[Lời độc thoại của Tá Tá]
Trước khi được sinh ra, daddy đã nghĩ xong tên cho chúng tôi, một người gọi là Tả Tả, còn người kia là Hữu Hữu. Bởi vì chúng tôi là song sinh, lúc ở trong bụng daddy vẫn luôn một trái một phải cho nên người liền nghĩ tới tên này. Nhưng bởi vì hai chữ trái trái này không được cho lắm nên daddy lại tăng thêm một nét, gọi là Tá Tá và Hữu Hữu. Daddy nói lúc ra đời tôi đã ra trước nên tôi là anh, còn Hữu Hữu bị tuột lại phía sau là em. Hữu Hữu thật sự rất nhỏ, tôi lúc mới sinh không có khóc thế nhưng khi nghe em ấy khóc thì trong lòng liền run lên, lập tức liền khóc lớn hơn, có lẽ đây chính là thần giao cách cảm của song bào thai.
Lần đầu tiên tôi mở mắt ra liền nhìn thấy em trai khả ái của mình, thân thể em ấy thực sự nhỏ, tuy rằng chúng tôi không khác nhau là mấy, thế nhưng khi đó tôi đã biết mình là anh trai, tôi phải bảo vệ em trai của mình, cho nên cả đời này của tôi đều phải bảo vệ Hữu Hữu thật cẩn thận.
____________________________________
Oa, cặp song sinh thật đáng yêu!
Đây là anh trai đúng không? Nha, em trai thật là dễ thương nha.
Từ nhỏ vì dáng người nên mọi người liền có thể dễ dàng nhận ra hai người bọn họ, ai là anh, ai là em bởi vì dáng người. Cho dù lượng thức ăn hai người là giống nhau, thậm chí Lục Tử Ninh cho Tiểu Hữu ăn nhiều một chút, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự quyết định của gen.
Lớn lên thật giống nhau a!
Đúng đó. Nhìn em trai kìa, giống búp bê quá đi, thật đáng yêu a.
Ngày đầu đến nhà trẻ, một nhóm bà dì và chị gái liền xông tới chỗ hai bảo bảo khả ái xoa chỗ này, bóp chỗ kia, than thở không thôi. Nếu Lục Tử Ninh để bọn họ thấy hai ông xã của mình, chắc chắn sẽ càng thêm điên cuồng. Hữu Hữu hiển nhiên dễ xấu hổ hơn anh trai mình, ngay khi có một bàn tay nữ nhân muốn sờ mặt cậu, tiểu bất điểm sợ tới mức lui lại phía sau, mà Tá Tá ngược lại vui vẻ mặc mọi người ăn đậu hũ, nhưng khi em trai bị sờ mó thì lại không cao hứng chút nào.
Nơi này là nhà trẻ tốt nhất trong khu, daddy nói, sau này đi học, hắn phải bảo vệ em trai, không nghĩ mới ngày đầu đến trường hai người đã trở thành tiêu điểm. Tiểu Hữu tương đối sợ người lạ, mỗi lần bị người khác nhìn đều sẽ ngượng ngùng, sau đó trốn ra sau lưng Tá Tá, lại không biết bộ dạng này càng làm cậu thêm đáng yêu, khiến người người muốn thân cận, hoặc bắt nạt một chút. Đương nhiên nếu bên cạnh không có anh trai, Tiểu Hữu sẽ thật sự bị “bắt nạt”. Mỗi lần có người đến gần Tiểu Hữu, Lục Hi Tá đều sẽ cảnh giác giống như gà mẹ bảo vệ con, hơn nữa em trai đi nơi nào hắn sẽ đi nơi đó, khiến mọi người ‘thấy khó mà lui’. Người khác cũng coi Lục Hi Tá là một đứa trẻ có chút luyến đệ, giáo viên nhà trẻ còn thường khen tình cảm hai anh em hắn thật tốt nữa. Cũng bởi vì có sự tồn tại của anh trai, mỗi ngày trôi qua của Tiểu Hữu đều thoải mái mà vui vẻ. Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều sợ tiểu bá vương Lục Hi Tá, điển hình như bạn học Trương Diệp Long, ngày đầu đi học nhóc đã chú ý tới sinh đôi này, so với Lục Hi Tá trước mặt người lớn thì ngọt ngào sau lưng là tiểu bá vương thì đứa nhỏ kia lại an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn phía sau anh trai. Lâu lâu ở chỗ quá đông người còn sẽ sợ hãi, mắt to lấp lánh, khiến người nhìn cảm thấy đau lòng, sao trên đời lại có người khả ái như vậy ha? Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Trương Diệp Long nhìn thấy Lục Hi Hữu. Vốn không hề muốn đi nhà trẻ nhưng sau khi thấy Tiểu Hữu thì suy nghĩ của thằng bé liền thay đổi.
Từ đó nhóc ta luôn nghĩ mọi biện pháp tiếp cận Tiểu Hữu, cũng không để ý đến ánh mắt khủng bố của người bên cạnh, mỗi lần mang theo đồ ăn ngon hoặc đồ chơi mới đều sẽ lon ton chạy đi tìm Lục Hi Hữu.
Mà Tiểu Hữu luôn được anh trai bảo bọc từ nhỏ đã không có bạn giờ lại có người bạn đầu tiên cho nên tự nhiên rất vui vẻ chơi đùa cùng Diệp Long mà không biết mỗi lần anh trai thấy mình chơi với Diệp Long hay cười với cậu ta một cái liền tức giận không thôi, kéo cậu đứng dậy chạy ra ngoài. Dọc đường đi còn tức giận không nói lời nào.
“Tá Tá, sao vậy?”
“Không phải đã dặn lúc không có người cũng phải gọi anh sao?” – Tiểu hài tử sưng mặt lên, tức giận nói.
“Anh hai…. Anh sao vậy?” Tiểu Hữu vốn thực thích gọi hắn là Tá Tá, sau đó nhìn đối phương nổi giận vì mình, cảm thấy anh trai kỳ thực cũng rất khả ái. Từ đầu tiên mà Lục Hi Hữu học được là Tả – Hữu, cho nên khi mọi người gọi Hữu Hữu, cậu rất thích gọi anh trai là Tá Tá, bởi vì cảm thấy hai người bọn họ từ lúc bắt đầu vốn là một. Đương nhiên cũng là sau này khi lớn lên Lục Hi Hữu mới hiểu được một chút.
“Không phải đã nói không được chơi với nó sao?” Lục Hi Hữu ngơ ngác, không biết mình sao lại chọc giận anh hai.
“Nhưng mà…. Long Long rất tốt với Tiểu Hữu a…” Thanh âm nhu nhu mềm mại của tiểu hài tử, cậu không dám nói lớn tiếng càng làm cậu thêm oan ức đáng thương thế nhưng lại khiến Lục Hi Tá suýt chút nổi điên.
“Tốt chỗ nào hả? Cho em mấy cục socola, mua chút đồ chơi em liền thấy người ta tốt? Những cái này ở nhà cũng có mà?” Chỉ cần bọn họ muốn, ba ba với daddy mua còn nhiều hơn.
“Thì có nhưng mà…” Lục Hi Hữu cảm thấy anh trai thật ngây thơ, không có người chơi với cậu thì mua nhiều hơn nữa để làm gì… Nhưng cậu không dám nói, chép chép miệng muốn khóc.
Thấy em trai sắp khóc, Hi Tá cũng không biết phải làm sao, chỉ cần Tiểu Hữu khổ sở, trái tim của hắn cũng sẽ đau, cậu khổ sở hắn cũng sẽ khổ sở, cậu vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ, giống như là trời sinh vậy, cảm xúc của hắn mãi mãi dính liền với em trai.