngọc Mai bất giác nhận ra một trong hai thanh kiếm người đó mang bên mình.
Huyết Vũ?
- Chờ đã! - Nàng gọi thật to, người thiếu niên dừng lại.
Nàng cố gắng đến gần, có thể là lời cảm ơn muốn thốt ra song nàng lái câu chuyện sang hướng khác.
- Công tử đến từ Tây Phục phải không?
Khá ngạc nhiên, vị ân nhân quay đầu lại.
Nàng chỉ chờ có thế, ít nhất trong kí ức nàng vẫn còn chút gì đó gợi nhớ tuy mơ hồ nhưng không nhạt nhòa theo năm tháng thời gian.
- Người trong thiên hạ không ai thích Tây Phục! Cô nương hỏi đến làm chi?
Nét bối rối hiện trên mặt nàng, Ngọc Mai nhìn vị công tử mà lòng xao xuyến ngỡ mình đã gặp từ lâu.
Chắc chắn thế ấy vậy nàng không nhớ nổi câu chuyện kí ức đó.
Hiện tại nàng đinh ninh thanh kiếm bên người vị công tử nàng biết rõ, chỉ là chủ nhân nó thực chất lai lịch ra sao?
Chẳng thể sai khác! Nàng muốn đuổi theo nhưng thật khó khăn, tình trạng hiện giờ chưa cho phép.
Bóng người thiếu niên khuất dần, thậm chí dân làng còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Rốt cuộc huynh ấy là ai?
...
Buổi sáng lạnh giá, hoàng hậu ngồi một mình bên hiên cửa sổ.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mớ tóc bồng bềnh của bà ta.
Cầm cuộn giấy trong tay, bà ấy đanh mắt lại.
Bên ngoài lá cây xào xạc vi vu, hoàng hậu cười với chính mình như thỏa mãn điều gì đó.
- Soạt!
Cuộn giấy trên tay hoàng hậu đột ngột biến mất.
Bà ta đứng chết trân hãi hùng, bóng người lướt qua nhanh đến nổi không thể nào thấy được.
Tối đó, Lưu Cầm bí mật vào cung hoàng hậu.
Thật không dễ dàng chút nào vì tình thế quá cấp bách và chẳng có lý do gì chính đáng cho một họa sư vào lúc nửa đêm thế này!
- Ngươi biết chuyện rồi chứ?
Hoàng hậu nặng nề đáp, Lưu Cầm thấy rợn người khi bà ta nhìn xoáy vào ông.
- Ngoại trừ ngươi ra, chỉ có ta và Tử Vân là tận mắt nhìn rõ sự tồn tại của hai cuộn giấy.
Hơn trăm sát thủ bỏ mạng vì nó, ngươi nghĩ thứ này giá trị ra sao?
Tử Vân?
Lưu Cầm băn khoăn về cái tên này nhưng ông vẫn đang hiểu rõ hoàng hậu cố thăm dò lòng trung thành nơi ông.
Bà ấy có thể ra một cái lệnh nào đó rồi giết ông ngay tức khắc, nó dễ như trở bàn tay vậy.
Kì thực Lưu Cầm rất có giá trị, ít ra lúc này hoàng hậu còn chần chừ điều đó.
Ánh mắt hoàng hậu bình ổn lại, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không ai có thể biết được bí mật này! Hai cuộn giấy quan trọng đến mức thay đổi được triều đại.
Nếu lọt vào tay kẻ khác xem như mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển...
Những tiếng cuối cùng hoàng hậu nói rất nhỏ, Lưu Cầm ngầm hiểu.
Ông chợt lo lắng cho tương lai về sau.
Khép lại cánh cửa hoàng cung, ngôi làng Vân Giang ẩn hiện bên dòng thác hùng vĩ.
Xa xa ánh cầu vòng rực rỡ tô điểm bức tranh thiên nhiên kì ảo.
Cách kinh thành không xa lắm, ngôi làng nhỏ bé ấy nằm giữa Yên Tảo và Yên Đô.
Phía đông giáp biển, phía tây gần thị trấn Đông Hoa.
Vị trí địa lý thuận lợi tuy nhiên cũng là mảnh đất bầy quái vật hay lui tới.
Giây phút kinh hoàng xảy ra dù nhiều ngày nhưng mọi người trong làng còn sợ hãi khôn nguôi.
Bầy nhện kể từ lúc đó chẳng dám bén mảng đến, cứ như có phép lạ.
Người thiếu niên xuất hiện giải cứu họ rồi lặng lẽ đi không chờ báo đáp.
Ngọc Mai đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nàng cứ ám ảnh hai thanh kiếm vị ân nhân mang bên người.
Nàng im lặng ngồi dưới gốc cây thiêng.
Đây là nơi tất cả mọi người đều tập trung lại khi gặp chuyện chẳng lành.
Họ luôn tin rằng linh mộc ngàn năm tỏa ra sức mạnh yểm trợ cho tất cả.
Trưởng làng là người chịu trách nhiệm canh giữ cây thiêng.
Trải qua mấy đời Diên Phong quốc, linh mộc vẫn trụ vững giữa đất trời bao la.
- Ta không nghĩ con sẽ an phận nơi thôn trang yên bình này lâu!
Ông cụ chậm rãi bước đến, Ngọc Mai thoáng nhìn trưởng làng.
Lúc cha mất tới giờ, trưởng làng thường quan tâm nàng nhiều.
Ông xem nàng như cháu gái mình, có tâm sự gì ông cũng kể nàng nghe.
Bản thân ông vốn đơn độc, vợ và con trai đã chết sau cơn đại hồng thủy.
Cuộc đời còn lại đành gởi gắm cạnh cây thiêng.
- Gia gia...
Nàng khẽ khàng, dù sao nàng vẫn muốn đi tìm mẹ.
Họ thất lạc nhau nhiều năm rồi.
Bao lần trở về quê cũ, chưa thể gặp được nhau.
Nàng cùng cha phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng tá túc chốn thôn trang này.
Dùng tài nấu rượu kiếm sống, may ra lần mò tin tức mẹ nàng.
- Nếu thật sự con muốn đi thì hãy nói ta biết!
Ông cụ điềm tĩnh nhìn nàng, có vẻ ông ấy hiểu nàng khá rõ.
Ngọc Mai đành ngập ngừng nói, mà nàng chưa biết mở lời sao cho phải.
- Con...
Mắt nàng long lên, nàng sợ thốt ra câu khiến ông cụ buồn.
Mấy năm qua nàng vui vẻ chuyện trò với ông ấy, giờ quyết định đi làm sao khỏi chạnh lòng.
- Được rồi, ta hiểu! Trực giác mách bảo ta rằng mẹ con có khả năng ở kinh thành.
Thật sự, dò la thông tin một người chẳng đơn giản chút nào! Chúng ta cần sự trợ giúp từ ai đó!
Ông nói rồi chỉ tay về phía tây bìa rừng.
Ngọc Mai nhìn rõ ngọn núi sừng sững trước mặt, Dung Lãng sơn của Tây Phục như chọc thẳng lên nền trời xanh.
- Vị ân nhân cứu chúng ta, cậu ấy đến từ đâu? Phong thái đỉnh đạc uy nghiêm như con nhà đế vương, khác hẳn phàm phu tục tử.
Có điều...ta cảm nhận luồng tà khí xâm lấn xung quanh con người!
- Là linh khí tà kiếm!
Nàng khẳng định với ông cụ, tất nhiên ông ấy không khỏi ngạc nhiên.
Dù vậy, trưởng làng cố im lặng nghe nàng nói tiếp.
- Con...không biết tại sao nhưng bản thân con có thể nhìn thấy linh khí của kiếm...
Nàng thì thầm đủ cho ông nghe, trưởng làng chau mày lại.
Ông quan sát kĩ linh mộc ngàn năm.
Sức mạnh siêu nhiên khó chối từ, vậy là mọi việc ông phán đoán đều đúng.
Chỉ cần chờ đợi người phá giải lời nguyền hai mươi hai năm về trước.
- Con biết cậu ta chứ? - Trưởng làng nhìn nàng chăm chú.
Ngọc Mai hướng ánh nhìn sâu sắc đến ông cụ, nàng chỉ tay vào cây thiêng.
- Linh lực đó giống hệt của cây thiêng nhưng nó đang che chở thanh tà kiếm Huyết Vũ!
Mặt trưởng làng tối sầm, ông ngỡ mình nghe nhầm.
Ngọc Mai quả quyết thế, nàng chờ câu nói từ ông.
Trưởng làng đứng dậy ngước mắt lên trời, số mệnh an bài tất cả, Diên Phong quốc phải chìm ngập trong cơn mưa máu phượng hoàng.