Vương Tử Kỵ Sĩ

Edit: Đậu

“Đứa ngốc, lỡ mang thai thì sao.”

“Nhưng em muốn anh mà, không dễ mang thai vậy đâu.” Không phải là không có lo lắng nhưng lần này cậu muốn mình phóng túng một chút mà nếu có thể có thì cậu sẽ có thể nhanh nhanh được gặp hắn nữa.

Vợ mình đã động tình, phận làm chồng sao có thể ngồi im được, huống chi dục vọng trong cơ thể đã dâng trào từ lâu, hắn trực tiếp đè lên cậu hôn một trận.

“Vợ à, em đang ngồi máy bay đó, có phải là nên thể hiện bộ dáng đi máy bay một chút không.”

Ngô Thắng Vũ đỡ Dương Uấn Chi lên trên, tách hoa môi cậu ra, ra hiệu cậu ngồi xuống.

“A…. Không được….. Không cưỡi được, ở đây còn có người khác đó.”

“Không sao đâu, có vách ngăn mà, hơn nữa bọn họ đang ngủ.”


Cậu cũng thấy hình như không đáng lo lắm, máy bay hạng nhất nên mỗi người một khoang, hiệu quá cách âm cũng không tệ, còn giúp hành khách bảo vệ riêng tư cá nhân, chỉ cần động tĩnh không quá lớn hẳn là sẽ không ai chú ý nhưng tư thế này vẫn làm cậu khẩn trương đến tim đập liên hồi.

“Bảo bối em không nhớ anh làm em trên máy bay hả.” Hắn dùng trụ thịt cọ cọ hoa huy*t đang chảy nước kia, sớm biết nó đã khát khao khó nhịn, chỉ đợi mình hung hăng đâm vào, bá đạo thao từng ngóc ngách, làm nó chảy nước cuồn cuộn.

“Ân a…” Bị hắn ma sát như vậy, cậu tất nhiên sẽ tước vũ khí đầu hàng, tách mép huyệt ra chậm rãi ngồi lên tính cụ, tiếp xúc trực tiếp thịt heo nóng hôi hổi so với lúc đeo bao thoải mái hơn mấy trăm lần. Uấn Chi hận không thể để hắn cả đời đều cắm vào không bao giờ rút ra, “A…. Chồng… Bên trong nhồi đầy quá….”

“Lại xuyên sâu một chút nha bảo bối.”

Dương Uấn Chi không dám đâm đến cùng, chỉ có thể khắc chế từ từ ngồi xuống, nào ngờ máy bay đột nhiên xóc một chút, trên dưới run rẩy, Dương Uấn Chi lắc lư mạnh mẽ ngồi xuống, năm căn lập tức cắm vào. Ngô Thắng Vũ được vùi vào huyệt động chặt khít hắn yêu chết, cũng thoải mái không ít.

A a a…. Quá sâu đi.

Cậu ngồi lên người hắn, côn th*t cơ hồ sắp đâm thủng tử cung. Hai năm qua mỗi lần làm đều đeo bao nên đã rất lâu không được chân thật cảm thụ nhau như thế này, phảng phất như không cần làm gì cũng có thể kích động đến cao trào.

Dương Uấn Chi nhắm hai mắt thở dốc, muốn đứng dậy rút ra cắm vào, ai biết máy bay lại lắc lư, cậu cơ bản không có khí lực đứng lên nữa, chỉ có thể hoảng hốt tả diêu hữu hoảng*, có lúc cũng nhích nhích được vài cái. Đã lâu rồi mới được ăn thịt heo bổng nguyên vị cho nên dù chỉ là một rung động nhỏ đều khiến cậu thoải mái ngút trời.

*Tả diêu hữu hoảng: Trái dao động, phải lắc lư

“Bảo bối, máy bay của chồng ngồi có thích không?” Ngô Thắng Vũ nắm chặt eo cậu, dùng sức ưỡn lên mấy lần. Dương Uấn Chi bị xuyên căng thẳng đến cong ngón chân, nước mắt sinh lý bắt đầu lăn xuống.

“Hức…. Ông xã nhẹ chút… Quá kích thích a a…”

“Vậy em động đi.” Hắn tha hai tay, để kỵ sĩ của hắn tự mình động.

Cậu không có chút sức nào, chỉ có thể theo đà máy bay không ngừng lắc lư, vô luận là côn th*t đảo tới chỗ nào cậu đều đều sảng khoái đến nói không nên lời. Móng tay cắm vào ngực hắn làm trụ thịt của đối phương càng trướng ngạnh.


“Máy bay của chồng thật lợi hại…. Ân a…. Thao muốn bay luôn a a a…” Cậu không ngừng nhún lên nhảy xuống, mỗi lần côn th*t chỉ rút ra phân nửa đã không đợi được lại ngồi xuống, đâm vào thật sâu, dâm dịch bên trong không ngừng cuộn trào. Mà chính mình phải nỗ lực hạ thấp giọng, sợ một phút không cẩn thận sẽ thét thật to làm toàn bộ hành khách của máy bay này đều nghe thấy.

“Là máy bay của chồng lợi hại hay máy bay bên ngoài lợi hại.” Ngô Thắng Vũ sợ động tác của Dương Uấn Chi quá lớn bị người phát hiện nên ôm lấy cổ cậu để cậu nằm nhoài lên người hắn, vừa hôn hạ thân vừa như máy đóng cọc bắt đầu mãnh thao.

“Aha… A a thật là mạnh… Đương nhiên là…. Chồng lợi hại rồi…. Ân a….” Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau nên âm thanh không được rõ lắm.

Hai người làm quá kịch liệt mà d*m thủy cứ không ngừng trào ra nên trong không gian cứ vang vọng tiếng “nhẹp nhẹp” dâm lãng, hắn cắm mười mấy lần không thể làm gì khác hơn là chậm rãi giảm hạ tốc độ, từ từ đánh vào.

“Ân a…. Chồng…. Thoải mái quá…” Cậu bởi vì quá kích thích nhưng không thể kêu gào nên cứ ngắt thịt hắn, cào cào, khoái cảm không còn cuồn cuộn như ban nãy nhưng vẫn làm cậu rất thoải mái, thư thả. Dương Uấn Chi lười biếng nằm nhoài lên ngực Ngô Thắng Vũ hưởng thụ, nam nhân dưới thân tuy bị cào cấu nhưng trong lòng cứ ngứa ngáy khó nhịn.

“Phát hiện mỗi lần anh hầu hạ bảo bối thoải mái thì em sẽ biến thành mèo nhỏ quyến rũ anh a.”

Cậu ân a đáp lại hắn, tựa vào ngực hắn vừa hưởng thụ côn th*t xuyên lúc nhanh lúc chậm vừa nghe nhịp tim hắn, hai tay đang cào nhẹ cũng đổi thành xoa xoa, xoa từ eo đến cơ bụng hắn. Ngô Thắng Vũ bị cậu xoa rên lên, biết người trong ngực là cố ý, tiểu gia hỏa này biết làm thế nào sẽ tăng tình thú giữa hai người, làm thế nào sẽ khiến mình phát điên nhưng bây giờ đang trên máy bay, không thể làm càn quá được.

“A…. Chồng…. Muốn tới… Ân a…” Sắp đến cao trào nên hoa huy*t không ngừng siết chặt như muốn siết đứt côn th*t hắn, toàn thân phát run, hai tay xoa xoa lại đổi thành cằm nắm. Ngô Thắng Vũ bị kẹp đến cũng muốn bắn theo luôn.

“Bảo bối, em cao trào đi rồi anh sẽ rút ra.” Dù dâm dịch bên trong đã như sóng trào Ngô Thắng Vũ chậm rãi ma sát, đâm vào như bình thường, tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng loại cảm giác êm ả kéo dài này lại làm hoa huy*t cậu tê dại.


“A a a… Bắn a a….. Em muốn anh bắn vào, cùng em…” Lúc cao trào cậu cố ý siết chặt hơn, hắn không thể nhẫn nại nữa, quy đầu nở rộng bắn tinh vào.

“A a!” Đã quá lâu không được ăn tinh dịch hắn, Dương Uấn Chi sảng khoái cắn môi dưới Ngô Thắng Vũ, mãi đến khi trong miệng nhàn nhạt vị tanh của máu mới chậm rãi nhả ra.

“Ha ha, vợ ơi em giống cún quá đi.” Ngô Thắng Vũ cười sờ cánh môi chảy máu một chút, phỏng chừng ngày mai sẽ đóng vảy.

“Làm ký hiệu cho anh để anh khỏi có người nhớ thương.”

“Ha ha ha bảo bối, sao em lại đáng yêu vậy a.” Hai người lại hôn nhau một hồi, hắn chuẩn bị rút dương v*t ra thì cậu lại nắm eo hắn không cho hắn ra ngoài.

“Em muốn được xuyên ngủ, mai mốt không có anh ở bên sẽ không có vật lớn nóng hổi cắm vào ngủ.” Rõ ràng là một câu nói đầy tình sắc lại bị ngữ khí tiếc hận của cậu làm hắn không biết nên buồn hay vui. Đã nhiều năm như vậy em ấy vẫn thích được mình cắm vào ngủ, sáng sớm thức dậy hai người lại ‘đốt pháo’. Mỗi ngày dương cụ của mình đều cứng, mà tao huyệt của em ấy cũng tích đầy d*m thủy.

“Mai mốt không được vùi vào tao huyệt ấm như suối nước nóng của bảo bối, phỏng chừng anh cũng mất ngủ quá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận