Khi Khung Tuấn đang ngồi trong thư phòng thì người cung nữ khẽ khàng bước vào, dâng lên chén trà mới rồi thêm củi vào lò sưởi. Hắn không ngước lên, phẩy tay ra hiệu cho cung nữ lui ra, mắt vẫn dán vào phong thư vừa nhận được từ phương nam. Vũ Miên thích dùng giấy điệp để viết thư, mặt giấy được quét qua một lớp vỏ sò giã thật nhuyễn, thật mịn, làm phiến giấy hơi lấp lánh ánh xà cừ.
Ba năm qua, đều đặn mỗi tháng nàng đều gửi thư cho Ngọc Huyên. Thế nhưng thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ viết một hai dòng cho hắn. Nội dung không có gì khác ngoài sai bảo hắn phải chú ý cái này, để tâm cái kia về Ngọc Huyên, chẳng khác nào hắn phải nuôi em trai dùm nàng trong sáu năm này vậy. Lâu lâu, khi gửi sản vật phương nam cho Ngọc Huyên, nàng cũng sẽ lại để một phần nhỏ cho hắn. Khi thì là rượu mơ, khi thì là khúc lụa, có khi lại là một mớ nếp tươi mây mẩy.
Ban đầu Khung Tuấn cảm thấy rất phiền, lại rất đáng nghi. Lần nào nhận được cái gì của nàng, hắn cũng tìm cớ nhắc đến với phụ hoàng. Hoàng đế Khung Vũ sau vài lần hỏi tới, dần dà cũng quên đi, chỉ khi nào có rượu mơ Chu An chính tay ủ mới cần phải báo ngay cho người. Từ sau khi nhị đệ hắn gửi tin báo về Hỏa Xà mà các bộ tộc thờ cúng trên Tuyết Nhạn, tâm tình của Khung Vũ không được tốt.
Khung Tuấn mở tờ giấy ra, dưới ánh nến vàng là nét chữ hắn đã vô cùng quen thuộc.
Đại vương tử,
Năm nay chắc sẽ được mùa vụ lúa đông xuân.
Chỉ có một câu như thế.
Khoảng nửa năm trở lại đây, ngoài nội dung sai bảo chăm lo cho Ngọc Huyên, nàng hay viết cho hắn mấy câu vô nghĩa như vậy. Ban đầu hắn không định hồi âm. Cũng như những nội dung sai bảo, căn dặn của nàng, hắn chả hồi âm cái nào. Tuy nhiên dần dần, những dòng thư vẩn vơ không rõ ý như thế này của Vũ Miên lại làm lòng hắn nảy sinh hứng thú.
Là có ý gì? Chỉ là trêu đùa cho vui? Hay, nàng đang âm mưu gì đó?
Khung Tuấn đã nghĩ rất nhiều, cảm giác như đang bị nàng xỏ mũi, chiếm thế thượng phong. Cách duy nhất để thoát khỏi tình thế này là nhập cuộc. Dù sao bọn họ cũng chỉ trao đổi dăm ba câu vô thưởng vô phạt, nói chuyện mùa màng, chuyện tuyết thì lạnh nắng thì ấm. Có ý nghĩa gì hay hoàn toàn không có ý nghĩa gì, không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là thắng thua.
Thắng thua này làm sao mà phân định, Khung Tuấn cũng không biết rõ. Hắn có linh cảm rằng, rồi sẽ tới lúc quyết định giữa nàng và hắn, ai là người bại dưới tay người kia. Nhưng bây giờ tạm thời chưa phải lúc, vẫn còn quá sớm.
Đúng ra mà nói, Đại vương tử như Khung Tuấn, người đã được chú định kế vị ngai vàng, không lý nào lại đi so đo cao thấp với một Công chúa của bại quốc, chưa kể nàng còn là nữ tử. Thế nhưng từ sau lần đầu tiên gặp mặt tại biên giới hai nước, sau khi hắn bị phụ hoàng nhắc nhở, Khung Tuấn luôn đặc biệt lưu tâm đến vị Công chúa phương nam này. Không phải kiểu lưu tâm nam nữ thường tình mà là kiểu lưu tâm theo trực giác dành cho một đối thủ xứng tầm. Tất cả những gì nàng làm đều có mục đích, đều có suy tính sâu xa.
Khung Tuấn nhìn dòng thư ngắn gọn của Vũ Miên, ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một tờ giấy khác, cầm bút viết hồi âm.
Đại công chúa,
Tuyết ở Vương Đô đã rơi bảy ngày liền.
Nếu như ngay ban đầu đã không có chân tình, vậy thì cũng không cần phải lo cái gì là giả ý. Hắn sẽ bằng lòng chơi trò chơi hư hư thật thật này với nàng đến tận cùng.
"Bẩm Đại vương tử, Bệ hạ triệu kiến!"
"Được. Ngươi có biết chuyện gì không?" Khung Tuấn ngẩng lên rồi đứng dậy, chuẩn bị khoác áo choàng bước ra ngoài.
"Dạ bẩm, Nhị vương tử đã về rồi."
"Vậy sao?" Khung Tuấn không khỏi có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Hắn không gặp nhị đệ đã ba năm. Ba năm trước, phụ hoàng lệnh cho nhị đệ lên Khúc Băng đánh Hồ tộc, dù gì đây cũng là chuyện thường tình, huống chi nhị đệ hắn lại là thống lĩnh Nhạn Quân, hay đi đi về về giữa Trích Nguyệt và Khúc Băng suốt. Không ngờ, lần này nhị đệ hắn đi hẳn ba năm, có vẻ rất chú tâm xây dựng tuyến phòng thủ phương bắc và Tuyết Nhạn. Nửa tháng trước cho người gửi thư đến Khúc Băng, bảo Khung Dực năm nay về nhà đón Tết, lại không thấy hắn trả lời. Đêm mai đã là giao thừa, Khung Tuấn cứ nghĩ nhị đệ sẽ không về kịp, nào ngờ tối nay hắn đã về. Nếu vậy, nghi lễ giao thừa đêm mai sẽ thêm phần náo nhiệt, Tiểu Huyền chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.
Khung Tuấn phủ tấm áo nhung cổ viền lông cáo lên người, cất bước vội vã vào tuyết trắng.
Trên đại điện đã thắp đèn đuốc sáng choang. Chưa bước vào trong nhưng Khung Tuấn đã nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện của phụ hoàng và nhị đệ hắn, chốc lát sau còn nghe phụ hoàng hắn cười lên đầy sảng khoái.
Nghe tiếng chân vào, bên trong có tiếng Khung Dực vọng ra: "Đại ca đã tới rồi sao?"
Khung Tuấn giũ giũ tuyết rơi trên áo rồi mới bước vào gian trong: "Ừ, để ta nhìn đệ xem..."
Ánh mắt vừa chạm vào Khung Dực, hắn chợt im bặt, thoáng sững sờ. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, Khung Tuấn nở nụ cười:
"Đã khôn lớn rồi đó."
Khung Dực cười vang: "Vậy sao? Đệ chỉ thấy mình ngày càng đen đi thôi!"
Khung Vũ đứng bên long án đang mải xem gì đấy, lúc này mới ngẩng lên nhìn: "Nhị đệ con đã trưởng thành thật rồi. Khung Tuấn, con lại đây xem cái này."
Khung Tuấn bước lại bên phụ hoàng, đưa mắt nhìn qua tờ giấy nãy giờ phụ hoàng hắn vẫn cầm trên tay. Càng đọc, Khung Tuấn càng giật mình.
Đây là báo cáo chi tiết về việc xây dựng tuyến phòng thủ phương bắc tại Khúc Băng và Tuyết Nhạn trong ba năm qua của Khung Dực. Cái đáng nói là, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã kết nối được với những đồn trú của dải Chinh Sa, tạo thành một tuyến quân sự liền mạch với hệ thống thông tin liên lạc nhịp nhàng, hiệu quả. Ngoài ra, Khung Dực còn trui rèn ra hai đội dân binh, tuy lực lượng hiện nay còn ít nhưng với kế hoạch huấn luyện chi tiết như hắn đã vạch ra, tương lai đây sẽ là lực lượng quân đội cốt lõi và thống nhất của Đại Thương. Nhưng đó vẫn chưa phải là phần quan trọng nhất.
Phần cốt lõi chính là lý tưởng mở mang bờ cõi cho Đại Thương qua kế hoạch chinh tây và xây dựng hải quân để vượt biển, gọi là đông khởi.
Khung Tuấn chợt đưa mắt lên nhìn Khung Dực.
Sau ba năm, nhị đệ hắn đã cao lớn hơn hẳn. Da ngăm đi, gương mặt cũng góc cạnh hơn, dày dạn gió sương. Quần áo trên người Khung Dực đang mặc đều đã cũ, áo choàng còn có mảng hơi cháy xém, giáp bạc trầy trụa, mất đi vẻ sáng loáng ban đầu, trán cũng không đeo vương miện, thế nhưng cả người hắn càng toát ra vẻ uy nghiêm, nội liễm. So với khí thế hừng hực áp bức lúc trước, giờ đây hắn như đằm lại, như vò rượu mật ủ lâu sẽ càng sóng sánh, như cây lúa chín thì càng cúi thấp đầu. Khi thấy sự hài lòng của Khung Vũ và nét kinh ngạc trên mặt Khung Tuấn, Khung Dực không còn giương ra nụ cười ngạo nghễ năm mười tám tuổi nữa. Hắn chỉ điềm tĩnh đứng đó giữa đại điện, mỉm cười.
Là nụ cười của người biết rõ sức mạnh của mình có bao nhiêu, đủ để làm được gì.
Khung Tuấn chợt cảm thấy cổ họng xộc lên cảm giác đắng ngắt, còn trong lòng thì âm ỉ nóng. Ba năm, chỉ mới ba năm mà thôi! Nhị đệ hắn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Hôm nay, vào độ tuổi này, hắn đã là một con ngựa chiến dày dạn bản lĩnh. Liệu thêm một vài lần ba năm nữa, hắn sẽ trở thành thế nào?
"Phụ hoàng, đại ca. Con muốn bàn với hai người một chuyện. Hai người cũng thấy rồi, kế hoạch mở mang bờ cõi này chú trọng vào phía tây và phía đông. Phía bắc quá lạnh, lại có mối nguy dị tộc, con không nghĩ chúng ta nên mạo hiểm. Do vậy con sẽ dồn lực xây dựng đội quân chinh tây, đồng thời nghiên cứu về hải quân bước đầu cho việc đông khởi."
Khung Vũ gật đầu tỏ ý tán đồng, đoạn quay sang hỏi đích tử của mình: "Con thấy thế nào?"
Khung Tuấn bất giác hơi cuộn các ngón tay vào nhau. Như vậy đã là phần lớn binh quyền.
Hắn suy nghĩ nhanh rồi nói: "Con nghĩ kế hoạch này hay nhưng sẽ khá mạo hiểm, lại còn tốn kém rất nhiều, nhất định phải bàn bạc cho kỹ. Không nói đâu xa, chỉ việc quân lương cho Nhạn Quân và quân dải Chinh Sa cũng đang còn cần Vương Đô chu cấp. Nếu muốn xây thêm quân lực để viễn chinh, nhất định phải giải quyết vấn đề quân lương trước tiên. Đầm lầy phía tây lẫn biển đông đều có thể là miền đất hứa, nhưng cũng có thể là nấm mồ viễn chinh, có đi không có về."
Thấy cả Khung Vũ lẫn Khung Dực đều nhíu mày suy nghĩ, Khung Tuấn bèn nói thêm: "Nếu đã muốn mở cõi, phía nam là chắc chắn nhất. Chỉ cần chiếm đánh Kinh Lạc, miền đất trù phú phương nam kia sẽ là của chúng ta, không phải sao?"
Khung Dực thắc mắc: "Chẳng phải phụ hoàng không muốn động binh với Kinh Lạc nữa sao?"
"Đúng ra ban đầu là như vậy, nhưng sau khi đệ gửi thư báo cáo về lời sấm truyền Hỏa Xà trên Tuyết Nhạn, chúng ta có lẽ phải quyết định khác." Khung Tuấn đưa mắt nhìn Khung Vũ, quyết tâm đánh cược một phen.
"Chuyện là thế nào?" Khung Dực nhíu mày hỏi. Đây là một việc trọng đại, vì sao một lời sấm truyền chưa rõ thực hư lại có thể ảnh hưởng đến đường lối chính trị của cả một quốc gia như thế?
Lúc này, Khung Vũ đột ngột lên tiếng: "Chuyện dài lắm, sau Tết hẵng nói đi. Khung Dực, tạm thời con chỉ cần biết một điều, việc nam tiến chắc chắn phải là một phần trong kế hoạch mở cõi."
"Dạ, nhi thần đã rõ." Khung Dực vẫn còn thắc mắc nhưng cũng đành cúi đầu vâng lệnh.
Khung Tuấn cũng đi tới vỗ nhẹ vào vai Khung Dực: "Đệ mới về tới, nghỉ ngơi trước đi. Đêm mai là giao thừa rồi. Có gì qua Tết hẵng nói."
Hắn biết chắc khi nhắc đến Hỏa Xà, Hoàng đế sẽ lập tức suy nghĩ khác. Thực tế chứng minh hắn đã đúng. Việc chèn nam tiến vào kế hoạch mở cõi đối với Khung Tuấn chỉ có lợi chứ không có hại.
"Đúng vậy, nói sau đi. Khung Dực, con lui xuống nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tối mai tham gia nghi lễ giao thừa của hoàng gia." Hoàng đế xua tay, có ý cho lui.
"Dạ, nhi thần tuân lệnh."
Bước ra ngoài điện, Khung Dực vừa xoa hai bàn tay cóng vào nhau, vừa quay sang hồ hởi nhìn Khung Tuấn: "Đại ca, cùng đi thăm Tiểu Huyền không?"
Khung Tuấn lắc đầu: "Ta còn có vài việc chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai, đệ đi đi. Gặp đệ chắc Tiểu Huyền mừng lắm."
"Hahaha, đệ cũng nhớ nó quá. Vậy đệ đi trước nhé!"
Khi Khung Dực biến mất hẳn sau ngã rẽ, Khung Tuấn vẫn còn đứng lặng. Một nửa gương mặt hắn chìm trong bóng tối từ cây cột bằng đá cẩm thạch cao ngất trước đại điện hắt xuống. Đại vương tử của Đại Thương trầm ngâm rất lâu, quên cả giá lạnh đang bủa giăng xung quanh. Cảm giác đắng ngắt nơi cuống họng ban nãy vẫn còn váng vất chưa tan.
Khung Dực bước nhanh qua những hành lang dài, những khoảnh sân rộng lớn của hoàng cung giờ đã chìm trong tuyết. Khi hắn bước vào cung điện của Tiểu Huyền, trời đã tối mịt, tuyết đã bớt dày, chỉ còn lất phất bay. Gian điện chính của Tiểu Huyền tỏa ra một thứ ánh sáng vàng cam ấm áp. Giờ này cũng đã trễ, chắc Tiểu Huyền đang chuẩn bị thay quần áo đi ngủ. Không sao, hắn chỉ cần ôm bé một chút, chơi với bé một lát thôi cũng được. Nghĩ tới đôi má phúng phính và cái mông tròn ủm của bé rung rung theo từng nhịp chạy, Khung Dực bật cười, chân bước nhanh hơn vào trong.
Trong gian điện chính, đèn đã hạ bớt, chỉ còn vài ngọn vàng mờ mờ, hiển nhiên là Tam vương tử đã đến giờ đi ngủ. Trước giường, Ninh Ninh đang kiểm tra chăn màn, còn Tiểu Huyền thì đang nằm ôm gối, mắt lim dim mơ màng. Nghe tiếng chân bước vào, Ninh Ninh mừng rỡ quay ra:
"May quá, người đã về rồi sao, Tam vương tử cứ... Ơ?"
Khi nhìn rõ người đang đi vào là ai, Ninh Ninh mở to mắt ngạc nhiên rồi vội quỳ sụp xuống hành lễ: "Nhị vương tử! Nhị vương tử đã về! Ninh Ninh tham kiến Nhị vương tử."
Khung Dực đi đến bên giường, ngồi xuống nhẹ nhàng xoa lưng Tiểu Huyền dỗ bé ngủ, không nhìn Ninh Ninh mà hỏi: "Ngươi nghĩ là ai chứ hả?"
"À, nô tì cứ tưởng..."
"Nhị ca?" Đúng lúc này, Tiểu Huyền chợt mở mắt ra. Thấy người đang ngồi xoa lưng cho mình, bé ngỡ ngàng một lúc rồi ngồi bật dậy, nhào vào lòng Khung Dực.
"Nhị caaaaaaaaaaaaaa! Nhị ca về rồi! Tiểu Huyền nhớ huynh lắm huhuhu!"
Khung Dực thấy trong lòng mềm nhũn, vội ôm bé, thơm thơm hai gò má phính rồi yêu chiều: "Tiểu Huyền ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà. Nhị ca về rồi đây."
"Hức... sao nhị ca... hức... đi lâu quá vậy? Đi những ba năm luôn!" Bé Huyền vừa ôm cứng Khung Dực vừa sụt sịt.
Khung Dực định vội trả lời bé ngay nhưng lập tức khựng lại. Hắn đã nhận ra điều khác thường. Trước đây Tiểu Huyền không biết khái niệm về thời gian. Bé bị chậm phát triển, trí óc cứ dừng lại ở cột mốc bốn năm tuổi dù cơ thể có lớn hơn một chút. Do đó, bé không biết cái gì là năm là tháng là ngày. Thế mà...thế mà bây giờ, bé không những biết về khái niệm "năm" mà còn nói rõ ràng, rành mạch trong một câu đầy đủ từ ngữ như vậy.
Khung Dực mừng rỡ cúi xuống, tay hơi nâng mặt bé lên để nhìn cho rõ.
Mặc dù gương mặt vẫn còn trẻ thơ, nét ngờ nghệch vẫn còn rõ nét, tuy nhiên đôi mắt bé đã toát lên vẻ lanh lợi hơn trước đó. Khung Dực lại ôm chầm lấy bé, xoa xoa, hôn hôn, nựng nựng.
"Tiểu Huyền của nhị ca giỏi quá! Ba năm qua lớn rồi này!"
Ôm ôm một hồi, hai mắt Tiểu Huyền đã lim dim trở lại. Khung Dực biết bé đã buồn ngủ, bèn ra hiệu cho Ninh Ninh lui xuống, còn mình thì theo thói quen xoa xoa lưng cho bé. Ninh Ninh định mở miệng nói gì đấy, nhưng Nhị vương tử đã cho lui nên cũng đành cúi đầu lui ra.
Khung Dực cứ thế xoa lưng cho Tiểu Huyền, xoa một lát thì bé... trở mình. Khung Dực lại xoa tiếp, xoa thêm lát nữa thì bé... ngọ nguậy. Khung Dực thấy hơi lạ nên tiếp tục kiên nhẫn xoa, lâu ơi là lâu sau đó, bé... mở mắt ra nhìn hắn chằm chằm. Khung Dực cũng ngạc nhiên, ngày xưa hễ mình tung tuyệt chiêu xoa lưng là tam đệ sẽ ngủ tít thò lò kia mà, sao bây giờ càng dụng chiêu thì lại càng tỉnh táo thế này?
Hai người bốn mắt nhìn nhau như thế, rốt cuộc Tiểu Huyền dè dặt lên tiếng trước:
"Nhị ca à... Ngọc Huyên ca ca đâu? Sao vẫn chưa về vậy?"
Khung Dực ngơ ngác: "Gì cơ?"
Bé Huyền chu mỏ: "Đệ muốn Ngọc Huyên ca ca dỗ ngủ!"
Phải mất vài giây sau, Nhị vương tử uy vũ mới gian nan chấp nhận được sự thật rằng sau ba năm đi xa, mình đã bị thất sủng.
Bên ngoài trời đã tối, đêm nay cuối tháng lại không có trăng. Bù lại, bầu trời chi chít đầy sao đêm. Lúc này tuyết vẫn còn rơi nhè nhẹ, lãng đãng bay lất phất trong thinh lặng. Khung Dực khoác áo choàng bước ra ngoài, người hầu đều đã lui xuống. Hắn đi một vòng quanh điện của Khung Huyền, tìm cả trong khu vườn nhỏ, cả thảm cỏ phía sau, tất cả đều không thấy bóng dáng. Hết cách, Khung Dực bèn hỏi một lính gác ở cửa cung:
"Có thấy Hoàng tử Kinh Lạc đi ra khỏi cung không?"
Lính gác quỳ xuống tâu: "Bẩm Nhị vương tử, lúc nãy thần thấy Hoàng tử Kinh Lạc ra ngoài, đi hướng bên kia ạ."
Hử, hướng bên kia? Tối rồi sao còn chạy ra ngoài?
Bên kia là rìa đông của Trích Nguyệt, chỉ có vài nơi linh tinh như hoa viên, chuồng ngựa và trạm gác dẫn lên thành đông. Khung Dực xách theo một chiếc đèn nhỏ, cứ nhắm hướng đó đi tới.
Tìm quanh một hồi vẫn chẳng thấy ai, phía trước chỉ còn chuồng ngựa, Khung Dực nghĩ Ngọc Huyên không lý nào lại vào đây nên chán nản định quay về, bỗng nhiên hắn nghe một tiếng động nhỏ phát ra từ chính chuồng ngựa phía trước.
Tiểu Hổ của mình cũng đang ở đây, thôi thì cứ đi ngó xem một cái.
Khung Dực khẽ khàng bước vào trong. Bên trong hơi tối, tuy nhiên có ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ phía trước hắt đến. Khung Dực từng bước từng bước đi lại, trùng hợp hướng đó cũng chính là hướng chuồng ngựa của Tiểu Hổ.
Khi còn chừng bảy, tám bước chân, hắn chợt nghe một giọng thở dài nhẹ buông. Phía trước là một thân ảnh vận lam y quen thuộc, tuy nhiên sau ba năm, người đó có vẻ cao hơn nhiều. Đập vào mắt Khung Dực là một suối tóc đen dài như nhung, chỉ được buộc hờ bằng một dải lụa mềm màu trắng. Người đó đang ngồi vắt vẻo tựa mình vào chiếc cột, hai chân gác lên thanh gỗ dùng để chắn chuồng, tay ôm gối, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn Tiểu Hổ, làm mái tóc dài đổ xuống một bên vai, che khuất đi gương mặt.
"Tiểu Hổ à, ngươi nói xem vì sao ta lại tự nhiên chạy ra đây trốn tránh chứ?"
"Nói đi là đi luôn một mạch, ba năm rồi."
Người nọ lại khẽ thở dài.
"Trong ba năm này thế nào, có cực khổ không? Có sống tốt không?"
Dường như giọng nói người đó còn thảng hoặc một nốt nghẹn ngào.
"Có... nghĩ đến ta chút nào không?"
Giọng nói người nọ như cơn mưa mùa thu trên Đại Mạc, trong lành, ngọt lịm nhưng lại phảng phất một nỗi buồn thê lương.
Chợt, người đó vươn nhẹ tay về phía trước, cơ hồ như muốn chạm vào Tiểu Hổ hay chạm vào điều gì không rõ. Những ngón tay thon dài vươn ra giữa không trung, ngập ngừng.
Tiểu Hổ thấy vậy, khịt khịt mũi, nhấc một chân cào cào lên nền đất, tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn. Nó không quen có người lạ chạm vào.
Lúc này, Khung Dực quyết định lên tiếng:
"Đừng chạm vào nó!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng quát sau lưng, người nọ giật bắn mình xoay lại, loạng choạng rơi khỏi thanh gỗ.
Rầm.
Giây phút người đó ngã ra đất, ánh mắt hoảng hốt mông lung của y chạm vào đôi mắt nâu của Khung Dực.
Lúc này Khung Dực mới nhìn rõ người kia.
Ba năm đi qua, nét trẻ thơ hôm nào của Ngọc Huyên cũng đã bay đi hết. Ngọc Huyên bây giờ, da vẫn trắng, môi vẫn đỏ, má vẫn hồng hồng, không rõ là do trời lạnh hay do điều gì, mắt vẫn đen tròn nhưng sắc nét hơn, hàng mi dài phủ xuống làm đuôi mắt cong hơn, tràn ngập tình ý dịu dàng. Lúc trước hầu như y lúc nào cũng búi tóc, Khung Dực chưa nhìn thấy Ngọc Huyên xõa tóc ra bao giờ. Hôm nay mới biết, lúc xõa tóc nhìn y thật đẹp, tóc y rất dài, rất mượt, lại còn đậm nồng một mùi hương kỳ lạ, quyến rũ của phương nam.
Khung Dực cứ đứng nhìn y như thế, vô tình lặp lại vị trí của hai người bọn họ ba năm trước. Hắn ở trên cao, ngạo nghễ rọi ánh mắt xuống sự nhỏ bé, cô độc của Ngọc Huyên, cười nhạo Ngọc Huyên năm mười hai tuổi từng cố chạm vào Tiểu Hổ.
Ngọc Huyên chợt cúi mặt xuống giấu đi đôi mắt, từ từ đứng dậy chắp hai tay hành lễ, trong giọng nói nhẹ nhàng lộ ra vài phần xa cách: "Nhị vương tử, Ngọc Huyên thất lễ rồi."
Nói đoạn, y xoay người rời đi. Lúc này Khung Dực mới như bừng tỉnh.
"Khoan đã!"
Ngọc Huyên dừng bước, tuy nhiên không xoay người lại mà chỉ nghiêng nửa sườn mặt qua, làm Khung Dực không thể nào thấy được trọn vẹn gương mặt kia.
"Nhị vương tử còn điều gì căn dặn?"
Khung Dực im lặng một chút rồi lên tiếng, trong giọng nói có vài phần bối rối: "Là Tiểu Huyền. Đệ ấy đòi ngươi dỗ ngủ."
"Vâng." Ngọc Huyên nhẹ đáp một tiếng như gió thoảng.
Ngọc Huyên vừa bước ra ngoài, Khung Dực đã lập tức đi theo. Ra đến cửa chuồng ngựa, hắn đứng lại nhìn theo bóng dáng lam y của Ngọc Huyên đang xa dần. Tuyết trắng nhẹ nhàng đáp xuống, đọng lại trên tóc, trên vai y như một niềm vỗ về an ủi.
Mãi một lúc sau, Khung Dực mới quay về điện của Tiểu Huyền. Hắn khẽ bước lên bậc thềm, nhìn vào gian điện ấm áp bên trong. Thấp thoáng qua những song cửa, hắn thấy Ngọc Huyên tựa người vào giường, mắt buông hờ, hai tay vòng qua lấy ôm tam đệ hắn, vỗ vỗ lưng bé, miệng ngâm nga một làn điệu phương nam nào đó. Không biết có phải Khung Dực nhìn lầm hay không, dường như từ trong đôi mắt đen nhắm hờ kia chầm chậm chảy ra một giọt nước mắt, lấp lánh, cô liêu.