Edit: Đồng – Beta: Đậu
Lời vừa nói ra, hai ba ba của hắn lần nữa ngã ngửa, thì ra đứa con này của bọn họ không chỉ chăm chỉ học hỏi, năng lực quan sát cũng thực sự kinh người, hiển nhiên Lục Hi Hữu cũng sẽ không chú ý đến điều này.
Hai nam nhân không thể làm gì khác là đành phải nói rõ rằng mọi chuyện với Lục Hi Tá, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết, chỉ là không biết bọn họ có thể hiểu được ý nghĩa của song tính nhân không.
“Cho nên daddy mới có thể sinh ra con và Hữu Hữu sao?”
“Ừm.”
“Vậy con và Hữu Hữu có thể sinh bảo bảo hay không?”
“Đương nhiên không thể.”
“Ồ.”
“Tá Tá, con có muốn daddy sinh thêm em trai em gái cho con không?” Hai nam nhân dụ dỗ con trai của mình.
Vốn nghĩ hắn sẽ vui vẻ, ai ngờ Lục Hi Tá lại suy nghĩ, suy rất lâu rồi mới nói: Con muốn một em gái, nếu là em trai thì sẽ rất quấn Tiểu Hữu. Daddy có thể sinh thêm em gái cho con không ?
Hai người đều bật cười, sinh nam hay nữ cũng không phải bọn họ có thể quyết định… Nhưng thấy tình cảm hai anh em tốt như vậy, bọn họ thực sự vui mừng.
Thời gian thấm thoát trôi, mười năm nháy mắt liền trôi qua, Lục Tử Ninh cũng thành công sinh thêm một bé gái, hiện tại bé đã 9 tuổi, còn hai đứa con trai cũng đã lên trung học. Sơ trung coi như là giai đoạn phát triển cơ thể quan trọng nhất của trẻ con, Lục Tử Ninh tất nhiên sẽ không xem nhẹ, bữa sáng của hai người luôn có sữa bò, còn sữa đậu nành thì dành cho con gái.
“Heo con lười, rời giường thôi.” Lục Hi Tá buồn cười nhìn em trai còn treo trên người mình, hôn hôn cậu mấy lần, đây đã là thói quen từ nhỏ, mỗi ngày đều muốn hôn cậu một cái, không phải, là mấy nụ hôn chúc ngủ ngon cùng hôn chào buổi sáng.
“Ừm…. Mệt quá a…” Lục Hi Hữu vô ý thức nỉ non, tối hôm qua cậu ngủ rất muộn, bởi vì sắp thi, nhất định phải ôn tập, cậu không giống Lục Hi Tá, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, mỗi ngày ở trường chỉ chơi bóng nhưng thành tích cuối kỳ luôn đứng nhất toàn trường, điều này làm cho đệ đệ song sinh của hắn cảm thấy đặc biệt buồn bực.
“Ha ha, đã dặn em đừng ngủ muộn mà.” Lục Hi Tá ôn nhu vò tóc em trai, đối phương cũng theo thói quen chui vào lòng của hắn. Kỳ thực bọn họ vốn phải chia phòng ngủ từ rất lâu trước đây, nhưng bởi vì sau khi tách ra hai người đều bị mất ngủ, cuối cùng vẫn là ngủ chung, giường trước kia có chút nhỏ, Lục Tử Ninh liền mua cho bọn họ giường dành cho hai người.
“Anh cho rằng em giống anh hả?” Lục Hi Hữu có chút không cam lòng mở đôi mắt còn mông lung lườm hắn, “Anh không cần học cũng có thể thi tốt… Em… “
Lục Hi Hữu còn nhỏ không phát hiện ánh mắt Lục Hi Tá nhìn mình đã thay đổi, cũng không tiếp lời của cậu mà cậu lại bởi vì nhiệt độ trên người anh trai rất thoải mái, không tự chủ cọ cọ vào lồng ngực của hắn vài lần.
“Mau rời giường.” Không biết vì sao Lục Hi Tá đột nhiên kéo chăn ngồi dậy, sau đó lấy đồng phục mặc vào. Cũng không để ý Lục Hi Hữu vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm.
Thấy anh trai đứng dậy, Lục Hi Hữu cũng không thể không thức theo, xoa xoa mái tóc rối như tơ vò.
“Ông trời thật không công bằng.” Nhìn anh trai không chút kiêng kỵ thay quần áo trước mặt, Tiểu Hữu nhỏ giọng lầm bầm. Vóc người anh trai đã cao hơn so với các bạn cùng trang lứa, năm nay hắn đột nhiên cao lên rất nhiều, nhìn thế nào cũng thấy khả năng phát triển rất tốt, bởi vì thích chơi bóng rổ mà đã có chút cơ bắp, làn da màu mật ong, không giống cậu trắng nõn, hơn nữa gương mặt cũng nam tính hơn cậu nhiều. Nữ sinh theo đuổi hắn đã có thể xếp hàng dài tới cổng trường. Mỗi lần nhìn thấy dáng người của hắn, Lục Hi Hữu đều nhịn không được mà oán hận một phen.
“Lẩm bẩm cái gì vậy, ai bảo Tiểu Hữu không cố gắng vận động.” Lục Hi Tá buồn cười nhìn em trai, rõ ràng là lượng ăn giống nhau, Lục Tử Ninh rất chú ý đến việc cân bằng dinh dưỡng trong bữa ăn cho bọn họ, nhưng mà Lục Hi Hữu cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhìn bản thân không ngừng cao lên mà cậu lại không hề thay đổi, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của daddy cũng chỉ tăng thêm một, hai centimet. Mỗi lần Lục Hi Hữu oán hận nói canh gà mà daddy cho cậu uống thật là vô dụng thì nhìn thấy chiều cao của hắn lại đau khổ nuốt xuống.
“Hừ… mà em thật sự không muốn chơi bóng…” Không có chiều cao mà còn không hề thích mấy môn vận động, Lục Hi Hữu chỉ thích ở trong phòng đọc sách. Tuy rằng thành tích không kém, nhưng đối với người có anh trai là thủ khoa mà nói, áp lực vẫn là rất lớn.
“Em a…” Lục Hi Tá cưng chiều xoa mặt cậu. Như vậy cũng tốt, trắng trắng mềm mềm khiến người ta muốn sờ. Hơn nữa cảm giác khi hôn lên cũng rất tốt – Lục Hi Tá lặng lẽ bồi thêm một câu.
“Được rồi, daddy gọi chúng ta kìa, mau rời giường thay quần áo.” Trước khi Lục Hi Hữu nổi giận đẩy tay hắn ra, Lục Hi Tá cười nói sang chuyện khác.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng, ăn xong bữa sáng mà Lục Tử Ninh chuẩn bị cho bọn họ, sau đó liền cùng nhau đi học.
Trên đường, Lục Hi Tá giống như ngày thường đưa Lục Hi Hữu đến trường. Từ nhỏ Lục Hi Tá đã kiên trì muốn đi cùng cậu, dần dà cậu cũng quen thuộc, bởi vì bọn họ là anh em nên tất nhiên cũng không có người bàn tán. Ngồi đằng sau ôm eo Lục Hi Tá, đồng phục học sinh màu trắng mặc trên người hắn lại tràn đầy khí khái, mà trên người cậu lại mang chút phong độ trí thức, đầu nhẹ nhàng tựa vào lưng anh trai, nhiệt độ ấm áp của anh trai làm cậu cảm giác đặc biệt an tâm. Đột nhiên nghĩ, nếu luôn như vậy…
“Hi Tá.” Lục Hi Tá vừa đến trường, bạn tốt Chu Diên liền đập đập vai hắn, cùng nhau đi về lớp học. Lục Hi Hữu đi theo sau Lục Hi Tá, nhìn hai người kề vai sát cánh ở phía trước, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu. Nhìn bóng lưng của anh trai, nhất thời có chút hoảng hốt, từ lúc nào, hắn đã cao hơn cậu cả nửa cái đầu.
“Tiểu Hữu.” Vào lúc này, phía sau vang lên một giọng nói, Lục Hi Hữu vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đang đuổi theo, hiển nhiên cũng là mới tới trường không lâu.
Trương Diệp Long.