Sau khi buổi chầu đầu tiên của năm mới kết thúc, Hoàng đế Khung Vũ giữ hai người con lại, cho gọi vào thư phòng. Khi Khung Tuấn và Khung Dực vào đến đã thấy Hoàng đế đứng trầm ngâm bên cửa sổ, mắt nhìn xuống toàn cảnh Vương Đô.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Nhị vị Vương tử quỳ xuống.
"Đứng dậy cả đi." Khung Vũ quay lại, mỉm cười. Nói đoạn, ngài bước lại long ỷ, nghiêm trang ngồi xuống.
"Hôm nay chúng ta nói tiếp việc kia. Ta cũng có một chuyện muốn kể cho các con biết. Là chuyện liên quan tới Hỏa Xà."
Ngài phất tay tỏ ý ban tọa cho hai người con trai, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
"Thật ra rất nhiều năm trước, ta đã được nghe về Hỏa Xà cùng lời sấm truyền rằng nó sẽ hủy diệt Hồ tộc lẫn Đại Thương."
Cả Khung Tuấn lẫn Khung Dực đều bất giác hít vào một hơi. Rất nhiều năm trước là bao lâu?
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, Hoàng đế cầm chung trà lên nhưng không uống, ánh mắt xa xăm: "Chuyện xảy ra từ khi ta còn là Thái tử, hai con vẫn chưa ra đời. Người nói việc đó với ta là một đạo sĩ giang hồ lang thang bán quẻ bói kiếm tiền, thế nên ta cũng không để tâm. Mãi cho đến khi nhận được thư báo của con, Khung Dực."
Khung Tuấn hơi nhíu mày: "Thưa phụ hoàng, có khi nào lão đạo sĩ đó nghe được lời sấm truyền của dị tộc trên Tuyết Nhạn rồi mang xuống núi khoác lác bán lấy tiền không?"
Khung Vũ lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì lão đạo sĩ đó là người Kinh Lạc, trước giờ chưa đặt chân vào địa phận Đại Thương. Nói cách khác...". Kiếm Hiệp Hay
"Phụ hoàng gặp hắn ở địa phận Kinh Lạc?" Khung Dực ngỡ ngàng thốt lên.
Hoàng đế buông chén trà, lẳng lặng gật đầu. "Lúc đó ta không vào sâu địa phận Kinh Lạc mà chỉ dừng bước nơi núi rừng Mạc Bắc của ải Bạch Vân. Chỗ đó cũng đã vượt qua rừng mận rồi, nghĩa là đã ở trên lãnh thổ của họ."
Trái với vẻ kinh ngạc của nhị đệ, Khung Tuấn chỉ trầm ngâm. Mặc dù hắn chưa hề nghe qua việc phụ hoàng khi còn trẻ đã từng đến Kinh Lạc, khi thấy chính người thừa nhận thì lại rất hợp lý, cũng giải thích được một vài nghi vấn trong lòng hắn về sự ưu ái kỳ lạ của Hoàng đế dành cho Ngọc Huyên.
Tới nước này, Khung Tuấn gần như khẳng định phụ hoàng hắn đã từng có giao tình gì đó trong quá khứ với Chu An, Vua chủ Kinh Lạc.
Khung Vũ lại nói: "Hắn đã nói rằng, không sớm thì muộn Đại Thương sẽ chịu một kiếp nạn vong quốc. Tuyết Nhạn giấu Hỏa Xà. Hỏa Xà xuất sơn, Đại Thương sẽ vong, tộc Hồ cũng diệt. Lúc đó nhìn bộ dạng hắn lôi thôi, lại say xỉn nói năng lè nhè, ta cũng không mấy tin. Bây giờ nghĩ lại, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Khung Dực, con ở Tuyết Nhạn bấy lâu, phải lên tận trên bản nằm sâu trong núi mới nghe ngóng được chuyện này. Những người ở Vương Đô, ở Trích Nguyệt còn chưa hề biết, huống chi một lão đạo sĩ tại Kinh Lạc xa xôi."
Hoàng đế ngừng một chút như cố nhớ lại điều gì, sau đó mới trầm giọng bảo: "Hắn còn xem một quẻ bói vận mệnh cho các con nữa."
Khung Tuấn ngẩng lên nhìn phụ hoàng, còn Khung Dực cũng tỏ vẻ hiếu kì: "Ồ, có chuyện đó nữa sao? Rốt cuộc quẻ bói đã nói gì vậy ạ?"
Khung Vũ suy nghĩ trong giây lát rồi chợt lắc đầu, xua xua tay: "Thôi, mấy chuyện bói toán vô căn cứ, không cần phải biết."
Khung Dực hơi chưng hửng, ngó sang Khung Tuấn, thấy đại ca cũng liếc mình rồi khẽ lắc đầu. Phụ hoàng không muốn kể, đừng hỏi nữa.
"Tuy nhiên, việc liên quan đến vận mệnh quốc gia vô cùng hệ trọng, không thể xem thường. Dù tin hay không, chúng ta cũng phải chuẩn bị đối sách kỹ càng. Kế hoạch mở cõi nhất định phải triển khai dần." Khung Vũ từ từ đứng dậy nhìn hai người con, nghiêm mặt nói.
Mở cõi. Khung Dực chợt nghe lạnh toát sống lưng. Đêm trước giao thừa khi vừa bàn sơ qua chuyện này, phụ hoàng đã nói việc nam tiến chắc chắn không thể thiếu.
Một bóng áo lam xẹt qua tâm trí, bất giác Khung Dực nghe cồn cào trong dạ.
Khi ấy hắn vẫn chưa gặp lại người kia, tất cả những cảm xúc này còn chưa phát sinh, thế giới của hắn cũng chưa nhiều thêm một dáng hình lam y bé nhỏ. Ai ngờ thế sự xoay vần, mới qua chưa được mười ngày mà mọi chuyện đã rất khác.
Khi Khung Dực còn đang thừ người, đại ca hắn đã đột ngột lên tiếng: "Phụ hoàng, chuyện mở cõi vốn có ba phần: nam tiến, chinh tây và đông khởi. Như lần trước nhi thần đã tâu qua, chinh tây và đông khởi còn tiềm ẩn nhiều điều rủi ro, chưa rõ liệu có thành công hay không, do đó không thể là trọng tâm của kế hoạch. Nhi thần bạo gan đề xuất lấy nam tiến làm mũi nhọn, đích thân nhi thần cùng phó tướng cánh quân phía nam là Quảng Ngân Trình sẽ chịu trách nhiệm lên kế hoạch và thực hiện."
Hoàng đế chưa vội trả lời ngay, người chỉ lẳng lặng nhìn Khung Tuấn như đang ngầm đánh giá điều gì. Đại vương tử bất giác dấy lên chút lo sợ của kẻ có tật giật mình.
Đề xuất lấy nam tiến là trọng điểm, nghe qua thì lý lẽ vô cùng rõ ràng, tuy nhiên thực chất hắn cũng có lòng riêng. Nhị đệ hắn đang là Thống lĩnh Nhạn Quân, hiện giờ cũng đã nắm luôn tuyến phòng ngự dải Chinh Sa, tức là ngót nghét hai phần ba binh quyền. Mặc dù Khung Tuấn tin rằng phụ hoàng sẽ sáng suốt không dồn tất cả binh quyền vào một tướng cho dù người đó có là Khung Dực đi chăng nữa, hắn cũng phải ngăn không cho nhị đệ mình có cơ hội bành trướng sức mạnh thêm. Thậm chí để phòng xa, hắn còn phải nghĩ cách khéo léo tước bớt binh lực của nhị đệ.
Lúc này Khung Dực hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lên tiếng đồng ý thì không nỡ, mà phản đối thì cũng không thể nào, bởi vì chính hắn là người đề xuất việc mở cõi ngay từ đầu. Nhị vương tử cắn răng, nắm chặt tay, lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thân là đại tướng quân mang trong mình dòng máu hoàng tộc Đại Thương, trách nhiệm với sự tồn vong của quốc gia không thể đặt dưới tình riêng. Cũng như chính lời hắn nói với Ngọc Huyên trước đó, cung đã lắp tên rồi, không thể không bắn.
Hoàng đế chuyển ánh mắt qua người thứ tử nãy giờ vẫn lặng im: "Khung Dực, con thì sao?"
Khung Tuấn thở ra một hơi nhè nhẹ. Hoàng đế hỏi "con thì sao" chứ không phải "ý con thì sao", có nghĩa là ngài đã chuẩn tấu những gì hắn đề xuất. Câu hỏi này chỉ để cho Khung Dực tự giác nhận trách nhiệm mà Thống lĩnh Nhạn Quân nên nhận.
Đúng như những gì Đại vương tử nghĩ, Nhị vương tử bước lên một bước, chắp tay cúi đầu thưa: "Phụ hoàng, nhi thần sẽ nhận trách nhiệm phía bắc, phía tây và phía đông. Trước tiên nhi thần sẽ quay về Khúc Băng, lập tức điều tra thêm việc Hỏa Xà. Trong thời gian này, đội quân chinh tây và đông khởi cũng sẽ từ từ được xây dựng. Ngoài quân lực lấy từ Nhạn Quân và dải Chinh Sa, còn phải chiêu mộ thêm binh lính, xẻ rừng lấy gỗ làm thuyền, trui rèn vũ khí, chưa kể vấn đề quân lương như đại ca có nói trước đó. Nhi thần ước tính, kế hoạch này cũng sẽ tiêu tốn không ít thời gian."
Dĩ nhiên cả Khung Vũ và Khung Tuấn đều hiểu được. Vấn đề là bao lâu.
"Ba năm." Sau một hồi im lặng, Hoàng đế là người lên tiếng trước. "Tối đa là ba năm."
Khung Tuấn cũng gật đầu: "Chinh tây và đông khởi có thể kéo dài hơn cũng được, nhưng việc nam tiến chỉ có tối đa ba năm để chuẩn bị."
Bởi vì ba năm sau, Ngọc Huyên sẽ tròn mười tám tuổi. Nếu Đại Thương xua quân đánh chiếm Kinh Lạc, con tin giá trị như Ngọc Huyên chắc chắn sẽ không thể quay về.
Khung Dực cuộn chặt tay, trong lòng chết lặng.
"Được, quyết định như vậy. Ngoài ra còn một việc nữa: đến lúc xua quân nam tiến, Khung Dực con cũng phải xuất binh tương trợ khi chiến trường phía nam yêu cầu. Phó tướng Quảng Ngân Trình nói sao cũng không thể sánh ngang với lão tướng quân Lưu Mục, trong khi Chu An và các danh tướng phía nam vẫn còn sờ sờ đó, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường."
Nhị vị Vương tử quỳ xuống, cúi đầu: "Nhi thần tuân lệnh."
Sau khi cho bọn họ lui ra rồi, Khung Vũ tiến lại bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh ngoài kia. Thấp thoáng trên những triền đồi xa xa của khu vực rừng Lá Bạc, ngài cơ hồ nhìn thấy những tán hoa anh đào đang nở. Vị Hoàng đế phương bắc khẽ thở dài, lòng chợt nhớ lại một vạt rừng hoa mận trắng ngút ngàn của phương nam.
"Chu An, đừng trách ta."
Hôm đó sau khi trở về, Khung Dực ngay lập tức lôi ra cây cung thượng hạng mà mình hay dùng ngày xưa. Đây là một chiếc đoản cung làm từ gỗ dâu và gân hoàng ngưu, chỗ tay cầm lại bọc da mềm, cầm vô cùng chắc tay, nhẹ nhàng thanh thoát. Từ khi vào Nhạn Quân, hắn đã không sử dụng chiếc cung này nữa mà chuyển sang những loại cung lớn hơn chuyên dùng trong đánh trận, thậm chí cả trường cung. Chiếc cung này vốn được hắn giữ lại trong tẩm cung ở Trích Nguyệt như một món kỷ vật của mình.
Khung Dực kéo thử dây cung, vẫn còn đàn hồi rất tốt. Nước gỗ dâu vẫn bóng loáng, chứng tỏ hạ nhân luôn lau chùi kỹ lưỡng. Hắn vào kho, tìm ra một bó cung tên thích hợp rồi nhắm hướng chuồng ngựa mà đi. Kỷ Phong đang lười biếng nằm ăn bánh mật ong ngoài sân cũng ngơ ngác bị hắn lôi đi cùng.
Đến nơi, Khung Dực thấp giọng bảo: "Canh gác kỹ, tuyệt đối không cho ai vào trong." Kỷ Phong còn chưa hiểu vì sao thì Nhị vương tử nhà hắn đã không thấy bóng dáng.
"Làm gì vậy, cứ như đi gặp gian tình, hừ!" Hắn khịt mũi, nhưng rồi cũng nghiêm túc ngó nghiêng, canh gác ngay lối vào.
Bây giờ còn là ban ngày nên chuồng ngựa sáng rõ. Khung Dực nhắm thẳng hướng chuồng của Tiểu Bạch mà bước tới, quả nhiên thấy Ngọc Huyên đang chải lông cho nó.
"Tiểu Bạch, có thoải mái không?"
Tiểu Bạch hơi híp mắt, đứng im ra chiều đang hưởng thụ.
"Ngọc Huyên." Khung Dực nhẹ nhàng cất tiếng gọi.
Người kia quay lại, vừa trông thấy hắn đã nhoẻn miệng cười tươi: "A, Nhị vương tử, sao ngài lại đến đây?"
"Lại đây, ta có cái này cho ngươi." Hắn mỉm cười, cố nén xuống cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực.
Khi nhìn thấy chiếc cung đó, Ngọc Huyên gần như nín thở. "Cái này..." Y lắp bắp.
"Tặng ngươi đó. Lại đây, ta chỉnh lại tư thế bắn cung của ngươi một chút."
"Sao tự dưng người lại..."
Khung Dực hơi thở dài, gỡ cung và bó tên ra khỏi vai rồi đưa cho y: "Ngày mai ta phải quay lại Khúc Băng rồi. Ngươi ở nhà dùng cái này để tập, bắn sẽ chính xác hơn."
Hắn chỉ nói một nửa sự thật, nhưng đó cũng là tất cả những gì hắn có thể nói.
Gương mặt Ngọc Huyên thoáng ngỡ ngàng, giọng y cũng hơi chùng xuống: "Ồ... ra là vậy. Đa tạ Nhị vương tử."
"Khi còn ở trình độ cơ bản, muốn bắn cung chuẩn thì trọng tâm phải vững, hơi thở phải đều, dồn hết mọi chú ý vào mục tiêu. Đây, tay ngươi phải nâng cao một chút, đúng rồi. Khi ngắm thì hạ mũi tên xuống dưới mục tiêu, bởi vì mắt cách tay giương tên một đoạn. Đây, thử cho ta xem."
Hôm ấy, Khung Dực rất chuyên tâm dạy, người kia cũng vô cùng chuyên tâm lắng nghe và thực hành, y như một học trò ngoan ngoãn. Sau vài lần, tư thế của y đã chuẩn, thế nhưng Khung Dực vẫn cứ đứng phía sau lưng chỉnh tay, chỉnh dáng người cho y. Kỳ thực từ khoảng cách này, mũi hắn có thể chạm vào mái tóc nhung của người đó. Hôm nay y xõa tóc, chỉ cột một nửa sau đầu bằng dải lụa màu lam. Khi Ngọc Huyên chú ý ngắm tên vào hồng tâm, Khung Dực lại len lén hít vào một hơi nhẹ. Mùi hương nồng ấm quyến rũ đó của phương nam lặng lẽ tràn vào, làm ấm tâm can lạnh lẽo của hắn, xoa dịu nỗi bức bối trong lòng.
Lúc Khung Tuấn quay trở lại tẩm điện của Hoàng đế và mang theo một ít cống phẩm của Đại Mạc thường gửi lên vào những ngày đầu xuân, Khung Vũ đang ngồi uống rượu mơ một mình. Có vẻ người đã hơi say, bằng chứng là người xua tay miễn lễ cho hắn rồi bảo:
"Lại đây, uống với ta một chút."
Hôm nay dường như phụ hoàng hắn có tâm sự trong lòng.
Ngài rót ra một chén rượu mơ thoang thoảng, đưa cho Khung Tuấn: "Con ngửi thấy mùi vị gì không?"
Khung Tuấn đưa lên mũi ngửi, đoạn nhấp một ngụm rồi cười bảo: "Bẩm phụ hoàng, là mùi vị của mơ Hương Sơn."
Khung Vũ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút xa xăm: "Đối với ta, nó là mùi vị của tuổi trẻ."
Đại vương tử không đáp, im lặng đưa chén rượu lên môi uống cạn. Lòng người mang tâm sự khác nhau, vị rượu cũng sẽ khác nhau thôi.
"Khung Tuấn, từ nhỏ ta đã khắt khe đối với con hơn, con cũng hiểu là vì lý do gì. Bấy lâu nay, chắc đã vất vả cho con rồi. Nhưng mà muốn làm vua thì đành phải thế." Hoàng đế thở ra một hơi, ngồi dựa lưng ra sau. "Vương miện sắt và vàng của Đại Thương nặng và lạnh lẽo lắm."
"Phụ vương cả đời anh minh mưu lược, nhi thần chỉ sợ mình không thể sánh bằng."
"Hà hà, con nghĩ vậy sao? Ta cũng từng có một thời ngông cuồng bất chấp, làm loạn quân thần triều cương đó!"
Khung Tuấn thích thú bật cười, lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ phụ hoàng đang nói tới khoảng thời gian ở Kinh Lạc của người sao?
Khung Vũ nâng chén rượu nhìn qua làn nước hơi ngả vàng sóng sánh, dường như đang tìm kiếm bóng dáng cố nhân. Giọng ngài như một làn gió thoảng, mềm mại hiếm có, cũng cô đơn hiếm có.
"Một thời hoang đường cưỡi ngựa chiến, cướp tơ lụa, truy đuổi hồng nhan. Ha, sau bao nhiêu năm cũng vẫn lại một cảnh rượu còn, người mất. Từ khi người đó đi rồi, ta cũng chẳng màng thế gian đã qua bao nhiêu mùa hoa nở, ái tình có tư vị là chi."
Khi Khung Tuấn quay về cung điện của mình thì thuộc hạ dâng lên một vài thư tình báo được gửi lên từ các nơi, hắn xem xong toan xếp gọn lại thì thấy bức thư mới nhất của Vũ Miên để trong hộc tủ. Hắn mở thư, đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn gọn đó, lòng bất chợt nổi lên một ý muốn kỳ lạ. Ban nãy, hắn đã được chứng kiến một phụ hoàng mà hắn chưa bao giờ biết đến. Trước giờ hắn luôn muốn trở thành một Hoàng đế mưu lược, tỉnh táo như phụ hoàng hắn, nào ngờ chính người cũng buông không đặng một mối tương tư.
Khung Tuấn lấy giấy, đặt bút viết xuống một dòng chữ, đoạn cho vào bì thư phong kín rồi sai người gửi về phương nam. Trước giờ Khung Tuấn chưa từng chủ động viết thư cho người ấy. Môi hắn không tự chủ được mà khẽ nhếch lên. Vũ Miên, để xem nàng lần này ứng phó thế nào.
Sáng sớm hôm sau, cũng như mọi lần, Khung Dực và Kỷ Phong lại nai nịt gọn gàng, chuẩn bị quay về phương bắc. Nhị vương tử tự tay thắng yên cho Tiểu Hổ, chốc chốc lại cứ nấn ná ngoái đầu về sau, đến mức Kỷ Phong cũng nhận ra.
"Ngài đang chờ ai hả?"
Khung Dực cố giấu vẻ thất vọng, xua xua tay: "Không có, đi, đi thôi." Nói đoạn, hắn nhảy phốc lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương chuẩn bị thúc gót hạ lệnh xuất quân. Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng chân vội vàng cùng một giọng nói êm tai quen thuộc:
"Khoan đã! Nhị... Nhị vương tử!"
Khung Dực lập tức ghìm cương lại, mừng rỡ ngoái lại nhìn rồi nhảy xuống ngựa, bước đến bên người mới chạy hồng hộc tới.
"May quá... Ngọc Huyên tới kịp."
Y thở gấp gáp, má hây hây hồng nhìn Khung Dực rồi có chút xấu hổ mà dúi vào tay hắn một chiếc bọc nhỏ còn ấm nóng.
"Ngọc Huyên có gói một ít bánh nếp nhung mà lần trước Nhị vương tử thích, ngài... mang theo ăn dọc đường nhé."
Khung Dực đón lấy túi bánh, lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào xen lẫn đắng chát, cay cay. Hắn mân mê những chiếc bánh ấm áp trên tay rồi bảo:
"Ngươi ở nhà cứ yên tâm tập cưỡi ngựa, ta đã căn dặn binh lính gác thành cả rồi. Ngươi có thể cưỡi Tiểu Bạch tới những trảng cỏ ở ngoại ô gần những trang trại kia, mỗi lần đi sẽ có một hai tên lính canh đi theo để tránh lời ong tiếng ve của triều thần. Còn luyện cung thì phải kín đáo một chút, cứ luyện trong chuồng ngựa cũng được nhưng nhớ để ý đừng cho ai hay."
"Lần này ngài... cũng đi mất vài năm ư?" Ngọc Huyên ngập ngừng một chút rồi hỏi, trong giọng nói có chút run run.
Khung Dực chợt nhớ tới buổi sáng ba năm trước, cũng là lúc hắn xuất phát đi về Khúc Băng, khi quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng áo xanh nhỏ xíu chạy dọc theo tường thành. Hắn nhớ cả lời toán lính gác thành đã nói, ba năm qua cứ cách vài ngày y lại lên tường thành đứng, mắt nhìn về Tuyết Nhạn xa xôi.
Lòng Khung Dực chợt trỗi dậy một cảm xúc mãnh liệt, khiến hắn phải vất vả khổ sở lắm mới đè xuống được. Hắn hạ giọng thì thầm, chỉ đủ để Ngọc Huyên nghe thấy.
"Không đâu, ta sẽ quay về thường xuyên."
Đưa tay lên mơn man một lọn tóc dài óng mượt của y, Khung Dực buông thêm ba chữ dịu dàng:
"Về thăm em."
Hơn nửa tháng sau, Vũ Miên đang ở Loa Thành thì nhận được thư từ Vương Đô gửi đến. Khi thấy dấu sáp nến hình chữ Khung cùng huy hiệu trăng tròn, nàng hơi ngạc nhiên, vội xé thư ra xem. Như mọi lần, trên bức thư cũng chỉ có một dòng ngắn gọn, không hơn không kém. Vũ Miên đọc được dòng chữ đó, ngẩn ra hồi lâu rồi khẽ cười, lúc sau thì chống cả tay lên trán mà cười rộ lên giòn giã. Đại vương tử đây là định làm khó Vũ Miên sao?
Dưới ánh nến, phiến giấy tuyên của Khung Tuấn nổi bật một dòng chữ nửa phần cứng cáp, nửa phần lả lơi:
Đại công chúa,
Rốt cuộc thì tình yêu là gì?
Vũ Miên suy nghĩ một chút, đoạn đưa tay lấy bút, trải một tấm giấy điệp lóng lánh xà cừ ra bàn rồi nắn nót ghi dòng hồi âm:
Đại vương tử,
Có lẽ chỉ là một hơi rượu say.